Vuốt bộ lông của Tiểu Hoa Bì, Hoa Vị Miên nhìn tòa núi cao mây mù lượn quanh nơi xa, trong lòng than một tiếng: cuối cùng đã tới.
“Ngươi muốn đi sao?” Vu Bàn Nguyệt lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau nàng, trong thanh âm lộ ra một chút cũng không tin chắc.
“Có gì không thể?” Hoa Vị Miên nhíu mày hỏi ngược lại.
Vu Bàn Nguyệt tức cười, nha đầu này gan lớn đã thành quen, nơi đó cũng dám xông xáo.
“Nơi này là Quỷ Cảnh, bất đồng với thành trì Tây Hòa.” Vu Bàn Nguyệt nói: “Ngươi cứ như vậy tin chắc ngươi có thể toàn thân mà lui?”
“Bên trong rốt cuộc có thứ gì ta đều không biết, ta làm sao biết có thể toàn thân mà lui hay không, nhưng là người có đôi khi phải cược vận khí một lần, vận khí của ta luôn luôn không tệ.” Hoa Vị Miên quay đầu lại hứng thú nói.
Vu Bàn Nguyệt cười cười, chưa trả lời, một hồi lâu, mới nói: “Vậy ta đi cùng ngươi!”
“Không cần, ta sợ đến lúc đó còn phải phân tâm chiếu cố ngươi.” Hoa Vị Miên không khách khí chút nào khoát khoát tay.
Đây cũng là lời nói thật, bất quá không phải tài nghệ không bằng người, mà là năng khiếu bẩm sinh có hạn.
“Hoa nha đầu, Cửu Cung chân nhân có cho ngươi ăn dược liệu đặc biệt gì hay không?” Về thể chất đặc biệt trên người nàng, hắn thật là trăm mối vẫn không có cách giải, dùng cổ trùng thử qua máu của nàng, thật giống như có thể hòa tan bách độc.
Cúi đầu suy tư, Hoa Vị Miên ngẩng đầu lên, nói: “Lão gia hỏa cho ta ăn quá nhiều đồ linh tinh, ngươi nói loại nào?”
Vu Bàn Nguyệt nhất thời có chút đau lòng, phải biết Thiên Sơn nơi đó quả thật chính là một bảo tàng, Cửu Cung chân nhân khẳng định cho nàng ăn không ít đồ, vậy mà đến trong miệng nàng đều trở thành đồ linh tinh, thật là phí của trời!
“Quên đi, cái này tạm thời không đề cập tới nữa, tối nay chúng ta sẽ phải tiến vào Quỷ Cảnh rồi, chuẩn bị sẵn sàng thôi.”
Tiến vào Quỷ Cảnh, tình huống bên trong khác xa toan tính của Hoa Vị Miên. Nàng vốn tưởng rằng chẳng qua là trong núi rừng sương mù không tan, nhưng không nghĩ tới đường lớn phía dưới cũng sương mù tràn ngập, tầm nhìn không cao hơn mười lăm thước, chỗ như thế lại là cửa ra vào Nhạc Đô, quả thật làm cho người ta không thể tin được.
Vó ngựa nhốn nháo, một hồi khàn giọng kêu, Vu Bàn Nguyệt cau mày nói: “Ta từng đến Tây Hòa quốc, sương mù trên đường không lớn, chúng ta chạy tới dưới chân Quỷ Cảnh, sương mù vẫn không tan, sợ rằng. . . . . . !”
Trúng kế! Trong lòng mấy người đồng thời ụp xuống ý nghĩ này, còn chưa kịp phản ứng, binh sĩ phía sau một hồi xôn xao.
Thầm kêu không tốt, Mông Tập ghìm cương ngựa, lớn tiếng nói: “Ta trở lại xem một chút, các ngươi đi trước!” Mấy phó tướng cũng theo đi.
Mông Tập mới vừa đi, phía trước tiếng la giết liền vang lên, Tông Chính Sở quả nhiên làm chỉ thị rút lui, dưới tình trạng sương mù này, không rõ ràng lắm số người của kẻ địch, cũng không cách nào thấy được trận hình của kẻ địch, đường đột ứng chiến ăn thiệt thòi.
