“Hơi lạnh, dầu hồng hoa trên tay chàng…” An Nhược Hảo dở khóc dở cười, có khoải cảm, nhưng mang theo lạnh lẽo, cảm giác này nói không ra được.
Lăng Canh Tân nghe vậy, thu tay lại lau chùi, sau đó đưa tay tách hai chân An Nhược Hảo ra: “Như thế này?”
“Không lạnh.” An Nhược Hảo cảm giác cả người hắn chụp lên lưng nàng, hôn lên sống lưng nàng, tay đã từ từ tách bắp đùi của nàng ra, vuốt ve da thịt phía trong, cuối cùng tiến vào vùng đất tư mật nhất, nàng bị khoái cảm hành hạ đến nói không ra lời.
Lăng Canh Tân cảm giác nàng không căng thẳng nữa, sau một khắc ngón tay dễ dàng xâm nhập vào trong huyệt nhỏ ngọt ngào, một tay khác vòng qua trước mặt cầm lấy một bên ngực, cảm giác đầy một nắm tay thật tốt.
“Ừ… A…” Nàng cảm thấy vật lạ xâm lấn, ngón tay xâm nhập, trên dưới vuốt ve khiến cho kích thích càng tăng lên, tiếng thở dốc của An Nhược Hảo càng lúc càng nặng, mồ hôi chảy ròng ròng, mà phía dưới đã sớm ướt đẫm.
An Nhược Hảo còn nhạy cảm cảm thấy thứ khổng lồ của Lăng Canh Tân ở chỗ đó, ẩm ướt dưới thân còn có xu thế lan rộng. Nghiêng đầu sang chỗ khác liếc nhìn Lăng Canh Tân, lửa dục trong mắt hắn đã mạnh đến mức gần như muốn đả thương nàng.
Lăng Canh Tân đối diện với ánh mắt thẹn thùng của nàng, liếm môi một cái, giọng khàn khàn: “Ta muốn tiến vào, từ phía sau.”
An Nhược Hảo mắc cỡ gò má ửng hồng, nghiêng đầu đi, hắn cười hì hì, đột nhiên nâng eo An Nhược Hảo lên, đút hai cái gối dưới người nàng, đưa thứ đã sớm cứng rắn vào trong cơ thể An Nhược Hảo, sung sướng vô cùng. An Nhược Hảo hừ hừ hai tiếng, chân mày nhíu lại, cảm thấy hắn xâm nhập, hai chân tự nhiên tách ra, khiến phía dưới mở rộng ra thêm để chứa thứ rất to kia.
Lăng Canh Tân hít thở thật sâu một cái, dục vọng mãnh liệt khiến cho thân thể hắn đột nhiên dùng sức lên trước, chỉ thấy tư thế của nàng lập tức cứng ngắc, vài giọt nước mắt rơi trên áo ngủ bằng gấm.
Mồ hôi trên người An Nhược Hảo rơi xuống, nhỏ giọng nức nở nghẹn ngào: “Đau, đau chết ta, Lăng Canh Tân tên khốn kiếp này! Ai dạy chàng vào từ phía sao!”
Hắn vội vàng cúi đầu, không dám hành động thiếu suy nghĩ, vô cùng lo lắng lại trìu mến vuốt lưng của nàng: Rất đau? Là ta không tốt, ta quá nóng lòng.”
“Được rồi, đi vào chậm một chút.” An Nhược Hảo nghỉ ngơi một lát, cắn môi nói, đợi lát nữa phải dạy dỗ hắn thật tốt, không biết học ở đâu.
Lăng Canh Tân hơi dừng lại, cố gắng điều chỉnh hô hấp, vẫn sợ kỹ thuật tệ hại của mình làm đau nàng lần nữa. Hắn thận trọng đi tới một chút xíu, cho đến khi hoàn toàn kết hợp với nàng, mới thở ra một hơi thật dài, đưa tay ôm lấy nàng, dán lên lưng nàng lẳng lặng hô hấp. Nhìn nàng gần như vậy, cảm nhận nàng rõ ràng như thế, trong lòng phơi phới một xúc động.
“Sao chàng lại bất động?” An Nhược Hảo mặc cho hắn ôm, nhưng hắn lại bất động ở bên trong, thật sự không thể kiên nhẫn.
“Vậy ta động rồi hả?” Hắn không nhịn được hầm hừ thật thấp, mang theo sức lực đè nén, ra sức rút ra đâm vào trong cơ thể nàng.
