Hoa Vị Miên không vội kết luận, nhưng cũng không thể đợi ở chỗ này quá lâu, vì vậy nói: “Ta đi trước, các ngươi yên tâm, ta nói được làm được!”
“Tiểu thư, ngươi ngàn vạn lần đừng bỏ lại chúng ta. . . . .” Lục Hà cầu khẩn nói.
Hoa Vị Miên gật gật đầu, sau đó nói với Như Yên: “Mấy ngày này ngươi trông chừng các nàng, đừng để lộ ra sơ hở gì.”
Như Yên lập tức gật đầu một cái.
Hoa Vị Miên kéo hai người bên ngoài lều vào trong nói: “Các ngươi yên tâm, hai canh giờ nữa bọn họ mới có thể tỉnh lại, lúc đó đã đến thời gian tập hợp.”
Gật gật đầu với các nàng một lần nữa, Hoa Vị Miên mới xoay người rời đi.
Hoa Vị Miên mới vừa đi, một nam tử mặc quân phục liền tiến vào lều cỏ, sắc mặt âm trầm đến gần mấy người. . . . . .
Một đêm không chợp mắt đến sáng.
Hoa Vị Miên loay hoay lấy dược liệu thoa lên hai quầng thâm trên mắt, Thanh Dương bưng một bát thịt vụn đi vào thấy bộ dáng hữu khí vô lực của nàng, cười nói: “Tối qua ra ngoài kiếm ăn sao? Bộ dáng sao lại như thế.”
Hoa Vị Miên trừng mắt liếc hắn một cái, lười phải trả lời. Thanh Dương cũng không giận, xoay người bưng thịt ra ngoài nói: “Ta đi cho Thiên Giáp Chu ăn.”
Nhìn bóng lưng hắn, trong đầu Hoa Vị Miên tinh quang chợt lóe, vội vàng chạy theo, Hoa Vị Miên cợt nhả chạy đến trước mặt Thanh Dương: “Những chuyện nhỏ nhặt này sao có thể phiền toái ngươi a, để ta giúp ngươi!” Nói xong liền nhận lấy cái bát trong tay hắn.
Thanh Dương nghiêng mình, đôi mắt hẹp dài híp lại, cằm hơi nâng lên, liếc xéo Hoa Vị Miên: “Không có việc gì sao lại lấy lòng.”
Khuôn mặt tươi cười của Hoa Vị Miên cứng đờ, xoa xoa tay nói: “Đây không phải là tướng quân đại nhân phân phó sao, ta đang vì sự nghiệp hiến thân a!”
Thanh Dương nhìn nàng một lúc lâu, cầm bát đặt lên tay nàng, nói: “Tinh thần đáng khen, cho ăn xong thì mang tất cả dược liệu ra phơi, thuận tiện bắt mấy con chuột da hoa nhốt vào lồng tre.”
“Ngươi còn nuôi chuột?!” Hoa Vị Miên trợn to hai mắt.
Thanh Dương khoát khoát tay, bước vào trong lều lấy một nắm hạt dưa ném vào trong miệng, nói: “Làm phiền ngươi, hôm nay ta nghỉ ngơi.”
“Họ . . . . .” Hoa Vị Miên đang muốn mắng chửi, đột nhiên lại nhớ ra mình không biết Thanh Dương họ gì, trăm họ Trung Quốc cũng không có họ Thanh, ở trong cổ họng nghẹn hai lần, cuối cùng ngượng ngùng mắng: “Thanh Dương chết tiệt, tâm lý ngươi vặn vẹo, tinh thần biến thái.”
Tiếc rằng người đã đi ra, Hoa Vị Miên vẻ mặt đau khổ, không trộm được gà còn mất nắm gạo, thật là vô cùng bi thương!
Thanh Dương sau khi rời đi trực tiếp đến trướng của Tông Chính Sở, đặt một nửa hạt dưa trong tay lên trên bàn của hắn, thuận tay rót cho mình một chén trà.
“Nàng như thế nào?” Ánh mắt Tông Chính Sở không chớp lấy một cái, nhìn bản đồ quân sự trước mắt.
“Đều bình thường.” Trong lòng nói của Thanh Dương hơi có chút không cam lòng.
“Bất quá, chuyện này ngươi tính giải quyết như thế nào?” Thanh Dương ngồi thẳng người nhìn Tông Chính Sở.
“Cái gì giải quyết như thế nào?” Tông Chính Sở thuận miệng nói.
“Còn muốn giả vờ câm điếc?” Thanh Dương nhíu mày, “Ngươi khiêng một nữ nhân từ trong rừng sâu núi hoang trở về, trong quân doanh một truyền mười mười truyền trăm, càng truyền càng thái quá, thậm chí có người nói ngươi bị mèo yêu mê hoặc, tiếp tục như vậy cuộc chiến này có thể sẽ thua.”
Tông Chính Sở lúc này mới nâng mắt, khẽ gặt đầu, nói: “Lòng quân không yên là điều tối kị của nhà binh.”