Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 99: Chương 99




Đoạn đường này thuận lợi không tưởng tượng nổi, thời gian nghỉ ngơi ít, cho nên Hoa Vị Miên cũng ít đi rất nhiều niềm vui thú, một chục trận chiến Tông Chính Sở cùng Mông Tập đều tiến lên phía trước, người có thể đùa giỡn có thể khiêu khích đều không có ở đây, cho nên nàng dứt khoát lên núi chém cây, làm một bộ mạt chược, sau đó để Vu Bàn Nguyệt cùng Vô Nguyệt Ngọc Dạng tiêu khiển với nàng.

Bởi vì loại công cụ giải trí mới mẻ độc đáo này rất chọc người nhìn chăm chú, không lâu lắm liền có không ít người tới cửa thỉnh giáo, ngay cả nha đầu Lục Hà kia cũng đỏ mắt chờ mong chạy tới học. Dĩ nhiên, vì đè nén không khí đánh bạc này, Hoa Vị Miên vẫn hết sức giữ vững khiêm tốn, cho nên bình thường cũng chỉ đánh tới canh ba. Nhưng nàng quan tâm cũng không đổi lấy được sự quan tâm ngang hàng, người ở trướng bên cạnh không thể nhịn được nữa, rốt cuộc rối rít yêu cầu cấm đánh cuộc.

Ngay khi Hoa Vị Miên nhìn ra, bọn họ đây là hâm mộ thêm ghen tỵ, trong đó đặc biệt lấy Thanh Dương làm đại biểu, mỗi lần hắn đều tay ngứa ngáy ngồi ở bên cạnh xem cuộc chiến, thỉnh thoảng còn muốn chỉ điểm Vu Bàn Nguyệt một chút, nhưng Hoa Vị Miên chính là không để cho hắn chơi, cho nên thời điểm gặp phải sự chống cự của quần chúng phản ứng của hắn là kịch liệt nhất.

Bỏ qua một bên nhân tố chủ quan, căn cứ vào thực tế khách quan, Thanh Dương là người hẹp hòi nhất Hoa Vị Miên từng gặp, xin chú ý, nơi này phạm vi không phải là nam nhân, từ góc độ nào đó, Thanh Dương đã vượt qua giới hạn lưỡng tính, hoàn thành tiến hóa tổng hợp. ღ Ngâm Phong Các ღ

Thanh Dương dầu gì cũng là bạn thân của Tông Chính Sở, cho nên hắn nói chuyện Tông Chính Sở bao che cũng không thể quá rõ ràng, vì vậy ban bố một điều lệ tiền phạt, nửa đêm nhiễu dân, canh hai phạt ba mươi lượng, canh ba phạt năm mươi lượng. Trừ mấy nhân vật nòng cốt biết Hoa Vị Miên quả thật đã giàu chảy mỡ, những dân chúng nghèo khổ khác vẫn chưa hay biết gì, thấy tướng quân phạt ác như vậy, cũng liền lặng lẽ chấm dứt chiến tranh. Đây chính là khổ sát mấy vị cấp cao khác, giận mà không dám nói gì, Hoa Vị Miên này không đắc tội nổi, Phủ Viễn Tướng Quân kia cũng đắc tội không nổi a, tiền phạt nói thì nói, sau lưng còn không biết lấy tiền cho ai đấy. . . . . . Vậy mà điều khoản này ban bố chưa được hai ngày, Đại Tướng Quân Tông Chính Sở của bọn họ liền gióng trống khua chiêng tặng một hộp cao Tuyết Liên dưỡng dung cho Hoa Vị Miên. Nói là thức đêm chơi mạt chược có quầng thâm mắt, tướng quân yêu thương nàng, tốn ba ngàn lượng bạc đi ra ngoài mua.

Vào giờ phút này, đám người Vương Miểu còn có thể nói cái gì, trừ mỗi ngày chỉa vào một đôi mắt gấu mèo 0.0 lắc lư trước mặt Tông Chính Sở còn có thể làm gì, bất quá tướng quân người ta chính là chống đối áp lực cao, bị nhiều oán niệm nhìn như vậy cũng có thể làm như không thấy.