Nàng bám chặt chăn mền phía dưới, cảm giác kỳ diệu từ từ dâng lên, không ngừng che lấp đau đớn và khó chịu lúc trước, như có như không rót vào từng huyệt vị khắp toàn thân, vừa kích thích lại thoải mái, vừa ngọt ngào lại sợ hãi. Góc độ này rất tốt, nàng hạ mắt là có thể nhìn thấy chỗ hai người kết hợp, một sâu một cạn, tỏa ra bóng nước óng ánh, nơi ma sát truyền đến tiếng vang nho nhỏ.
Lăng Canh Tân nắm eo thon của nàng, sau khi chạy nước rút mấy lần, cảm thấy An Nhược Hảo giống như hơi cố hết sức, liền từ từ rút ra.
“Ừ, a…” An Nhược Hảo cảm giác thứ to lớn của hắn đi ra ngoài, trong thân thể giống như trống rỗng, “Tướng công.”
“Đừng nóng vội.” Lăng Canh Tân xoay ngược nàng lại, “Như vậy nàng có thể dùng sức ít hơn.”
An Nhược Hảo bị hắn xoay ngược lại, thấy thứ màu đỏ vừa mới đâm vô đó, lâu như vậy mà không mềm đi. Trên đỉnh còn chất lỏng màu trắng, không biết là của nàng hay của hắn, mắc cỡ quay mặt đi chỗ khác.
“Từng nhìn thấy nhiều lần như vậy còn ngượng ngùng?” Lăng Canh Tân cười xấu xa, đưa chân của nàng lên vai, đưa lửa nóng cứng rắn đi vào. Bởi vì vừa rồi từng làm, chạy nước rút lần này thuận lợi hơn lần trước.
An Nhược Hảo nằm như vậy, quả đúng là dùng ít sức, nắm lấy bả vai hắn, thở ra: “Lần sau ta muốn ở trên.”
“Được.” Lăng Canh Tân chạy nước rút lần cuối cùng, đáp một tiếng, ôm chặt lấy nàng hôn lên trán.
“Ừ.” Bây giờ cả người An Nhược Hảo không có sức, nhưng rất thoải mái, yếu ớt ôm hông của Lăng Canh Tân, mơ mơ màng màng đi tìm Chu công.
Lăng Canh Tân lại cảm thấy tiểu đệ đệ của mình giống như chưa ăn no, nhưng Nhan Nhan đã mệt mỏi thành ra như vậy, lần sau phải cho nàng ăn lót dạ thuốc bồi bổ. Hắn nghĩ như vậy liền nhét đệ đệ của mình vào giữa hai chân An Nhược Hảo mà cọ xát, cứ kẹp như vậy cũng thật thoải mái, cười mà ngủ.
Sau ngày cưới là thời gian nhàn hạ, thanh thản, lúc cần ra cửa làm việc tay chân, lúc ở không hai người cầm sách đọc.
Một ngày kia, Lăng Canh Tân lại lên trấn trên rồi, An Nhược Hảo ra bờ suối giặt quần áo. Thật sự kỳ lạ, kể từ sau Nguyên tiêu, dù thế nào Lăng Canh Tân cũng không cho nàng lên trấn trên, nói bởi vì mâu thuẫn chiến sự ở biên giới tăng lên khiến cho trấn nhỏ này cũng không yên bình, thế cho nên dì dượng cũng không dám ra ngoài cửa, ngay cả tiệc mừng cũng không tham gia.
Lời nói không cân nhắc này, nàng vốn định đi theo lên trấn trên dò xét đến cùng, nhưng An Nhược Hảo nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, nàng không kiên trì nữa, trong nhà cái gì cần đều có, Lăng Canh Tân lại để cho nàng đau đến tận xương tủy, còn ngày ngày “Giày vò” nàng, qua một khoảng thời gian ngắn nàng liền quên tra xét việc này.
Tề Phỉ Dương không biết vì sao lại thẳng đường đi tới chỗ vắng vẻ trong thôn này, đang muốn tìm người hỏi đường, lại nhìn thấy một co nương xinh đẹp đang giặt quần áo bên bờ suối. Thân hình kia, rất quen thuộc. Nhìn nàng giặt quần áo dường như rất vui vẻ, thỉnh thoảng mái tóc dài còn trượt về đằng trước. Không đúng, màu vàng kia là gì? Hắn là người luyện võ, hơi đến gần một chút liền xác định rõ ràng. Hoa bách hợp màu vàng kim, dấu hiệu độc nhất vô nhị, trên đời này sẽ không có người thứ hai có đóa bách hợp như vậy. Đi mòn gót sắt chẳng tìm thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công, tìm mười năm, nàng lại ở đây!