Cả đội ngũ bị cắt thành hai đoạn, Mông Tập mang theo một nhóm người đã hoàn toàn mất đi liên lạc, mà trước mặt bọn họ chỉ có một con đường, đó chính là lui vào Quỷ Cảnh!
Không đúng, là đối phương đang ép bọn họ vào Quỷ Cảnh!
Sau khi đại quân bắt đầu vào núi, quân đội Tây Hòa vẫn xúm lại mà tới không hề đuổi tận không buông nữa, xem tình huống là đang dừng trú ở dưới chân núi.
Nhìn chung quanh một chút, Hoa Vị Miên nghĩ, tạm thời không thể đi ra ngoài, nhất định phải tìm một chỗ an toàn đóng quân.
“Ta đến trước mặt xem một chút.” Nàng nói với Tông Chính Sở, sau đó thúc vào bụng ngựa đi về phía trước.
Tông Chính Sở nhìn nàng biến mất trong sương mù dày đặc, sau đó quay đầu lại hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ.
Rõ ràng chẳng qua là vào miệng núi, hiện tại cũng chỉ là thời tiết mùa hạ, thế nhưng trong núi này có thể lạnh đến tình trạng này, Hoa Vị Miên ôm lấy cánh tay, siết cương ngựa đi về phía trước.
Một vòng xuống, cũng không phát hiện cái gì dị thường, nếu nói độc vật đại khái cũng ở trong núi sâu đi, nơi này coi như an toàn. Quyết định chủ ý, Hoa Vị Miên trở về, ước chừng mười phút, nhưng trong nội tâm lại hung hăng cả kinh: nàng luôn đi vòng quanh!
Nàng tung người xuống ngựa, quan sát cẩn thận cây cối chung quanh, suy tư chốc lát, lấy khăn tay ra buộc trên nhánh cây, sau đó dắt ngựa đi thẳng về phía trước, quả nhiên không tới năm phút đồng hồ, nàng liền thấy khăn tay của mình.
Lấy được khăn, Hoa Vị Miên thật thấp cười một tiếng, người có thể ở Quỷ Cảnh này, chỉ sợ cũng chỉ có thần tiên.
Cúi người đem Tiểu Hoa Bì để dưới đất, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hoa Bì, dẫn ta ra ngoài.”
Tiểu Hoa Bì lúc này “Xèo xèo” hai tiếng sau đó kéo thân thể mập mạp nhảy vọt trên mặt đất, trận pháp này bình thường hữu dụng đối với con người, nhưng mà đối với động vật khứu giác bén nhạy mà nói liền như thùng rỗng kêu to, đi theo Tiểu Hoa Bì, Hoa Vị Miên rất nhanh tìm được đoàn người Tông Chính Sở.
“Như thế nào?” Tông Chính Sở vừa đi tới vừa nói.
“Có người bày trận, đoán chừng là không muốn cho người lên núi, trong núi này có thể có người nuôi dưỡng độc vật.”
Tông Chính Sở kinh ngạc, “Không thể tưởng tượng nổi!”
Hoa Vị Miên tán đồng gật đầu một cái, nói: “Chỉ có phá trận pháp mới có thể tiếp tục lên núi, gọi Vu Bàn Nguyệt tới đây, ba người chúng ta phá trận trước, để các tướng sĩ đi vào rồi tính toán tiếp.”
Hoa Vị Miên phát hiện, trận dưới núi này cũng rất đơn giản. Chính xác mà nói nên là đi ra ngoài đơn giản, mỗi trận pháp đều có một cửa ra, chính là cửa ra thông tới bên ngoài, nếu trận pháp khởi động thời gian qua dài, trận này sẽ tự động biến trở về dáng vẻ lúc mới bắt đầu, mà người bên trong cũng chỉ có một con đường có thể đi. Đây chính là Quỷ Đả Tường bên ngoài lưu truyền rồi.
Hoa Vị Miên coi như là hiểu, Tây Hòa quốc này dùng các loại biện pháp bảo vệ Quỷ Cảnh, không cho phép dân chúng bình thường đi vào, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài người tài cao gan lớn muốn đi vào nếm thử một chút, bình thường sẽ bị vây ở chân núi, sau đó mất chút thời gian mới đi ra ngoài, còn có chút đại khái có thể nhìn ra trận pháp bên trong, nhưng có mấy người chịu đem chuyện xấu hổ của mình nói khắp nơi, cho nên Quỷ Cảnh này càng truyền càng thần bí, quả thật đến trình đọ thần nhân chớ gần.
