Lúc đâu Hạ Lan Yên
còn nghĩ nàng sẽ phải dùng cách gì để bắt thằng bé bế quan tu luyện cùng với sư thúc nhưng không ngờ rằng sau khi nàng nói ra đề nghị thì Tiêu
Huân lại lập tức đồng ý. Lúc đó nàng có biết bao là ngạc nhiên, cứ ngỡ
thằng bé sẽ không nỡ xa mình nhưng chỉ thấy nó nhẹ gật đầu rồi nói: “
Con sẽ cố gắng tu luyện để trở nên cường mạnh hơn nữa, để có bảo vệ cô,
cô nhất định phải đợi con!”. Hạ Lan Yên chỉ xoa xoa đầu của Tiêu Huân
rồi cười dịu dàng, nàng biết thằng bé là đang dần trưởng thành.
Quá trình tu luyện của Tiêu Huân phải mất 15 đến 10 năm, trong cả quãng thời gian này Hạ Lan Yên đều không rời đi Vô Danh phái, ngày ngày nàng ở trong Phù Dung các dạy Tử Vũ y thuật, thi thoảng cũng có xuống núi để
chữa bệnh cho người dân nghèo, thời gian cứ vậy mà trôi qua.
13 năm sau.
- Sư phụ, người nói hôm nay Tiêu Huân sẽ xuất quan sao?- Giọng nói phát ra
từ một thiếu niên bộ dáng xinh đẹp, áo đỏ diễm lệ, mắt dài đẹp, môi hơi
cong lên, thân mình hơi tựa vào gốc cây gần đó, bộ dáng quả thực so với
nữ nhân còn xinh đẹp hơn, người này cũng chính là tiểu nam hài Tử Vũ
ngày nào.
- Ừ - Hạ Lan Yên bên cạnh nhàn nhạt trả lời, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa động.
13 năm trôi qua nhưng diện mại nàng vẫn thế, vẫn là bộ dạng của một thiếu
nữ điềm đạm đáng yêu, vẫn là đôi mắt sáng trong như ngọc đó, nhìn nàng
bây giờ chẳng có dấu hiệu gì của cô gái đã 30 tuổi rồi cả, bắt đầu từ
năm 17 tuổi, tiên khí trong người nàng đã phát tát, từ đó đến nay diện
mạo của nàng chưa từng thay đổi dù thời gian có trôi qua như thế nào đi
chăng nữa. 13 năm qua, Hạ Lan Yên thật háo hức muốn gặp lại Tiêu Huân,
không lúc nào là nàng không nhớ thằng bé, không biết bây giờ bộ dáng của nó ra sao rồi nữa, không lẽ cũng yêu nghiệt giống như thằng nhóc Tử Vũ
kia, không,có lẽ sẽ còn xinh đẹp hơn.
Cạnh! Cửa động dần dần
được mở ra, một bóng dáng bước ra ngoài, theo tiếng bước chân là đang
tiến về phía Hạ Lan Yên. Dáng người cáo ráo, tầm trên 1m9, tóc dài đen
nháy để xõa tung mặc gió thổi, khuôn mặt tràn đầy ngạo khí, mắt phượng
dài, đôi mắt tím yêu mị nhìn nàng một cách chăm chú. Hạ Lan Yên dang hai tay ra, miệng cười rạng rỡ:
- Chào mừng trở lại!
Không một giây phút chần chừ, Tiêu Huân liền lao vào vòng ôm của Hạ Lan
Yên. Lúc này hắn đã cao hơn nàng rất nhiều, cậu bé ngày nào giờ đã trở
thành một nam nhân, không còn là nàng ôm hắn nữa mà đổi lại là cả người
nàng đều nằm trọn vẹn trong lồng ngực của Tiêu Huân. Hạ Lan Yên từ trong ngực Tiêu Huân ngẩng đầu lên, mỉm cười với hắn. Đây là lần đầu tiên
Tiêu Huân cười kể từ 13 năm trước khi phải rời xa Hạ Lan Yên, hắn biết
chỉ có nàng mới khiến cho ánh nhìn của mình trở nên nhu thuận, và cũng
chỉ có nàng mới khiến hắn có thể cười vui vẻ được.
Hạ Lan Yên đưa tay véo cái má của Tiêu Huân:
- Sao lại vẫn gầy như vậy?
- Con không có bỏ bữa! - Tiêu Huan giơ tay lên thề
Với hành động có phần trẻ con không hợp với khuôn mặt cương lãnh Tiêu
Huân của bây giờ khiến Hạ Lan Yên bật cười. Thằng bé vẫn chả thay đổi gì cả, ngoài trừ to xác hơn và bộ mặt ngày càng yêu nghiệt hơn, nhưng nó
vẫn là tiểu Huân của nàng, nghĩ tới đây Hạ Lan Yên càng thêm ôm chặt
Tiêu Huân. Tử Vũ ở một bên giống như là bị bỏ rơi liền trưng ra bộ mặt
ủy khuất:
- Tiểu Huân à ~~ ngươi không còn nhớ ta sao? Ta là Tử Vũ đây mà ~~~ -Vừa nói vừa níu lấy táy áo Tiêu Huân.
Tiêu Huân nhíu mày dời tầm mắt từ trên người cô sang màu áo đỏ lòe loẹt bên cạnh, mày càng nhíu lại, Tiêu Huân thực sự nghi hoặc, đây có thật
là Tử Vũ, đứa trẻ mà cô mua về 13 năm trước, chuyện gì đã biến một đứa
bé điềm tĩnh, ít nói thành cái bộ dạng bây giờ, Tiêu Huân di chuyển ánh
mắt nghi hoặc về phía Hạ Lan Yên. Nàng chỉ cười cười:
- Nó là Tử Vũ, thế nào, công sức dạy dỗ của ta cũng không phải là phí đi – Vừa nói vừa trưng ra bộ mặt đầy tự hào.
Tử Vũ thấy Tiêu Huân làm lơ mình liền quay sang bám lấy cánh tay Hạ Lan Yên:
- Sư phụ ~~~ sư phụ, tiểu Huân hắn không nhận ta… - giọng điệu làm nũng, đầu còn phối hợp dụi dụi vào tay Hạ Lan Yên.
Lúc này người Tiêu Huân phát ra một luồn khí lạnh băng, nhanh chóng
tách Tử Vũ ra xa Hạ Lan Yên, rồi nắm tay kéo nàng đi , trước lúc đi còn
không quên điểm huyệt của Tử Vũ khiến hắn bị bất động. Hạ Lan Yên bị
hành động của Tiêu Huân làm bất ngờ, không kịp trở tay, vừa bị kéo đi
vừa ngóa đầu lại nhìn Tử Vũ:
- Tiểu Huân, sao con lại điểm huyệt của Tử Vũ thế? Trời lạnh thằng bé có thể bị ốm mất!
Lời này vào tai Tiêu Huân làm mặt hắn càng đen đi, cứ nghĩ hơn chục năm qua đều là tên Tử Vũ ở bên cạnh cô, được cô chăm sóc là hắn đã thấy khó
chịu lắm rồi, cơn tức giận cứ từ từ tăng dần, còn nhân vật gây ra nó bên cạnh hắn thì vẫn hồn nhiên quan tâm cho thằng oát Tử Vũ kia. Được lắm,
từ giờ Tiêu Huân hắn phải đòi lại hết những thứ của mình mới được.