Nương Tử Cười

Chương 43: Chương 43: Cửa phía Tây




Lăng Canh Tân nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn, mặc xong quần áo, phối hợp đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn.

An Nhược Hảo khẽ cử động liền cảm thấy toàn thân đau nhức, nếu không phải đêm qua đặc biệt nhiều thêm một bộ chăn mền, chỉ sợ eo nàng muốn đứt. Lăng Canh Tân kia không hiểu, nhưng mà một khi đã thông suốt thì bốc đồng! Nàng cau mày nhẹ nhàng mở mắt ra, “Ưm, trời còn chưa sáng sao?” Nàng nhắm mắt lại đưa tay sờ sang bên cạnh, chạm vào tay là một khoảng lạnh lẽo.

Quay đầu mới phát hiện Lăng Canh Tân đã sớm đi đâu không biết, xuyen qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn sắc trời, thật ra đã là chạng vạng tối, lò lửa nhỏ trong phòng đã thơm ngào ngạt mùi cháo rau cải.

Mùi thơm bay tới, bụng bắt đầu thầm thì kháng nghị rồi, cuối cùng vẫn là bụng chiến thắng bắp đùi, nàng chống đỡ thân thể, đột nhiên thấy một vết đỏ trên giường xốc xếch, nàng chọc mạnh hai cái: chính là ngươi, chính là ngươi, hại ta tối hôm qua đau chết!

“Nhan Nhan?” Lăng Canh Tân mở cửa đi vào đã nhìn thấy An Nhược Hảo nửa chống đỡ thân thể ngồi bên mép giường, mắt nhìn chằm chằm ga giường, mấu chốt là trên thân thể nàng không tấc vải, sống lưng bóng loáng, cổ thon dài, hai viên tuyết tròn bị chăn che chắn một chút, như ẩn như hiện, hai chân trắng như tuyết đặt bên mép giường thỉnh thoảng lay động, đào nguyên màu đen cũng thỉnh thoảng lộ ra, không nhịn được liền nuốt vài ngụm nước miếng.

Bởi vì tiếng nuốt nước miếng của Lăng Canh Tân hơi lớn, An Nhược Hảo lập tức phục hồi tinh thần lại, chân đang định xuống đất lập tức thu về, kéo chăn che kín cảnh xuân bị lộ.

“Đều đã nhìn rồi, có gì cần che?” Lăng Canh Tân yên lặng trấn an con trùng tham lam trong lòng, bưng cháo rau cải từ trên lò lửa xuống, múc gần nửa chén bưng lại, “Uống cháo trước đã, uống xong lau thân thể.”

“Ừhm.” An Nhược Hảo nghĩ ánh mắt vừa rồi của hắn giống như thợ săn nhìn con mồi chằm chằm, chỉ sợ hắn kích động lại lăn ga giường lần nữa, nàng lại mệt mỏi không theo được, ngoan ngoãn bưng cháo tới, vẫn là ngoan ngoãn lấp đầy bụng tốt hơn.

Lăng Canh Tân nhìn tay nàng không có sức, cười cầm chén cháo lại: “Hay là ta cho nàng ăn, tối hôm qua quá sức.”

Lời này khiến mặt An Nhược Hảo đỏ hơn, hờn dỗi một tiếng: “Chàng còn không biết xấu hổ mà nói vậy.”

“Nhưng lưu manh nói nếu đêm tân hôn không ra sức, nàng sẽ cho rằng ta không được, sẽ không để ý ta.” Lăng Canh Tân nghiêm túc nói.

“Khụ khụ.” An Nhược Hảo bị sặc một ngụm cháo trong cổ họng, thì ra đều do lưu manh dạy dỗ đồ đệ tốt!

“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân nhìn nàng ho khổ cực, vội đặt chén cháo lên bàn nhỏ bên giường, vuốt lưng trơn bóng của nàng, giúp nàng dễ thở. Lưng của nàng thật bóng loáng, nhẵn nhụi như mỡ, hắn vuốt ve lại tâm viên ý mã *.

(*) tâm viên ý mã: tâm như khỉ ý như ngựa. Ý nói những suy nghĩ nhảy lung tung như khỉ, chạy loăng quăng như ngựa, đang nghĩ cái này lại nhảy sang cái khác.

“Được rồi, ta ăn no, ta muốn tắm.” Mặc dù An Nhược Hảo không được tính là suy nghĩ đơn giản, nhưng phương diện này vẫn thông minh, sớm tiêu diệt lửa này đi, nàng không hưởng thụ nổi rồi.