Bất quá lần này khiến người ngoài ý muốn chính là, Mông Tập luôn luôn nước lửa bất dung cùng Hoa Vị Miên từ lúc bắt đầu liền im lặng không nói, không lên tiếng phê phán không lên tiếng ủng hộ, rốt cuộc quán triệt trung lập, mọi người cũng là bồn chồn a, chẳng lẽ ngay cả này Mông Tướng Quân cũng khuất phục trước dâm uy của Hoa Vị Miên rồi hả ? Trong lúc nhất thời, đều là than thở, nhật nguyệt vô quang. ღ Ngâm Phong Các ღ

Kỳ thực tiểu tâm tư của Mông Tập khá đơn giản, cũng bởi vì Hoa Vị Miên chủ động gọi hắn chơi một bàn mạt chược, cho nên hắn cho rằng địa vị của mình trong lòng nàng ít nhất cao hơn so với Thanh Dương, mặc dù so sánh lại cao không đủ, nhưng so thấp có dư a, vì vậy hắn còn có chút vui vẻ. Về phần hộp cao Tuyết Liên dưỡng dung kia, hắn cũng có phần, là hắn phái Mông Công cầm bạc đi mua. Cũng bởi vì ngày đó Hoa Vị Miên ở trước mặt hắn nhắc nhở một câu, trong lòng hắn vẫn nhớ chuyện này, nhưng mình xuất sư vô danh, quá chủ động cũng không giống, vừa đúng Tông Chính Sở đưa ra, hắn đương nhiên vô điều kiện tán thành. Đều nói nữ tử vui mừng vì dung nhan, mặc dù Hoa Vị Miên ăn mặc là vì Tông Chính Sở, nhưng nhìn nàng cao hứng mình cũng liền cao hứng. . . . . . Nói tóm lại, trên thế giới này có thể tìm ra người ngu như vậy còn chưa tồi lắm. phongvodinh.wordpress.com

Thật ra Hoa Vị Miên muốn nói, Mông Tập không chỉ có ngu ngốc lại đơn thuần, thời điểm mới bắt đầu, ánh mắt của hắn coi như uyển chuyển, vậy mà kể từ sau sự kiện mạt chược hắn lại càng lúc càng không được, cả ngày dùng đôi mắt X quang quét nhìn, quét đến nàng nổi cả da gà. ღ Ngâm Phong Các ღ

Trên thế giới này luôn có nhiều người có khuynh hướng thích bị ngược như vậy, bất kể là trên tâm lý hay trên sinh lý. Thật ra thì Hoa Vị Miên rất muốn nói cho hắn biết, mặc dù trên thế giới cũng tìm không được nữ tử hoàn mỹ như nàng nữa, nhưng hắn cũng cũng không tệ lắm, mặc dù cấp bậc thấp một chút, ít nhất còn không có trở ngại nha, cần gì phải treo cổ trước mặt nàng, hiểu rõ nàng thiện lương như vậy chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu.

Một lúc sau, người chung quanh cũng đánh hơi được một ít đầu mối, càng không cần phải nói con sói Tông Chính Sở này, phàm là thời điểm có Mông Tập xuất hiện, con sói này tất nhiên tinh thần phấn chấn theo dõi.

“Ai. . . . . .” Hoa Vị Miên thở dài, trong khoảng thời gian này nàng quả thực chịu ngược đãi không thuộc về mình, tại sao ư, vừa ra khỏi cửa chính là bốn tia laser, sớm muộn gì cũng sẽ nội thương!

“Tiểu thư, có phải phiền não vì chuyện Mông Tướng Quân hay không?” Vô Nguyệt cắt một ít trái cây, phân một ít cho Tiểu Hoa Bì, sau đó thả vào trước mặt Hoa Vị Miên.

Hoa Vị Miên nhón lấy bỏ vào trong miệng, nói: “Tiểu tử kia chính là không để cho ta tĩnh tâm.” Chỉ post tại ngamphongcac

Vô Nguyệt “hì hì” cười một tiếng nói: “Ta xem Mông Tướng Quân là người cũng không tệ lắm, dứt khoát ngươi đều thu đi, dù sao thời điểm ở khách điếm. . . . . .”

Hoa Vị Miên vừa nghe tóc thiếu chút nữa dựng lên, vội vươn tay che miệng của nàng, làm động tác chớ có lên tiếng, lén liếc hai mắt, sau đó nói: “Ngươi muốn hại chết ta à, lần trước thiếu chút nữa phơi thây nơi hoang dã!”

Vô Nguyệt lấy tay của nàng ra, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta không nói, vậy ngươi phải nghĩ biện pháp giải quyết đi, kéo dài cũng không phải là biện pháp, bên ngoài cũng xôn xao loan truyền rồi.”