Nhưng mà, hắn lại không rõ ràng lắm tình trạng của nàng, thói đời bây giờ, hắn cũng phải cẩn thận là hơn.
An Nhược Hảo đang suy nghĩ tối hôm nay Lăng Canh Tân có thể lại lật đi lật lại giày vò nàng không, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, nàng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một người đang té về phía nàng.
“Đại thúc, đại thúc, người làm sao vậy?” An Nhược Hảo thấy môi hắn trắng bệch, nằm trên đất run lẩy bẩy, một mình nàng lại đỡ hắn đang bất động, vội vàng chạy đến nhà Vương bà tử, đúng lúc Chân lưu manh cũng đang ở đây, giúp đỡ khiêng người trở về nhà.
Đại thúc này co ro trên ghế dựa, cả người run rẩy, mấy người nhìn vậy cũng không phải là cách, Chân lưu manh không thể làm gì khác hơn là chạy một chuyến đến Trần Gia Bình mời lang trung Mộc lão đầu tới.
Mộc lão đầu kiểm tra một chút: “Y thuật của ta kém, không nhìn ra bệnh gì, không bằng đưa lên trấn trên đi, nơi đó nhiều người tài ba.”
Mộc lão đầu vừa nói xong, đại gia này bỗng nhiên ngồi dậy, hai mắt nhìn chằm chằm ra đằng trước, mọi người theo ánh mắt hắn nhìn ra ngoài, ngoài khoảng không chỉ có hoa đỏ lá xanh, cũng không có gì khác.
“Đại thúc?” An Nhược Hảo lo lắng kêu một tiếng.
“Đây là nơi nào?” Qua một lúc lâu, rốt cuộc đại thúc này phục hồi tinh thần lại.
“Đây là thôn Thuấn Thủy.”
“Thôn Thuấn Thủy?” Sau khi đại thúc nghe xong rơi vào trầm tư, lúc sau lại gật đầu một cái, giống như đã nghĩ thông suốt gì đó.
“Đại thúc, ngài từ đâu tới đây?”
“Ta từ Kỷ Hành tới, buôn bán ở đó, nhưng mà gặp tiểu nhân hãm hại, làm hại ta nhà tan cửa nát, thân thể cũng bị bệnh tật, nhưng dầu gì cũng trốn được ra.” Đại thúc này tuy nói chuyện hỗn loạn, nhưng cách nói vẫn rõ ràng, mọi người ở đây nghe đều hiểu.
“Đại thúc còn có người nhà không?”
Ánh mắt đại thúc buồn bã: “Không có.”
An Nhược Hảo mấp máy môi nói xin lỗi, nhìn hắn, tỏ vẻ thương tiếc
“Bây giờ ở bên ngoài không yên ổn.” Vương lão đầu than một tiếng, “Không ngờ chốn Kỷ Hành nhìn như đào nguyên lại có chuyện không thể để người khác nhìn thấy.”
“Vậy…” Thân thế của hắn đáng thương, không có chỗ đi rồi, bây giờ An Nhược Hảo dẫn hắn về nhà, tất cả mọi người đều nhìn An Nhược Hảo.
An Nhược Hảo nghĩ trong nhà nuôi thêm một người cũng không thành vấn đề, nhưng không rõ lắm, vẫn hỏi qua Lăng Canh Tân thì tốt hơn. Tất cả mọi người đều nhìn nàng chằm chằm, đương nhiên nàng biết có ý gì, đứng dậy: “Đại thúc, nhìn sắc mặt ngài chắc nhiều ngày chưa ăn gì, vừa đúng trong nồi có cháo ý dĩ, hay là uống trước một chút?”
“Được, đa tạ cô nương.” Tề Phỉ Dương là người lẫn vào chốn quan trường, làm sao không biết tâm tư của mọi người, nhưng hắn nhất định phải lưu lại. Cô nương không có chủ kiến, nghĩ đến trong nhà còn có người khác, chờ chính chủ trở lại thì tính.
An Nhược Hảo múc một chén to cháo ý dĩ đưa cho Tề Phỉ Dương: “Đại thúc, nhân lúc còn nóng uống đi.”
Tề Phỉ Dương vừa uống, nước mắt liền rơi xuống: mùi vị này, quá quen thuộc.
“Đại thúc, sao vậy?” An Nhược Hảo nhìn hắn rơi lệ, không khỏi chua xót trong lòng, chắc nghĩ đến người nhà mình rồi.
