Nương Tử Cực Phẩm: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Chương 21: Chương 21: Một Nhà Chuột Da Hoa




Hoa Vị Miên lật tung cái ổ của Thanh Dương lên, đừng nói mấy cái lỗ, ngay cả vết nứt cũng không thấy, mấy con chuột hắn nuôi rốt cuộc chui xuống nền đất hay sao?!

Mệt mỏi thở không ra hơi, nàng ngã ở trên ghế, nhìn nhìn Tiểu Mao bên cạnh, cảm thán vô tận nói: “Cũng là ngươi ngoan a, Tiểu Mao!”

Đột nhiên nhìn thấy một quả lê vừa ăn được một nửa, mắt ngọc của Hoa Vị Miên xoay động, tới tới lui lui bố trí vài thứ trong lều xong, hài lòng vỗ vỗ tay, cười nói: “Bắt chuột vẫn dùng phương pháp truyền thống là tốt nhất!” Một cái rổ, một cây gậy gỗ, cộng thêm một cái bẫy chuột, nhìn xem, tiện lợi hơn nhiều a!

Nhân tiện đem dược liệu ra ngoài phơi!

Ở bên ngoài dọn dẹp thỏa đáng xong, Hoa Vị Miên vừa mới vén lều vải lên liền nhìn thấy bên cạnh cái bẫy chuột nàng bố trí có một con chuột nhỏ đang quanh quẩn xung quanh, Hoa Vị Miên thiếu chút nữa đem nước trà mới vừa uống cười phun ra, nguyên lai con chuột da hoa trong miệng Thanh Dương chính là một con sóc chuột lông màu trắng, chung quanh mắt có một vòng màu đen, trên người còn có vài bớt đen hình tròn, cái đuôi ngắn một chút liền giống con chó hoang , thân mình to một chút liền giống con heo mẹ. . . . .

Bất quá buồn cười về buồn cười, Hoa Vị Miên vẫn nhẫn nại núp ở một bên, xem nó có mắc mưu hay không.

Chuột da hoa lưỡng lự hai bên trái phải, ôm đầu cong má, cái mũi nhỏ không ngừng kích động ngửi tới ngửi lui nhiều lần, thèm thuồng miếng lê trong cạm bẫy.

Cuối cùng nó rốt cuộc cũng hạ quyết tâm chạy vội về phía miếng lê, chỉ nghe một tiếng chít chít, cái rổ sập xuống. Hoa Vị Miên nghênh ngang tiêu sái đi vào, xốc rổ, xách con chuột nhỏ lên, trong bẫy chuột nàng không để răng cưa, cho nên chẳng qua là nhốt nó lại bên trong mà thôi.

Ném cái bẫy sang bên cạnh, Hoa Vị Miên xách theo cái đuôi của nó đặt ở trước mắt, dương dương đắc ý cười nói: “Xem ngươi bây giờ chạy đi đâu!”

Chuột da hoa đột nhiên bất động, mở to đôi mắt đen lay láy long lanh như nước nhìn Hoa Vị Miên, chân còn run lên, run lên.

“Chít chít!” Lại một trận tiếng kêu dồn dập, Hoa Vị Miên theo tiếng nhìn sang, còn có hai con chuột da hoa khác đang nhô đầu ra từ một cái ống tròn trong lều, giương nanh múa vuốt thị uy.

Hoa Vị Miên ném con chuột da hoa trong tay vào trong lồng tre, khóa lồng tre lại, quay đầu nhìn hai con chuột kia, “Nhân tiện bắt hết!”

Hai con chuột bị hù dọa sửng sốt, ngay lập tức chui trở về.

Hoa Vị Miên đi tới, ghé mắt lại gần nhìn vào bên trong, trước nàng còn tưởng rằng đây là một ống đựng tên, không nghĩ tới lại là một lối đi bí mật của một nhà chuột.

Bắt con nhỏ, chạy thoát hai con lớn, lần này muốn dẫn bọn chúng ra có thể khó khăn rồi.

Nàng đứng dậy đi tới bên lồng tre, con chuột nhỏ kia như cũ chăm chú nhìn nàng không chớp mắt, duỗi một ngón tay qua, nó tới gần ngửi ngửi, cọ xát hai cái tỏ vẻ hữu hảo.

Hoa Vị Miên vui vẻ, có ý tứ!

“Cha mẹ của ngươi không ra thì làm sao bây giờ, Hoa tỷ tỷ không thể nộp thiếu. . . . . .”

Chuột da hoa “chít chít” hai tiếng, Hoa Vị Miên sững sờ không nhìn ra nó muốn biểu đạt cái gì, quả nhiên, nắm chắc ngoại ngữ là quan trọng đến cỡ nào!

“Nếu không ta thả ngươi ra, ngươi đi thuyết phục cha mẹ ngươi cùng ra?” Hoa Vị Miên đề nghị.

Chuột da hoa lại chít chít kêu hai tiếng, còn nhảy nhót trong lồng tre, dáng vẻ tràn đần hưng phấn.

Hoa Vị Miên sờ sờ cằm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy cứ quyết định như thế đi!”

Nàng đưa tay kéo lồng tre ra, chuột da hoa chui ra, như như chớp nhảy xuống khỏi cái bàn chạy trở về trong cái ống tròn.

“Này nha, sẽ không bội bạc chứ!” Hoa Vị Miên lẩm bẩm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.