Đốt lửa mấy nơi, không lâu lắm, sương mù chung quanh tản đi một chút, tuy nhiên bởi vì rừng cây vô cùng rậm rạp, ánh mặt trời xuyên không tới, nhìn vẫn giống như buổi tối.
Sương mù chung quanh tựa như mưa nhỏ tí tách rơi trên người Hoa Vị Miên, không nhịn được run run thân thể một cái, nàng dậm chân nói: “Mông Tập chạy đi đâu rồi?!”
“Nhân số của Dư Hạo Thành không nhiều lắm, cố ý đợi đến nơi này mới tách chúng ta ra, là quyết định muốn đánh một trận lấy ít thắng nhiều, Mông Tập hiện tại khẳng định cũng bị vây ở nơi nào đó.” Đôi mắt sắc của Tông Chính Sở hơi thu liễm lại, nói: “Chân núi có người coi chừng, muốn đi qua ngọn núi này, sợ rằng rất không có khả năng, chúng ta chỉ có nghĩ biện pháp phá vòng vây.”
“Kẻ địch ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, liều lĩnh xuống núi cũng có thể trúng kế của bọn họ, nơi này sương mù dày đặc không tiêu tan, cũng không thấy rõ, không có nơi hạ thủ!” Hoa Vị Miên thở ra một ngụm khí lạnh, lại dậm chân, nơi này tại sao có thể lạnh như thế? !
“Nơi này âm khí nặng nề. . . . . .” Vô Nguyệt đi tới, ánh mắt loạn liếc, chỉ sợ thình lình xuất hiện quỷ.
Hoa Vị Miên méo mặt, nàng tin phụng khoa học được hay không, sao có thể để cho nàng ở chỗ này tà thuyết mê hoặc người khác!
“Từ đâu tới quỷ, thuần túy nói bậy!”
Đang chuẩn bị khai triển trường thiên giáo đạo của mình, một bên Ngọc Dạng lành lạnh nhắc nhở: “Tiểu thư đừng quên ngài chính là từ trên trời xuống, không có quỷ thì cũng không có thần tiên.”
Hoa Vị Miên sửng sốt, lời nói này đúng a, không có điều kiện, dĩ nhiên không có kết quả, lệ thuốc kia khiến nàng lúng túng, vì vậy lập tức phản cung, “Ta là nói này không có quỷ.”
“Vậy trong này tại sao lạnh như thế?” Vô Nguyệt hà hơi vào tay hỏi.
“Cái này. . . . . .” Hoa Vị Miên quả thật không biết, nên không thể nói trong núi này tất cả đều băng, hơn nữa, ngọn núi lớn như vậy, phải bao nhiêu hầm chứa băng chứ, không đáng tin.
“Tối nay bói toán hỏi Lão Thiên Gia một chút.” Giả bộ gật đầu, sau đó nhanh chóng rút lui.
Đoàn người ngồi từ bình minh đến trời tối, sửng sốt không có mấy người mở miệng nói chuyện.
Đêm dần khuya, tinh thần khẩn trương khiến tất cả mọi người buồn ngủ, rối rít đi ngủ. Hoa Vị Miên dựa vào trong ngực Tông Chính Sở, trên người còn bọc một tầng chăn, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, thế nào cũng không khép được mắt.
Nàng không ngủ, Tông Chính Sở dĩ nhiên cũng sẽ không ngủ, thấp giọng nói chuyện cùng nàng.
“Ha ha ha. . . . . .”
U oán, trống trải, xa xôi!
Khi tiếng cười của nữ tử chui vào tai Hoa Vị Miên, trong đầu nàng lúc này hiện ra mấy từ này, trên người từ từ nổi da gà: không đợi người ác tâm như vậy!
“Ha ha ha. . . . . .” Tiếng cười càng lúc càng gần, cũng càng ngày càng nhiều, Tông Chính Sở nín thở ngưng thần, trầm giọng nói: “Ba.”
“Đi theo ta đi. . . . . .”