Lăng Canh Tân nhìn nàng lúng túng, khóe miệng nhếch nhếch, khẽ buồn bực đi ra ngoài lấy nước nóng đã đun trong nồi từ trước tới. An Nhược Hảo chỉ mặc quần áo trong, tựa ở bên cạnh thùng tắm. Mặc dù vẻ mặt hơi mệt mỏi, nhưng mặt mày hàm xuân, môi anh đào hé mở, quần áo trong bao chặt lấy bộ ngực, đường cong hoàn mỹ, chiều dài quần áo trong vừa đến bắp đùi, hai bắp chăn trắng nõn trẻ trung, Lăng Canh Tân thấy khiến máu nóng sục sôi.

“Còn không mau rót nước?” An Nhược Hảo thấy hắn là lần đầu tiên khai trai, trong đầu không còn chút ngây thơ nào rồi, nhìn tư thế bản thân đây chẳng phải mê hoặc hơn sao, lúng túng thúc giục.

Lăng Canh Tân ừ một tiếng, lúng ta lúng túng rót nước vào trong thùng, nhớ tới mùi vị tối hôm qua, mặc dù có khó khăn, nhưng cũng không tệ, còn có sáng hôm nay, tốt hơn nhiều. Đợi rảnh chút đi thỉnh giáo lưu manh một chút, hỏi mấy tư thế mất hồn, còn phải cải tiến kỹ thuật, tối hôm qua lúc mới bắt đầu thấy Nhan Nhan vô cùng khổ sở, hắn phải khiến Nhan Nhan nhà hắn càng thoải mái hơn.

“Chàng ngốc, chàng đang nghĩ cái gì?” An Nhược Hảo vỗ vỗ vai hắn, không có phản ứng? Hơn nữa nhìn ánh mắt kia cũng biết không phải nghĩ chuyện gì tốt, nàng nhéo mạnh cánh tay hắn.

“A?” Lăng Canh Tân nhảy ra một bước, “Nhan Nhan…”

“Ai bảo chàng suy nghĩ nhiều, ai bảo chàng suy nghĩ nhiều.” An Nhược Hảo đập cánh tay hắn mấy cái.

“Nhan Nhan biết ta đang nghĩ gì?” Lăng Canh Tân đặt thùng nước xuống, lại gần nàng, hỏi như tên trộm.

“Ta nào biết trong đầu chàng nghĩ cái gì.” An Nhược Hảo lườm hắn một cái.

“Nương tử thế nào…” Lúc này Lăng Canh Tân phát hiện trêu chọc nương tử nhỏ bé của hắn cũng rất thú vị.

“Đi ra ngoài đi ra ngoài, ta muốn tắm.” An Nhược Hảo đẩy hắn ra ngoài.

“Chân nàng không mỏi?”

“Mắc mớ gì tới chàng?” Thật ra thì chân An Nhược Hảo rất mỏi, nếu không vừa rồi cũng không cứ tựa bên cạnh thùng tắm.

“Sợ rằng chân nương tử mỏi không bò vào được thôi.”

“Chàng…” Lúc này An Nhược Hảo mới phát hiện không chỉ trên sinh lý mới bị chiếm tiện nghi, trên đầu lưỡi cũng đã bị chiếm tiện nghi, người này chiếm được chút lợi liền biến thành miệng lưỡi trơn tru rồi.

“Nương tử đừng ngượng ngùng, vi phu ôm nàng vào.” Lăng Canh Tân thừa dịp nàng còn chưa hồi hồn, ra sức ôm nàng đặt vào thùng tắm, thuận tiện hôn lên môi nàng một cái rồi mới cười hì hì lui ra ngoài, “Vi phu đi chuẩn bị cơm tối cho nương tử.”

An Nhược Hảo căm hận nhìn hắn đóng cửa đi ra ngoài, ai nói Lăng Canh Tân ngốc? Ai nói Lăng Canh Tân đơn thuần? Hắn vốn là con sói xám lớn, còn là một con sói xám lớn phúc hắc!

An Nhược Hảo ngồi trong thùng tắm, nhiệt độ nước vừa phải ngập qua bả vai, trên nước còn có vài cánh hoa màu đỏ, màu hồng, nàng vớt lên nhìn, có hoa đào hoa đỗ quyên, còn có vài thứ hoa dại không biết tên. Nàng đặt lên chóp mũi ngửi, rất thơm, xem ra Lăng Canh Tân có lòng. Nếu như thế, tạm tha cho hắn.

An Nhược Hảo xoa bóp cho bản thân, hương thơm trong nước khiến cho cả người thoải mái.

“Nhan Nhan, cơm chín rồi, nàng ngâm đã đủ lâu, có thể ra ăn cơm.” Lăng Canh Tân kêu từ xa xa.