Vừa nói đến chuyện này, Hoa Vị Miên lại nhức đầu, việc tốt không ra tới cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm, cũng không biết người trong quân doanh từ đâu nghe được tin đồn, sửng sốt bàn lận chuyện nàng cùng Tông Chính Sở minh luyến cùng Mông Tập ám luyến, giày vò thành một cuộc tình tay ba chưa từng có từ xưa tới nay, thậm chí còn vụng trộm trù hoạch đánh cuộc, đánh cuộc cuối cùng rơi vào nhà nào.

Lúc này tiêu điều giống Hoa Vị Miên còn có Vu Bàn Nguyệt, mặc dù hắn tận lực ngụy trang bộ dáng không để ý, nhưng hắn phát hiện tác dụng của nhân dân quả thực là không gì không làm được, nếu chuyện này còn là bí mật, Hoa nha đầu chắc chắn sẽ không cho Mông Tập mặt mũi, trực tiếp đập chết, hiện tại bị truyền thành bộ dáng này, ‘động tĩnh’ lần trước của Mông Tập dẫn đến việc Tông Chính Sở ghen tị, dư luận rối rít đảo hướng hắn, cái gì chỉ làm nam nhân tốt không nói, cái gì biết rõ thực lực không đủ hay là muốn không tự lượng sức phấn đấu một phen, cái gì đối với người yêu đến chết cũng không đổi. . . . . . Tóm lại là khen chê không đồng nhất, lại thái độ đồng tình rộng khắp.

Đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là hắn được mang lên địa vị ngang hàng với Tông Chính Sở, giống như đồng thời có công bằng cạnh tranh quyền lợi như nhau, suy đi nghĩ lại, chuyện như vậy lại không có Vu Bàn Nguyệt ăhns!

Hai người tiêu điều giống nhau vô tình gặp nhau trong rừng cây, thấy mặt nhau thở dài một tiếng, hết sức ăn ý tìm một thân cây leo lên, sau đó lại thở dài.

Hoa Vị Miên đột nhiên cao hứng đại phát, vì vậy lấy sáo ngọc ra đặt ở bên môi, tiếng sáo du dương liền bay ra ngoài, dường như ngay cả phiền muộn trong lòng cũng thổi ra. Vu Bàn Nguyệt tiện tay hái được một mảnh lá cây, hợp xướng với tiết tấu của nàng.

Thật ra tình cảnh này vẫn đẹp vô cùng, một bạch y thắng tuyết, băng thanh ngọc khiết khinh nhờn không thôi, một hồng như sen đốt, quyến rũ xinh đẹp cao không thể chạm, dĩ nhiên, đây là trạng thái hai người đang đồng thời câm miệng.

Trên thế giới này có một loại người mở miệng liền lộ tẩy , tỷ như Hoa Vị Miên, tỷ như Vu Bàn Nguyệt, kỳ thực trình độ của hai người vẫn có sự khác biệt rất lớn, Hoa Vị Miên lộ chính là nhân bánh bao, mà Vu Bàn Nguyệt chỉ là nhân bánh trôi.

“Hoa nha đầu, đi theo ta đi!” Vu Bàn Nguyệt không khỏi lên tiếng.

Hoa Vị Miên hơi sững sờ, vẻ mặt tựa hồ có chút nghiêm túc, bình tĩnh nhìn hắn, khi Vu Bàn Nguyệt cho rằng nàng đã hiểu tâm tư của mình, nàng lại trợn trắng mắt lên trời, “Đại ca, ngươi đang cười khẩy sao?”

Vu Bàn Nguyệt thấy buồn cười, Hoa nha đầu chính là Hoa nha đầu, cuộc đời của nàng chính là hài kịch, diễn thế nào cũng không thành chính kịch ̣được, hoặc là ở trong mắt người khác không thành chính kịch ̣được.

“Ta muốn nghĩ biện pháp giải quyết Mông Tập.” Hoa Vị Miên nhíu mày lầm bầm lầu bầu.

“Giết người diệt khẩu?” Vu Bàn Nguyệt cố ý cười nói.

“Đây là vạn bất đắc dĩ.” Vốn là câu nói đùa, ai ngờ nàng thật sự nghĩ như vậy.

Vu Bàn Nguyệt lúc này lại không khỏi than tiếc vì Mông Tập, súng bắn chim đầu đàn, nói chính là ý tứ này đi!