“Năm!” Nhân số đang gia tăng, Hoa Vị Miên hoảng hốt, vẫn còn đang không ngừng gia tăng, có một thân khinh công như vậy, khẳng định võ công không kém, nhưng nhân số cũng thật nhiều ngoài dự liệu của nàng, rốt cuộc là người nào? !
“Đi theo ta đi! ! !” Giọng nữ đột nhiên trở nên thê lương, giống như nữ quỷ treo cổ vươn móng tay nhọn lè lưỡi, dùng cổ họng bị siết đến vặn vẹo của nàng thốt ra âm thanh vỡ vụn.
“Quỷ a!” Vô Nguyệt trước hết thức tỉnh, trong ánh trăng mờ thấy một bóng trắng thổi qua, hét thảm một tiếng đánh về phía Hoa Vị Miên, “Tiểu thư! Có quỷ!”
“Ha ha ha ha. . . . . .”
“Đến đây. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Đi theo ta. . . . . . Ha ha ha. . . . . .”
Thanh âm luân phiên xuất hiện, chồng chất giống như ma âm lọt vào tai, khiến Hoa Vị Miên thấy hoa mắt, dùng nội lực ổn định tâm thần, TM, là Âm Ba Công thứ thiệt đó!
Đám binh sĩ từ trong mộng thức tỉnh vừa mở mắt thấy được cảnh tượng quỷ mị này, lại sớm nghe qua tin đồn trước đó, cộng thêm Âm Ba Công quấy nhiễu, có chút nhất thời mất khống chế, có người gào khóc, có người cầu xin tha thứ, có người tức giận. . . . . .
“Che lỗ tai!” Tông Chính Sở cất giọng vừa quát, dùng nội lực thúc giục.
Đoàn người rối rít làm theo, vậy mà quỷ âm lấy mạng vẫn không ngừng, Vô Nguyệt cùng Ngọc Dạng kéo cánh tay Hoa Vị Miên thành một đoàn, Hoa Vị Miên xốc xếch trong may mắn, hoàn hảo Lục Hà ở chỗ Mông Tập, nếu không hôm nay nàng nhất định sẽ bị tươi sống chia làm ba phần!
Hoa Vị Miên nhìn “Thiện Nữ U Hồn” kia ra ra vào vào, mắt cũng tái rồi, ngủ một giấc cũng không cho người ngủ ngon, vốn không có ý định gì với các ngươi, bây giờ là chính ngươi chọc vào đấy!
Đẩy hai người ra, Hoa Vị Miên lăng không bay lên, lớn tiếng quát: “Giả thần giả quỷ, cô nãi nãi hôm nay không đánh các ngươi biến dạng, để cho mẹ ngươi cũng nhận không ra không được!”
Một đám bóng trắng lơ lửng thật sửng sốt một chút, quả thật không nghĩ tới có người lại dám đối mặt khiêu khích, bất quá nhớ tới bọn họ đã phá trận lúc trước, hẳn cũng không phải là nhân vật đơn giản. Vì vậy tiếp tục phân công hợp tác, có người tiếp tục hát tỏa hồn ca, có người đi lên công kích.
Bóng người nháy mắt bay qua, cơ hồ là ứng phó không xuể, mắt Hoa Vị Miên cũng bị choáng váng rồi, vừa đối mặt đánh nhau, thiếu chút nữa phun ra, qua một chiêu, liền liên tục không ngừng nói: “Trên mặt các ngươi dán bột mì sao? !”
“Quỷ” tới công kích cũng sửng sốt, lại nghe nàng tiếp tục nói: “Giả trang quỷ cũng giả trang nhẹ như vậy, các ngươi có còn đạo đức nghề nghiệp hay không? Nên bôi hai giọt mực đỏ ở khóe mắt, sau đó ngậm lưỡi giả, tốt nhất gắn cả con mắt giả nữa. . . . . .”
Vô Nguyệt cùng Ngọc Dạng không nhịn được che miệng, nàng làm sao có thể miêu tả ghê tởm như vậy? !
“Từng kẻ một tóc tai bù xù giả mạo Trinh Tử, ta nói các ngươi có yêu hay không, ma Nhật Bản ta không lạ gì đâu. . . . . .”
“Hừ!”