“Ừ.” An Nhược Hảo khó nhọc leo ra khỏi thùng nước tắm, lau khô thân thể, nước này để cho hắn dọn, ai bảo hắn học xấu. Nàng loẹt xoẹt một tiếng đi ra nhà chính, nàng ngồi trên khung cửa nhìn các món ăn ngon trên bàn, tuy vừa rồi uống một chén cháo rau cải, nhưng lúc này các món ăn đủ sắc hương vị vẫn khiến toàn bộ côn trùng trong bụng nàng phát ra tiếng. Thật ra thì Lăng Canh Tân là nam nhân đầu tiên nấu cơm cho nàng ăn. Cho dù là Lý Đường Ca, tuy tốt nhưng không cẩn thận như vậy; còn Viên Phú Cảnh, coi như một thiếu niên cao ngạo bỏ đi, mà nay đường làm quan như ý, tầm mắt cao hơn, xem ra cũng chướng mắt nàng. Vốn nàng không mong đợi những danh lợi kia, cuộc sống bây giờ, có ăn có mặc, có người quan tâm có người yêu thương, đã là cuộc sống tốt nhất.

“Thất thần cái gì, lại đây ăn.” Lăng Canh Tân cầm chén đũa lên, thấy nàng đang sững sờ ở cửa lên tiếng gọi nàng.

“Ừ.” An Nhược Hảo nhận chén đũa ngồi xuống, gắp miếng thịt dê cho Lăng Canh Tân, “Chàng ăn nhiều một chút, thịt dê bổ thân thể.”

“Nàng sợ ta không được?”

“Phụt…” Vừa đúng lúc An Nhược Hảo húp một ngụm canh, bị bất ngờ mà phun ra, trợn tròn mắt tức giận trừng hắn.

Lăng Canh Tân thấy nàng khó xử nhìn hắn chằm chằm, không thể không ngừng cười, lại giả bộ vô tội: “Ta thế nào?”

An Nhược Hảo căm hận nhét miếng thịt vào trong miệng: “Về sau không cho phép lêu lổng với Chân lưu manh, cái tốt không học, chỉ học xấu.”

“Ta…”

“Không cho mạnh miệng.” An Nhược Hảo liếc hắn một cái, khiến cho những lời hắn định nói ra nằm lại trong miệng, hoàn toàn không biết mức độ, nàng không mắc cỡ chết mới lạ.

Lăng Canh Tân bị nàng nói như thế, vốn định biện bạch mấy câu nhưng không được, lần sau phải lặng lẽ đi học Chân lưu manh mấy chiêu lợi hại, nàng thoải mái sẽ không oán trách nữa rồi.

“Nhan Nhan.” Lăng Canh Tân ôm lấy An Nhược Hảo đang chong đèn.

“Hôm nay chong đèn cửa phía Tây; chỉ nguyện kiếp này không xa cách.” An Nhược Hảo nhớ tới bài thơ “Dạ vũ ký Bắc” của Lý Thương Ẩn *, cũng là chong đèn cầy, tâm tình khác biệt, làm thơ cũng không giống vậy.

(*) “Dạ vũ ký Bắc” – Đêm mưa gửi người phương Bắc của Lý Thương Ẩn

Bản Hán Việt:

Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ,

Ba sơn dạ vũ trướng thu trì.

Hà đương cộng tiễn tây song chúc,

Khước thoại Ba sơn dạ vũ thì.

Dịch nghĩa:

Bạn hỏi ngày về, chưa hẹn được ngày,

Mưa đêm núi Ba tràn ao thu.

Bao giờ ở cửa sổ hướng Tây, cùng chong đèn,

Lại cùng trò chuyện về lúc đêm mưa ở núi Ba.

Trong Vạn thủ Đường nhân tuyệt cú, thì đề của bài thơ được ghi là “Dạ vũ ký nội” – đêm mưa gửi vợ, nhưng cũng có một số người cho rằng bài thơ này, nhà thơ gửi bạn bè. Xem kỹ bài thơ thì việc cho rằng bài thơ gửi cho vợ có vẻ thỏa đáng hơn

“Nhan Nhan, nàng làm rất tốt.”

“Bởi vì có chàng.” An Nhược Hảo xoay người đối diện với khuôn mặt hắn, tỉ mỉ nhìn.

“Nhan Nhan.” Ánh mắt hai người như nước sơn giao nhau một chỗ, đưa tình, dưới ánh nền mờ nhạt, ôm nhau.

An Nhược Hảo và hắn nhìn nhau, nhưng dần dần phát hiện chẳng biết khi nào ngọn lửa trong đèn đã nhảy vào mắt hắn, phía dưới giống như có thứ gì đâm vào nàng: “Tướng công?”