“Dời đi sự chú ý của hắn.” Đề phòng nàng còn muốn đưa ra chủ ý cùi bắp gì, Vu Bàn Nguyệt chủ động đưa ra kiến giải trước.

Hoa Vị Miên nghiêm túc gật đầu một cái, nói: “Nhét nữ nhân cho hắn, tốt nhất là mỹ nữ.”

Con ngươi chuyển a chuyển, liền chuyển đến trên người Vu Bàn Nguyệt, lúc này Vu Bàn Nguyệt xin miễn thứ cho kẻ bất tài, “Hai nha hoàn bên cạnh ngươi kia rất không tồi.”

Hoa Vị Miên suy nghĩ một chút cũng đúng, Mông Tập cũng không phải là Thanh Dương, không nhất định thích Vu Bàn Nguyệt. Vô Nguyệt cùng Ngọc Dạng. . . . . . Suy nghĩ một chút bộ dạng cọp mẹ kia của Ngọc Dạng, ừ, vẫn là Vô Nguyệt hạ thủ tốt hơn!

“Vô Nguyệt, tỷ thương lượng với ngươi chuyện này. . . . . .” Hoa Vị Miên mặt nịnh hót tiến tới.

Vô Nguyệt mí mắt đều không giơ, trực tiếp nói: “Không có cửa đâu.”

Dứt khoát như vậy? ! Cằm Hoa Vị Miên đều muốn rớt, nàng lúc nào thì trở nên thông minh như vậy rồi hả? !

Vừa quay đầu lại, lại nhìn Ngọc Dạng, ai ngờ người ta cũng là hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

Bởi vì cái gọi là trên có quyết sách, dưới có đối sách, thời điểm Hoa Vị Miên còn chưa nghĩ ra quyết sách, hai nha đầu này đã tổng kết đối sách, bởi vì theo sự quan sát của bọn họ, trí thông minh của Hoa Vị Miên cũng không tệ lắm, nhưng thương lượng khẳng định là không được, đến lúc đó nhất định phải tới một chiêu di họa Giang Đông, căn cứ vào tình hình trước mắt của doanh trại, đối tượng có thể bị giá học cũng chỉ còn dư lại hai người bọn họ, đề phòng chuyện chưa xảy ra, ắt phải lấy ra tư thế giết gà dọa khỉ.

Hoa Vị Miên vẻ mặt đau khổ, vậy phải làm sao bây giờ, hai nha đầu này không có một chút tinh thần hiến thân nào, kèo dài nữa có khả năng hy sinh chính là nàng!

Thật ra hai người Ngọc Dạng vẫn đánh giá thấp sự thông minh của Hoa Vị Miên, Hoa Vị Miên nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy căn nguyên vấn đề là ở trên người một mình Tông Chính Sở, chỉ cần giải quyết Tông Chính Sở, không để cho hắn loạn phát tỳ khí, nàng coi như một quả trứng lành rồi.

Đối phó nam nhân, đương nhiên là sắc dụ! Chỉ post tại ngamphongcac

Thời điểm ánh trăng ba sào, Hoa Vị Miên mặc một bộ sa mỏng, quấn một cái thảm lặng lẽ chạy vào lều của Tông Chính Sở.

Rất tốt, hắn đã ngủ. Nàng đi tới, thử dùng đầu ngón tay dò xét chọc chọc Tông Chính Sở, không động, hi, vừa đúng, kế hoạch của nàng chính là dùng nụ hôn nhiệt tình ướt át để cho hắn từ trong mộng tỉnh lại, đang lúc nửa tỉnh nửa mê chìm đắm trong kỹ thuật hôn cao siêu của mình, sau đó sẽ một lần bắt lại!

Rón rén đi vòng qua sập đối diện: phải tìm được miệng của hắn trước!

Sự thật nói cho Hoa Vị Miên, người dọa người, là sẽ hù chết người đấy!

Nhìn cặp mắt xếch màu lục sâu thẳm kia, Hoa Vị Miên vỗ vỗ ngực, trừng mắt liếc hắn một cái, “Bệnh tim đều do ngươi hù dọa mà ra!”

Tông Chính Sở ngồi dậy, quan sát trang phục của nàng một chút, sắc mắt hơi trầm xuống, khẩu khí cũng rất lạnh, “Đã trễ thế này tới đây làm gì?”

Hoa Vị Miên khuôn mặt tươi cười leo lên sập, khoác cánh tay của hắn, nói: “Nhớ ngươi nha, tùy tiện tới xem một chút.”