Hoa Vị Miên tựa hồ nghe được người nào hừ lạnh một tiếng, sau đó chạm mặt chính là một hồi chưởng phong bén nhọn quét tới.
Hiểm hiểm tránh thoát, nàng liếm môi một cái, cười nói: “Động thủ thật sự rồi, không cần chờ nữa, cùng lên đi!”
Xem ra động vật đều là không nhịn được khiêu khích, lời nói vừa dứt, mấy “nữ quỷ” cuốn lấy nàng liền đồng loạt ra chiêu, giống như thi hành Âm Ba Công, phối hợp mật thiết.
Hoa Vị Miên vừa ứng phó mấy người, vừa ổn định tâm tư, quan sát những người này. Mấy lần phá vòng vây, đội hình của họ có biến, nhưng vẫn có thể bình tĩnh tổ chức, thoạt nhìn là huấn luyện đã lâu, hơn nữa khinh công đứng đầu, hạ thủ cũng hung ác, cũng may võ công chưa ra hình dáng gì, nếu không nàng đã bị đánh bại, tùy tiện xuất ra một người lợi hại như vậy. . . . . . Cửu Cung chân nhân bị nàng làm tức chết kia cũng thật là chết quá bi thảm rồi !
Tông Chính Sở đột nhiên giết đi vào, chạm mặt cùng một người trong đó chạm nhau một chưởng, thấp giọng nói: “Sơ hở ở trên người người sử dụng Âm Ba Công, thanh âm biến đổi, trận hình biến đổi.”
Cái gọi là phu thê phối hợp, làm việc không mệt, nhìn xem, có bao nhiêu hài hòa.
Hai người trên không trung áp lưng vào nhau qua hai chiêu với nữ tử trước mặt, sau đó đồng thời phá vòng vây đi ra ngoài, đặc biệt công kích nữ tử đứng ở trên cây. Hai bên đồng thời động thủ, thanh âm của nữ tử rối rít né ra, trong lúc đó trận hình cũng bị đánh loạn.
Một người trong đó người, hẳn là nhân vật dẫn đầu, làm dấu tay rút lui, không tới ba giây đồng hồ, toàn bộ nữ quỷ biến mất ở trong sương mù.
Xem ra vẫn có tổ chức có dự mưu a, Hoa Vị Miên sờ sờ cằm, thần thần bí bí nở nụ cười.
“Thế nào?” Tông Chính Sở nhíu mày.
Đôi mắt Hoa Vị Miên phát sáng, bắt được vạt áo của hắn nói: “Ngươi nghĩ xem, nơi này có người coi chừng, nói không chừng bên trong có bảo tàng, chúng ta đi giành đi!”
Hai người Vô Nguyệt cùng Ngọc Dạng chưa hoàn hồn quả thực là khóc không ra nước mắt, họ làm sao lại đi theo chủ tủ không hiểu chuyện như vậy, đối mặt với tình cảnh kinh khủng như thế, người bình thường không phải đều nghĩ làm sao chạy trốn ư, chỉ có nàng còn muốn làm sao chém giết đồ của người ta!
“Xảy ra chuyện gì?” Thanh Dương từ trong chiếc gối hắn tự chế thò đầu ra, mê mê hồ hồ hỏi.
Con ngươi Hoa Vị Miên thiếu chút nữa rơi ra ngoài, thần kinh của hắn đến cùng lớn bao nhiêu?
Khoan thai gạt bông vải trong lổ tai, Thanh Dương thản nhiên nói: “Vì phòng ngừa ngươi phá hư giấc ngủ của ta, cho nên ta nghĩ biện pháp tốt.”
Hoa Vị Miên liếc hắn một cái, lười phản ứng lại, vào lúc này cũng mới ý thức được, không phải là thiếu một người ư, Vu Bàn Nguyệt đi đâu rồi?
Lại qua nửa canh giờ, Vu Bàn Nguyệt mới từ trong rừng nhào ra, xin chú ý, là “bổ nhào” ra ngoài.
Hoa Vị Miên lập tức đứng lên, trừng to mắt mà nhìn vết thương trên người hắn nói: “Làm sao ngươi biến thành bộ dạng đức hạnh này?!”