“Ta từng có người bạn cũng thích cháo ý dĩ, mỗi một lần đi tới chỗ nàng ấy đều lấy cháo này ra chiêu đãi, nhưng nàng ấy đã đi mười năm, sau đó cũng không còn được uống.” Tề Phỉ Dương thật sự nhớ cố nhân, nói chuyện cũng hết sức cảm động, người ở đây không khỏi lộ vẻ xúc động.
Chân lưu manh thấy vậy nói: “Đại thúc cứ việc ở lại thôn Thuấn Thủy, nhị ca là người nhiệt tình, không cần lo lắng.”
“Cô nương, ngươi đã kết hôn?” Lúc này Tề Phỉ Dương mới để ý tới An Nhược Hảo búi tóc.
“Đúng vậy, phu quân họ Lăng.”
“Lăng?” Tề Phỉ Dương kinh hãi.
“Đại thúc sao vậy?” An Nhược Hảo cảm giác biểu hiện của hắn hơi lạ.
“Không có việc gì, chỉ là từng có người bạn cũ họ Lăng, hơi cảm động.” Tề Phỉ Dương xua xua tay, húp cháo che giấu lqd bối rối của mình, hôm nay quá kích động, càng không che giấu được tâm tư của mình rồi. Nếu đại nhân biết, chỉ sợ sẽ chế nhạo hắn.
“Người họ Lăng trên cõi đời này không biết bao nhiêu, đại thúc có gì ngạc nhiên.” An Nhược Hảo đang định nói chuyện, không ngờ Lăng Canh Tân đã tiến vào từ ngoài cửa.
“Chàng trở lại.” An Nhược Hảo bước nhỏ chạy lên, đỡ thứ trên vai hắn đặt xuống, “Vị đại thúc này hôm nay lẻ loi một mình rất đáng thương, không bằng chứa chấp ngài ấy đi?”
“Đại thúc đến từ đâu?” Lăng Canh Tân mang theo chút địch ý với hắn, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn Lăng Canh Tân đã cảm thấy không yên tâm. Nhìn vóc dáng cao lớn, thân hình cường tráng, mặc dù khuôn mặt thoáng mệt mỏi nhưng hai mắt sáng ngời có thần. Nhìn trên cánh tay hắn có vết đao, xem ra cũng không đơn giản.
“Kỷ Hành.” Tề Phỉ Dương không nhìn ra điều gì từ người thanh niên này, chỉ cảm thấy trên người hắn ta có một hơi thở không nói rõ ra được, không hợp với thôn nhỏ vắng vẻ này, nhưng hành động bình thường giống nông dân, khẽ nhíu mày, nhưng hoàn toàn không lộ tâm tư ra mặt.
“Kỷ Hành?” An Nhược Hảo hơi kinh ngạc, vừa rồi hắn nói nàng không phản ứng, lúc này lặp lại lần nữa, nàng nhớ ra, Lăng Canh Tân từng nói hắn chào đời ở Kỷ Hành.
“Cô nương có ấn tượng?” Tề Phỉ Dương luôn không nhịn được mà quan tâm đến chuyện của An Nhược Hảo.
“Không có.” An Nhược Hảo đưa mắt ra hiệu với Lăng Canh Tân, nuốt lời nói đã ra đến cổ họng xuống.
Tề Phỉ Dương phát hiện thanh niên họ Lăng này đã sinh lòng đề phòng với mình, hắn cũng hiểu vì lai lịch không rõ của mình, nhưng vì cô nương này, hắn nhất định phải vô lại ở lại chỗ này, nghĩ ra một kế: “Cô nương có dáng dấp rất giống một người mà Tề mỗ quen, nàng ấy cũng là người Kỷ Hành.”
Quả nhiên, mắt An Nhược Hảo sáng rực lên, Lăng Canh Tân khẩn trương: “Cõi đời này người giống người nhiều không kể xiết, đại thúc cũng không cần quá kinh ngạc.”
Chân lưu manh là người khôn khéo cỡ nào, nhìn một cái cũng biết người nnày có vấn đề, nhưng Vương bà tử mắt vụng, nhìn không ra, trước khi mọi người đuổi người đã lên tiếng: “Đại thúc này lưu lạc đến thôn Thuấn Thủy, hôm nay khổ sở không nơi nương tựa, thật sự đáng thương, cứ ở lại thôn Thuấn Thủy thôi. Lăng gia cũng có hai gian phòng rồi, lưu lại một người cũng không có vấn đề gì, thỉnh thoảng có thể đến nhà ma ma ăn bữa cơm.”