Bàn tay giương lên, thảm mỏng trên người nàng bay ra thật xa, trên mặt Tông Chính Sở nở nụ cười hài hước, thấp giọng nói: “Thuận tiện tới câu dẫn ta?”

Hoa Vị Miên mặt già đỏ lên, cũng may ánh sáng tối, nhìn cũng không nhìn ra được, định làm mặt dày nói: “Câu dẫn ngươi thì sao, ngươi liền nói ngươi không chịu nhận tiếp nhận?”

Tông Chính Sở trực tiếp sử dụng hành động làm ra lựa chọn, kéo người qua đè ở phía dưới, dùng thân thể đụng đụng nàng, liếm môi một cái nói: “Nên ăn từ đâu đây. . . . . . ?”

Hoa Vị Miên cam bái hạ phong, nàng luôn luôn cảm giác trình độ của mình là đùa cợt công khai, vậy mà trải qua thời gian dài quan sát, kỳ thực Tông Chính Sở đã sớm không phải trình độ này nữa, mà là ngấm ngầm đùa cợt bảo chất bảo lượng!

Cắn vành tai nàng một chút, Tông Chính Sở khàn khàn nói: “Vị Miên, ngươi thật làm cho ta muốn ngừng mà không được.”

Hoa Vị Miên kích động, nổi da gà run lên, xong rồi, làm sao bây giờ, nàng thật khẩn trương! phongvodinh.wordpress.com

Vén sa mỏng trên người nàng lên, bàn tay Tông Chính Sở mang theo nhiệt độ nóng bỏng đặt lên cái yếm gấm.

Hoa Vị Miên cảm thụ sự trêu chọc của hắn, không nhịn được hừ hừ, tiếp theo cắn chặt môi dưới, nàng là tới câu dẫn người, vào lúc này thế nào bị câu dẫn lại? !

Đột nhiên, nàng ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng. . . . . .

Một phen đè bàn tay hắn đang làm loạn trước ngực lại, Hoa Vị Miên nghiêm túc nhìn hắn. Nàng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tông Chính Sở liền vẻ mặt kinh ngạc mà nói: “Nguyệt sự của ngươi lại tới?”

Hoa Vị Miên nhịn không được cười thành tiếng, sau đó lắc đầu một cái, nói: “Không phải là vấn đề này.”

Tông Chính Sở thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ôm nàng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, thì thầm nói: “Thật là muốn ngươi. . . . . .”

Để phòng câu tiếp theo hăn khạc ra ba chữ “Cho ta đi”, Hoa Vị Miên đã vượt lên trước một bước đưa tay che kín bờ môi của hắn, sau đó ngưng trọng hỏi: “Kỹ thuật của ngươi luyện được ở đâu?”

Tông Chính Sở ngây ngẩn cả người, thân thể cũng cứng đờ, đáy mắt thậm chí thoáng qua một ít lúng túng, hắn làm như thế nào trả lời nàng. . . . . . ?

“Ngươi có lão bà rồi hả ?” Hoa Vị Miên lạnh mặt xuống hỏi.

Tông Chính Sở dĩ nhiên sẽ không nói láo, đàng hoàng nói: “Không có, chẳng qua là thị thiếp.”

Hoa Vị Miên trợn trừng mắt nhìn, chốc lát lại ép xuống, mặt không thay đổi hỏi: “Mấy?”

“. . . . . . Năm.” Đau dài không bằng đau ngắn, lần thứ được rồi.

“Năm đúng không?” Hoa Vị Miên lộ ra hàm răng trắng như tuyết, yên lặng cười một tiếng, sau đó nói: “Ta cũng muốn tìm năm, như vậy mới công bằng!”

Vừa nói người muốn lật người đi xuống, Tông Chính Sở vội ôm ở nàng, nói: “Vị Miên, như vậy không công bằng, trước không có ngươi, cho nên ta mới. . . . . .”

Nam nhân, luôn có một chút vấn đề khó có thể nhe răng.

“Ta trước kia cũng không có ngươi, ta làm sao lại không tìm mấy nam thiếp?” Hoa Vị Miên dùng lỗ mũi hừ nói. Chỉ post tại ngamphongcac

“Vị Miên. . . . . .” Tông Chính Sở bất đắc dĩ, nữ tử nào có thể nói ra như vậy, cũng coi là kinh thế hãi tục.