Vu Bàn Nguyệt khoát tay một cái nói: “Trận pháp quá nhiều, cộng thêm độc vật trợ giúp, thật sự là khó như lên trời.”
Thanh Dương vội lấy hòm thuốc băng bó cho hắn, Hoa Vị Miên còn như có điều suy nghĩ xoay qua chỗ khác nhìn cánh rừng hắn vừa bước ra, thì thầm nói: “Thật sự đáng sợ như vậy sao. . . . . . ?”
“Đúng rồi, ngươi có đụng phải đám nữ quỷ mới vừa trở về kia không?” Hoa Vị Miên hỏi hắn.
“Nữ quỷ gì?” Vu Bàn Nguyệt buồn bực nói.
“Mới vừa rồi kêu lớn tiếng như vậy thần y cũng không nghe được sao?” Vô Nguyệt sợ hãi nói.
Cau mày, Vu Bàn Nguyệt lắc đầu nói: “Ta từ một canh giờ trước bắt đầu bị vây trong Xích Thủy trận, thanh âm gì cũng không nghe được.”
Hoa Vị Miên nhíu mày, chưa từng nghe qua Xích Thủy trận có hiệu quả cách âm, thanh âm là từ bên trong ra ngoài, hắn không có lý do không nghe được.
“Bất quá Xích Thủy trận này có chút kỳ quái. . . . . .” Vu Bàn Nguyệt lại nói.
“Nơi nào kỳ quái?” Hoa Vị Miên hỏi.
“Chính là cây cối bên trong, hình dáng. . . . . . Rất quái lạ, sau khi trận hình biến hóa, cây cối sẽ tự động sắp xếp thành một hàng dài, giống như một hành lang.”
“Cho nên ngươi ở bên trong đó đi suốt một canh giờ? !” Hoa Vị Miên kinh ngạc nói.
Vu Bàn Nguyệt gật đầu, không để ý, nói: “Bên trong xen lẫn một vài trận pháp khác, lần lượt thay đổi mập mờ, cho nên cho đến thời điểm trận pháp khôi phục như mới bắt đầu ta mới theo đường cũ đi ra.”
WOW!! Nơi này rốt cuộc có thần tiên gì ở, vây quanh như thùng sắt, chân mày càng nhíu thật chặt, hiện tại nàng đang suy nghĩ một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: tiền này giành hay không giành!
“Hoa nha đầu, nơi này cơ quan nặng nề, ngươi còn muốn đi sao?” Vu Bàn Nguyệt nhìn Tông Chính Sở một cái, hỏi.
Hoa Vị Miên không chút nghĩ ngợi liền gật đầu nói: “Dĩ nhiên, tài phú ngay trước mắt, há có thể bỏ qua!”
Thanh Dương nhìn bộ dáng xoa tay xèn xoẹt của nàng, cười lạnh một tiếng, “Nữ nhân tham tiền!”
Hoa Vị Miên vừa nghe, không vui, liền nói ngay: “Ngươi sợ sao?”
“Ta sợ hãi cái gì? !” Thanh Dương cười lạnh đáp lễ.
“Sợ chết đi, vừa nghe nói bên trong nguy hiểm cũng không dám thở mạnh một cái, nhát như chuột, còn xứng làm nam nhân cái gì!”
“Ngươi. . . . . .” Thanh Dương tức giận, hất tay áo lên nói: “Được! Hoa Vị Miên, ta liền vào cho ngươi xem, bất quá ỷ có một chút thông minh, cũng dám múa rìu qua mắt thợ!”
“Ơ, không tệ, còn có thể dùng thành ngữ!” Hoa Vị Miên châm chọc.
“Nam nhân tốt không đấu vớ nữ nhân!” Thanh Dương nghiêm mặt nói xong cũng hoàn toàn vạch rõ giới hạn với nàng.
Trầm mặc một hồi, Hoa Vị Miên lần nữa ngẩng đầu lên nói: “Ta cần bốn người, ta, Bàn Nguyệt, Thanh Dương, còn cần một người nữa!”
Ánh mắt Tông Chính Sở chuyển sang nàng, còn chưa kịp mở miệng, liền bị nàng cắt đứt, nói: “Ngươi phải lưu lại, nếu kẻ địch đến đánh lén làm sao bây giờ?”
