Tiêu Huân nắm tay cùng Hạ Lan Yên trở về Phù Dung các, cả quãng đường ánh mắt của hắn luôn
luôn rơi vào hình bóng mà đã biết bao nhiêu ngày tháng hắn thương nhớ.
Như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của đối phương, Hạ Lan Yên cũng quay
sang nhìn Tiêu Huân, trên miệng nở nụ cười dịu dàng, ấm áp như gió xuân
khiến tim Tiêu Huân đập mạnh.
“ Tiểu Huân, ta đã xếp phòng cho
con rồi, chính là căn phòng đầu tiên bên phía trái, cạnh phòng của Tử
Vũ” Hạ Lan Yên đưa tay chỉ về phía căn phòng
Mày Tiêu Huân nhíu lại, hắn không vui với sắp xếp này của cô: “ Phòng cô ở đâu?”
“ Cạnh phòng của Tử Vũ”
Hạ Lan Yên vừa dứt lời, Tiêu Huân liền kéo tay nàng về căn phòng đó.
Bước vào căn phòng, không gian không quá rộng lớn cũng không có quá
nhiều đồ trang trí cầu kì, chính giữa là một chiếc bàn , bên cạnh sát
vách tường bên phải là một giá sách nhỏ trên đỉnh giá sách có một nhánh
hoa sen, cạnh có đặt vài lục bình trang trí, đi sâu vào thì thấy giường
được đặt ở gian nhỏ phía bên phải, giường được quây lại bằng màn lụa
trắng, trông rất tinh tế, cả căn phòng dường như giản dị mà lại tạo
không gian ấm áp, thỏa mái cho người khác. Đặc biệt từ lúc bước vào
phòng Tiêu Huân còn ngửi thấy mùi của thảo dược làm cho cơ thể sảng
khoái hơn, hắn có thể đảm bảo căn phòng này do chính tay Hạ Lan Yên
trang trí.
“ Con ở đây” - Tiếng nói trầm ổn nhẹ phát ra
“
Hả??? Chuyện này… tiểu Huân, đây là phòng của cô mà, bất quá nếu con
thích thì nhường lại cho con cũng được, nhưng phải đợi cô chuyển đồ đi
đã, chắc tới tối mới xong được, con đợi một chút vậy”.Hạ Lan Yên có hơi
ngạc nhiên với quyết định của Tiêu Huân, dù sao căn phòng này là căn
phòng bé nhất Phù Dung các, cách trang trí không phù hợp với nam tử lắm, chả hiểu sao Tiêu Huân lại thích, nhưng nếu thằng bé thích thì nàng
liền đổi cho nó vậy.
“ Không cần. Chúng ta ở chung”
“HẢ???” Lúc này thì Hạ Lan Yên phải há hốc mồm ra vì ngạc nhiên, nàng có nghe
nhầm không thế, chuyện này thật là… khóe miệng Hạ Lan Yên có chút run
rẩy: “ Tiểu Huân à, chuyện này… không được đâu”
“ Tại sao? Ngày trước vẫn vậy mà”- Tiêu Huân một lời nói thẳng ra lí do của mình
“ Này…đó là ngày trước, lúc đó con vẫn còn là một đứa bé, bây giờ con đã
là một nam tử hán rồi, không thể ở chung với ta được nữa.”
“Tại sao? Chẳng lẽ bây giờ cô ghét con rồi?” Tiêu Huân dùng ánh mắt ngây thơ quay qua nhìn Hạ Lan Yên
“ Không phải, sao cô có thể ghét con được, mà là…ài…chúng ta dù sao cũng
là nam nữ thụ thụ bất thân, giờ con cũng đến tuổi thành gia lập thất
rồi, ở chung với ta sẽ không tốt cho thanh danh của con . Sau này cẩn
thận nhỡ không cô nương nào lấy con thì biết làm sao đây”
“ Không sao, con lấy cô là được” – Tiêu Huân mắt nhìn thẳng Hạ Lan Yên, bộ dáng thật nghiêm túc.
Hạ Lan Yên sững sờ mất vài giây, sau đó ngay lập tức nàng cảm thấy là
do tiểu Huân bế quan quá lâu, do không được tiếp xúc với bên ngoài nhiều nên trí óc nó vẫn cứ như một đứa bé vậy, nó vẫn chưa ý thức được lời
nói của mình.
“ Tiểu Huân, câu này không thể nói bừa nghe không,
thành gia lập thất là chuyện hệ sự cả đời con, lời này con chỉ được nói
cho người con yêu nhất, người mà con muốn lấy làm nương tử, nương tử là
người mà cả đời sẽ ở bên con, chăm sóc con, cùng con chia sẻ mọi đau khổ cũng như buồn vui, người sẽ đi cùng con suốt quãng đường đời còn lại
cho đến khi chết. Vì vậy không được tùy tiện nói ra lời này hiểu không?’
“Người con yêu nhất là cô, người con muốn cả đời cùng sống,
cùng yêu thương, mọi đau khổ con sẽ chịu, cô chỉ cần ở bên con là hưởng
niềm hạnh phúc là được” Tiêu Huân như nói ra cả nỗi lòng của mình, ánh
mắt kiên định của hắn làm cho Hạ Lan Yên ngỡ ngàng và có chút giật
mình.
“ tiểu Huân à… chuyện này không thể nói đùa được…”
“ Ta không nói đùa, nương tử của ta cả đời chỉ có thể là nàng, còn nữa từ giờ không được gọi ta là tiểu Huân nữa, gọi ta là Huân,ta không phải là con nít nữa, từ giờ ta sẽ bảo vệ nàng” – Ngữ khí của Tiêu Huân càng
ngày càng nghiêm trọng, cách xưng hô cũng bị đổi khiến Hạ Lan Yên lúng
túng không biết làm thế nào, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác luống
cuống trước mặt hắn.
Hạ Lan Yên cúi mặt, không biết nên làm thế
này, vừa mới gặp lại người mà nàng yêu thương, quan tâm, nhớ nhung suốt
13 năm vậy mà giờ lại xảy ra tình huống này, nàng thật không biết phải
làm sao.Nàng vẫn nghĩ Tiêu Huân là nói đùa, cũng có thể là do suốt 13
năm nữ tử nó biết chỉ có nàng, hơn nữa nàng lại là người cứu thoát thằng bé nên nó mới nhầm lẫn giữa tình cảm thân thiết gắn bó như thân nhân
với tình yêu nam nữ, nàng thật không biết làm thế nào để giải thích cho
Tiêu Huân hiểu.
“Tiểu Huân à…đừng đùa nữa mà…ta… không cảm thấy vui gì cả” – Hạ Lan Yên bối rối cố gằn ra từng chữ đáp trả Tiểu Huân.