Pass chương 100: ngamphongcac

Hôn môi của nàng một cái, Tông Chính Sở nói: “Về sau chỉ có ngươi.”

Hoa Vị Miên thật ra thì rất không cao hứng, cảm thấy như vậy thua thiệt, lần đầu tiên của Tông Chính Sở liền hiến tặng cho người khác, nhưng lần đầu tiên của mình lại phải hiến tặng cho hắn, hơn nữa cả đời cũng chỉ có thể coi chừng một mình hắn rồi. . . . . .

“Lại đang nghĩ chuyện không đâu gì vậy?” Tông Chính Sở sờ sờ mũi của nàng, nói: “Ta sẽ tức giận.”

“Được rồi!” Ánh mắt Hoa Vị Miên sáng lên, bắt lấy cánh tay hắn nói: “Ngươi về sau không thể ăn dấm lung tung với Mông Tập, càng không thể hơi một chút sắc mặt đùa bỡn, như vậy ta liền không so đo cùng người!”

“Chuyện kia không giống nhau. . . . . .”

“Có cái gì không giống nhau? !” Hoa Vị Miên phản bác: “Ít đi một Mông Tập này, còn có thiên thiên vạn vạn Mông Tập khác!”

Lời này. . . . . . Quả thật không khiêm tốn!

Kỳ thực phản ứng đầu tiên của Tông Chính Sở là nàng sẽ để hắn đưa tất cả cơ thiếp trong phủ đi, vậy mà, chuyện luôn ra khỏi sở liệu của hắn. . . . . . Nàng rốt cuộc là ăn gì mà lớn lên? phongvodinh.wordpress.com

Hoa Vị Miên không ghen tuông đúng như hắn muốn, Tông Chính Sở ít nhiều gì vẫn còn có chút mất hứng, vậy mà một câu nói tiếp theo của Hoa Vị Miên lại làm cho hắn thoải mái:

“Về phần mấy người trong phủ của ngươi, hừ hừ, dám giành nam nhân với ta, chán sống không sai!”

Đây chính là sức ngăn sóng giữ trong truyền thuyết, có thể thành công cứu vớt một người, trừ “Ta yêu ngươi”, đại khái chính là câu phản chứng “Ta yêu ngươi” rồi.

Vốn cho rằng chuyện này là họa lớn trong lòng, không nghĩ tới có thể giải quyết nhẹ nhàng dễ dàng như vậy, vì thế, Hoa Vị Miên tổng kết: để kẻ địch bắt được nhược điểm của ngươi, ngươi cũng nhất định phải trăm phương ngàn kế tìm được chỗ đau của kẻ địch!

Tông Chính Sở đậu hũ non chưa ăn xong, ngược lại cho Hoa Vị Miên bắt được cái chuôi, người nọ ngược lại diệu võ dương oai rời đi, nhìn một chút huynh đệ bái kết của mình tinh thần kích động, bất đắc dĩ thở dài, sau đó lại thở dài: trên thế giới luôn có một nữ nhân như vậy, là vì hành hạ hắn mà đến.

Hoa Vị Miên hết sức phấn khởi trở lại ổ của mình, trong lòng sảng khoái miễn bàn, ông trời cũng không toại ý nguyện của hắn, xem hắn còn dám gieo loạn giống hay không! Trong thế giới của nàng, luôn có một nam nhân như vậy là vì bị nàng chỉnh chết mà đến, còn luôn có mấy nam nhân như vậy là vì bị nàng hành hạ mà đến. Hai người so với một đôi, hiển nhiên, Tông Chính Sở đánh giá thấp vị trí của hắn.

Ngày thứ hai, Hoa Vị Miên như cũ cùng Tông Chính Sở trình diễn tiết mục phụ xướng phu tùy, thật là làm cho trái tim Mông Tập vỡ nát, một mình tránh về lều uống rượu giải sầu.

Lúc này, một vị khách không ngờ đến.

“Ngươi. . . . . . ?” Mông Tập hơi kinh ngạc.

Vương Miểu ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhấc bình rượu trong tay , nói: “Uống chung hai chén chứ?”

Cùng là người lưu lạc thiên nhai, gặp nhau cần gì phải từng quen nhau, lúc này Mông Tập mời hắn ngồi xuống. Hai người thỏa thích uống mấy chén, Mông Tập hỏi: “Vương Tướng Quân vì chuyện gì mà phiền não?”