Đôi môi Tông Chính Sở giật giật, nhưng cuối cùng vẫn là hành quân lặng lẽ.
“Ta tới!” Vương Miểu xung phong nhận việc.
Hoa Vị Miên lắc đầu một cái, nói: “Võ công của ngươi quá yếu, đi cũng là chịu chết vô ích.”
“Tiên tử. . . . . .” Vương Miểu mặt liền biến sắc, không cam lòng lui ra.
“Thanh Dương, ngươi nói?” Hoa Vị Miên ném ra vấn đề.
Thanh Dương dừng một chút, nói: “Chuyến đi này chỉ có chúng ta võ công còn không tệ, ta cũng không có cách nào.”
Hoa Vị Miên mắt híp một cái, đáy mắt thoáng qua một tia lợi quang, trong lòng thở dài, lại quay đầu nhìn Tông Chính Sở, cuối cùng cái gì cũng không nói.
“Vị Miên, ta đưa ngươi đi, doanh trại giao cho Vương Miểu là đủ.” Tông Chính Sở mở miệng.
Hoa Vị Miên cúi đầu, nghĩ ngợi, tất cả ngũ hành bát quái trong trận pháp khó khăn nhất, vốn cần năm người võ công cao cường đồng thời đi trước mới có thể nắm chặt, hôm nay tập hợp không đủ rồi, nếu như thiếu đi lực chiến đấu của Tông Chính Sở, vậy khẳng định là càng thêm khó khăn, có biện pháp gì có thể vẹn toàn đôi bên. . . . . . ?
Nhìn một chút Vô Nguyệt lo lắng, lại theo thói quen dời mắt đến trên người Vương Miểu, thấy hai người đang mặt mày đưa tình, Hoa Vị Miên lúc này lớn tiếng nói: “Hôm nay chúng ta náo nhiệt một chút!”
Mọi người đều sửng sốt, nhìn nàng bộ dạng mặt tươi như hoa không giải thích được.
Vào đêm, trên núi ánh lửa nặng nề, thanh âm náo nhiệt cơ hồ vang dội nửa bầu trời, không cần có người tới bẩm báo, Thư Lưu Quan cũng biết được động tĩnh trên núi.
“Sẽ không phải đang mê hoặc chúng ta chứ?” Phó tướng hỏi.
Thư Lưu Quan cười lành lạnh, Hoa Vị Miên lại đang cố bố trí trận nghi binh, lần này hắn cũng sẽ không rút lui, ngươi đã muốn diễn, vậy ngươi liền hảo hảo diễn cho ta xem đi!
Giơ tay lên ý bảo phó tướng bình tĩnh chớ nóng, ngay sau đó hắn nói: “Hoa Vị Miên luôn luôn quỷ kế đa đoan, điều này cũng có thể là kế dụ địch, hiện tại chúng ta chiếm ưu thế, coi như là trì hoãn thời gian, cũng có thể đem bọn họ vây dưới chân núi, không cần phải gấp.”
Phó tướng vừa nghe, tựa hồ cũng là cái lý này, gật đầu một cái đành thôi. Vậy mà trong mắt Thư Lưu Quan lại lóe ra hưng phấn không hiểu được. . . . . .
“Nhất Bái Thiên Địa!” Lý Triêu Giang gân cổ hô.
Vương Miểu cùng Vô Nguyệt nắm dây đỏ giản đơn, cùng ngọt ngào ngượng ngùng quỳ xuống bái lạy.
“Nhị bái tướng quân tiên tử!”
Hoa Vị Miên chưa từng nghĩ tới, thời điểm nàng 20 tuổi, sẽ được một lão đầu tử sắp ba mươi tuổi coi như mẫu thân bái lạy, tảo hôn sinh đẻ sớm, không có sớm nhất, chỉ có sớm hơn!
“Phu Thê Đối Bái!”
“Đưa vào động phòng!”
Một tiếng cuối cùng hô xong, cả quân đội cũng sôi trào, phân ra đánh dã thực, rượu mạnh mang theo cũng lấy ra, còn không phải là một loại H.
Mấy người Hoa Vị Miên tượng trưng uống vài ngụm, sau đó lẳng lặng chờ đợi thời gian trôi qua.