“Nhan Nhan, nàng còn đau không?” Ngoài miệng Lăng Canh Tân thân thiết hỏi, nhưng tay đã không thành thật mà vuốt ve trên thân thể mềm mại của nàng.

“Nếu như ta nói còn đau, chàng sẽ dừng lại?”

“Ta sẽ nhẹ một chút.” Lăng Canh Tân lặng lẽ suy nghĩ một lúc, lúng ta lúng túng nói, quả nhiên là đứa bé thành thật.

“Phì…” An Nhược Hảo nhẹ nhàng cười, nhón chân lên, kéo cổ hắn xuống, đóng cảnh hôn sâu.

Lăng Canh Tân đương nhiên sẽ không bỏ qua cho món ăn ngon đưa tới tận cửa, ôm vòng eo mềm mại của nàng, chỉ cảm thấy lúc đầu nàng còn yên tĩnh mà hôn, sau bắt đầu vặn vẹo toàn thân, cọ khắp trên người hắn, đốt lên ngọn lửa khắp nơi. Lửa ở bụng dưới càng lúc càng thịnh, hắn không nhịn được, đưa tay dò vào dưới quần nàng.

Lăng Canh Tân tự nhiên sẽ không bỏ qua cho này đưa tới cửa mỹ vị, ôm nàng bờ eo mềm mại, chỉ cảm thấy nàng bắt đầu còn

“Tướng công…” An Nhược Hảo nhìn kẽ hở chính xác kêu lên.

Lăng Canh Tân nghe được giọng nói mềm yếu khiến cả người cũng tê rần, dịu dàng nói: “Ta sẽ nhẹ một chút.” Nói xong, tay đã dò vào hành lang khít khao.

“Tướng công, ngứa.” An Nhược Hảo vặn vẹo thân thể, trên mặt hoàn toàn không kiên nhẫn.

“Nương tử nhịn một chút?”

“Không phải, trên người rất ngứa, giống như có rất nhiều con sâu bò qua.” An Nhược Hảo buông tay đang quấn quanh cổ hắn, gãi gãi cổ.

Lăng Canh Tân nhìn chằm chằm cổ nàng, vội vàng nắm lấy tay nàng: “Đừng cào, cào đỏ mất.”

“Nhưng rất ngứa.” An Nhược Hảo sắp khóc lên, bây giờ cả người đều rất ngứa, là dị ứng sao? Nàng đột nhiên nhớ tới buổi chiều tắm rửa bằng cánh hoa, chắc là dị ứng phấn hoa.

“Đừng cào.” Lăng Canh Tân bắt được hai tay của nàng, vén yếm lên nhìn, lúc này trên bầu ngực trắng như tuyết đã nổi lên một đám mẩn đỏ, “Ta đi lấy dầu hồng hoa xoa cho nàng, đừng cào.”

An Nhược Hảo nửa nằm trên giường: Thật là bi kịch, mỗi lần muốn yêu thì tình huống sẽ không thành, quá giết phong cảnh rồi.

Lăng Canh Tân cầm dầu hồng hoa đi từ nhà chính tới, nhìn váy An Nhược Hảo mở ra một nửa, lộ ra toàn thân màu hồng phấn, yên lặng nuốt nước miếng: “Đến đây, cởi quần áo thôi.”

Toàn thân An Nhược Hảo ngứa ngáy, mặc cho hắn nhanh chóng lột xiêm áo, lòng bàn tay ấm áp dính đầy dầu hồng hoa bắt đầu vuốt ve, trong lúc nhất thời trên người lành lạnh, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay rất thoải mái, vừa lạnh vừa nóng khiến cho nàng ngâm nga.

“Tiếu Nhan, thế nào?”

“Tốt hơn nhiều.” An Nhược Hảo nằm trên chăn, mặc dù Lăng Canh Tân bôi thuốc cho nàng, nhưng đôi tay kia giống như có ma lực, đi qua chỗ nào đều lưu lại dấu vết dục hỏa ở đó.

Lăng Canh Tân nhìn lưng trơn bóng, cái mông mượt mà của nàng, chỗ khe mông thấp thoáng lộ ra chút lông mềm màu đen, buông bình nhỏ trong tay, từ phía sau xuyên qua phía trước đến chỗ hồng sáng nhẹ nhàng ấn một cái, thân thể An Nhược Hảo ngửa ra, khe mông xiết chặt kẹp lấy ngón tay hắn, mông khỏe mạnh siết chặt đến đông cứng, thẹn đến muốn chui đầu xuống đất: “Lăng Canh Tân!”

“Như thế nào, thoải mái sao?” Lăng Canh Tân từ phía sau ra phía trước có chút xíu mà co rúm, mỗi một lần co rúm đều mang đến một lần run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.