Vương Miểu trên mặt vô hạn cô đơn, ngửa đầu hớp một ngụm rượu, nói: “Ta thích một người, nhưng mà ta lại sợ nàng chướng mắt ta, cho nên. . . . . .”

Mông Tập suy tư, trong quân doanh này còn có người nào có khí tràng này, chẳng lẽ lại là người hâm mộ Hoa Vị Miên?

“Dáng dấp nàng xinh đẹp như vậy, ta cao lớn thô kệch, làm sao xứng với nàng. . . . . .” Vương Miểu tựa hồ rất uể oải, còn chưa lên lôi đài đã thua, cho dù ai cũng có chút không cam lòng.

Mông Tập vào lúc này cũng không biết nói thế nào, khích lệ sao, giống như mình mới cần khích lệ, hơn nữa ai cũng sẽ không ngu đến đi khích lệ tình địch của mình, giống như lại không quá phúc hậu. . . . . .

“Ngày đó nàng theo tiên tử trở lại, ta thiếu chút nữa bị hoa mắt, nghĩ thầm chẳng lẽ là lại tiên tử từ trên trời sao, ta bí mật đi xem nàng mấy lần, nàng giống như trừ lúc nói chuyện cùng tiên tử cũng không nói chuyện cùng những người khác, ta muốn mở miệng cũng khó a. . . . . .”

Mông Tập nhất thời cao hứng, vỗ bờ vai của hắn nói: “Nam tử hán có cái gì không dám làm, coi như bị cự tuyệt bất quá cũng chỉ là vấn đề bẽ mặt, ngươi dây dưa như vậy, cũng không phải là biện pháp!”

Vương Miểu chần chờ gật đầu một cái, “Nhưng nàng. . . . . .”

“Nhưng cái gì? !” Mông Tập một phen kéo hắn đi ra ngoài, “Ngươi muốn nói gì trực tiếp nói với nàng, có được hay không liền một câu nói của nàng, có khó khăn như vậy sao?”

Vương Miểu nhìn cái ót của hắn, cau mày, tiểu tử này nói nhẹ nhàng như vậy, mình lại đần như đầu bò, hắn không phải cố ý kiếm cớ thuận tiện đi xem Hoa Vị Miên . . . . . . ?

Thật bất hạnh bị Vương Miểu nói trúng, Mông Tập uống hai hớp rượu khổ, liền mong đợi viên đường của Hoa Vị Miên!

Có lẽ là có chút say, Vương Miểu cũng lấy can đảm bước lên, trong đầu đều là mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười của Vô Nguyệt, nghĩ tới vẻ đẹp của nàng, nếu nàng chịu gật đầu, hắn chính là táng gia bại sản cũng phải cưới được nàng!

Lời thề táng gia bại sản này là nhằm vào Hoa Vị Miên mà nói, theo hắn biết, Hoa Vị Miên chưa bao giờ bỏ qua cho dê béo tới tay, mặc dù mình không tính là béo.

Nhìn hai người khí thế hung hăng đi tới, Hoa Vị Miên sửng sốt, lúc này còn làm một tư thế phòng bị, làm gì, tới kéo bè kéo lũ đánh nhau hay sao? !

Bất quá thấy Vương Miểu như thanh niên sức trâu nhìn Vô Nguyệt, Hoa Vị Miên hiểu, nguyên lai là tới thân cận.

Bất quá nàng lại không hiểu, Vương Miểu thêm Mông Tập, đây là tổ hợp gì? Chẳng lẽ tình yêu của Mông Tập không thành, giận dữ đổi nghề làm hồng nương? phongvodinh.wordpress.com

“Vô Nguyệt cô nương. . . . . .” Đầu lưỡi Vương Miểu thắt lại.

Vô Nguyệt thản nhiên nhìn hắn một cái, nói: “Vương Tướng Quân có chuyện gì sao?”

Vương Miểu lập tức bất lực, giương ánh mắt cầu cứu liền nhìn Mông Tập bên kia, Mông Tập hận không được quất hắn một tát tai, bình thường thời điểm chế nhạo mình không phải rất suôn sẻ sao, vào lúc này cùng người nữ hài tử nói nửa câu cũng không tới nổi!

“Ngươi ngược lại nói đi!”

“Vô Nguyệt. . . . . . Cô nương. . . . . . , ta. . . . . . Ta. . . . . .” Không được, còn nói lắp.

Hoa Vị Miên nhìn hán tử trong ngày thường tục tằng vào lúc này đỏ mặt giống như mông khỉ, vụng trộm vui vẻ, nhìn ngươi đang giải trí cho quần chúng, hôm nay giúp ngươi một lần.

“Vô Nguyệt, Vương Tướng Quân có lời gì nói với ngươi, ngươi qua nghe.” Nàng bày lên vẻ mặt sư thái nói.

Vô Nguyệt dừng một chút, mặc dù có chút do dự, nhưng vẫn đi tới, đứng ở trước mặt Vương Miểu, thấp giọng hỏi: “Vương Tướng Quân có chuyện gì?”

Vương Miểu nhìn chằm chằm nàng, há mồm vài cái, cuối cùng rốt cuộc lấy hết dũng khí hô: “Vô Nguyệt cô nương, ngươi đi theo ta đi!”

Hoa Vị Miên một ngụm trà thiếu chút nữa phun ra, hắn không phải không tốt nghiệp nhà trẻ chứ? ! Không khí lãng mạn như vậy bị hắn giết sạch! Đây là cầu hôn sao? ! Chỉ post tại ngamphongcac

Vô Nguyệt hiểu ý tứ của hắn, cũng biết hắn lúc rảnh rỗi liền đến trước trướng chờ mình, nhưng. . . . . .

“Vương Tướng Quân, thứ cho Vô Nguyệt không thể đáp ứng.”

Vương Miểu nhất thời sắc mặt trắng bệch, ngay cả câu tại sao cũng hỏi không ra, chẳng qua là nhìn Vô Nguyệt, miệng mở rộng.

“Vô Nguyệt. . . . . .” Vô Nguyệt cắn chặt đôi môi nói: “Không xứng với ngươi!”

Nàng xuất thân thanh lâu, mà Vương Miểu là một tướng quân, khoảng cách của hai người lớn lắm, mình làm sao có đức hạnh lọt vào mắt xanh?

Hai người đang thương cảm của mình, Hoa Vị Miên liền thình lình xông ra, kẹp ở giữa hai người nói: “Ta nói Vương Miểu, Vô Nguyệt là người từ trong thanh lâu, ngươi cũng muốn cưới về?”

Người ở chỗ này đều sửng sốt, Vương Miểu càng thêm kinh ngạc không dứt, Vô Nguyệt cúi thấp đầu, mắt đều đỏ.

Lúc này hiểu “không xứn’ trong miệng Vô Nguyệt là có ý gì, Vương Miểu nói: “Vô Nguyệt cô nương là một cô nương tốt, ta muốn cưới nàng, lấy về nhà thương yêu!”

“Vương Tướng Quân. . . . . . !” Nước mắt của như hoa lăn ra, ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt Vương Miểu kiên định, “Vô Nguyệt cô nương, ngươi yên tâm, có ta ở đây, không người nào dám khi dễ ngươi !”

“Xem đi, tốt như vậy!” Hoa Vị Miên thở dài nói: “Coi như người khắp thiên hạ đều biết ngươi trước kia ở thanh lâu thì thế nào? Đó là nghề nghiệp, không phải là thân phận, người không có quan hệ với ngươi có thành kiến thì thế nào, cũng không phải là cha ngươi mẹ ngươi, ngươi quản bọn hắn sống chết làm cái khỉ gió gì!” Chỉ post tại ngamphongcac

“Hơn nữa, Vương Miểu người ta cũng không so đo, ngươi so đo cái gì?”

“Tiểu thư. . . . . .” Vô Nguyệt thật lòng cảm kích nàng, thì ra chút khúc mắc trong lòng này bị nói ra, ngược lại cảm thấy không hề quan trọng như vậy.

“Yên tâm đi, ngươi xuất giá tiểu thư nhất định chuẩn bị một phần đồ cười phong phú cho ngươi!” Hoa Vị Miên vỗ vỗ bả vai của hai người nói.

Trải qua sự việc này, ấn tưởng của Vương Miểu đối với Hoa Vị Miên xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bất cứ lúc nào chỗ nào, chỉ cần vừa nhắc tới Hoa Vị Miên, hắn tuyệt đối giơ ngón tay cái lên, cũng tính toán để cho con cháu cung phụng bài vị của nàng, đời đời tương truyền!

Đối với lần này, Hoa Vị Miên bày tỏ: được rồi, ta miễn cưỡng nhận lấy minh tệ của ngươi, nhưng xin nhớ dùng ngân hàng âm phủ, bởi vì ta đối với đất đai này, yêu thâm trầm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.