An Nhược Hảo gật gật đầu, thứ này quả nhiên là chỉ có phụ nữ có thai mới chịu được, nhưng vừa nghĩ tới lời này của Vương bà tử có ý gạ hỏi. Nàng lập tức nói: “Mặc dù chua, nhưng ta lại thích ăn.”
“Ăn xong rồi muốn nữa thì tìm bà tử.” Vương bà tử ngồi lại chỗ.
Thật ra thì hai người đều ngầm hiểu trong lòng mà thôi, An Nhược Hảo cầm ô mai nói cảm ơn xong liền đi. Nàng cầm ô mai trở về thẳng mà khiến nàng chua muốn chết, vừa tiến vào cửa nàng liền đưa bọc giấy cho Vương Tú Lệ: “Đừng để cho ta nghe đến nó, chua khiến ta đau răng.”
“Xì.” Vương Tú Lệ nhìn dáng vẻ nàng bịt mũi cau mày mà buồn cười.
“Đừng cười, nhanh ăn đi.” An Nhược Hảo lui ra sân, “Thật sự chua chết ta.”
“Tiếu Nhan thích ăn kẹo hồ lô, sao lại không chịu nổi ô mai?” Lăng Canh Tân cũng ra ngoài trêu ghẹo.
“Nhị ca còn cười muội, bản thân cũng không chịu được chua phải chạy ra ngoài.” An Nhược Hảo chế nhạo.
Lăng Canh Tân quay đầu nhìn Vương Tú Lệ đang ăn ngon lành trong phòng, bị An Nhược Hảo vạch trần cũng chỉ cười cười: “Tiếu Nhan, đi vo chút gạo nấu cơm, tính số lượng bốn người.”
“Bốn người?” An Nhược Hảo kinh ngạc nói, bỗng nhiên bừng tỉnh ra, “Đúng rồi, trong bụng Tú Lệ tỷ còn có một.”
Lăng Canh Tân ngưng cười: “Vậy thì bốn rưỡi.”
“Hả?” An Nhược Hảo vừa bịt mũi vừa đi vào cửa, nghe lời này dừng chân, quay đầu lại nhìn hắn.
“Đợi lát nữa lưu manh nhất định sẽ chạy về, liền cùng nhau ăn cơm tối.”
“À.” An Nhược Hảo cũng nghĩ vậy, liền nhảy vào cửa đi lấy gạo.
“Nhị ca, trong lu sắp hết nước.” An Nhược Hảo thấy không còn dư nhiều nước lắm, mỗi lần phải ra suối lấy nước thật mệt, đáng tiếc không có hệ thống cung cấp nước.
“Trước đủ dùng cho buổi tối, nhị ca nhặt rau.”
“Ừ.”
“Tình cảm huynh muội các ngươi tốt thật.” Vương Tú Lệ ăn mấy quả ô mai xong dễ chịu một chút, nhìn bọn họ hâm mộ.
“Chúng ta là huynh muội đó, đương nhiên là tình cảm tốt rồi.” An Nhược Hảo vo sạch gạo, đổ thêm nước, ước chừng lượng nước trong nồi liền chui vào sau bếp lò bắt đầu nhóm lửa.
Vương Tú Lệ không chịu nổi cô đơn, liền đứng sau bếp lò nói với nàng: “Nhị ca của ta không tốt với ta, hắn luôn khi dễ ta.”
“Nhị ca của ngươi cũng đi biên quan đánh giặc sao?”
“Ừ, đi cùng Lăng thúc.” Vương Tú Lệ gật gật đầu, “Cha ta nói, thật ra thì cha ngươi là người rất lợi hại, quả thật không nên chôn vùi trong thôn Thuấn Thủy, ca ta đi theo Lăng thúc về sau nhất định sẽ có tiền đồ lớn.”
Thật lâu sau An Nhược Hảo mới phản ứng kịp nàng ta nói Lăng thúc là cha mình, xấu hổ cười cười.
Vương Tú Lệ vuốt ve bụng: “Nghĩ tới nhờ mấy lời lành của ngươi, tương lai đứa nhỏ này thật sự có thể trở thành nhân trung hào kiệt.”
“Có thể, Tú Lệ tỷ, chỉ cần ngươi dạy thật tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng học thói lười biếng của cha bé.” Câu trước An Nhược Hảo còn an ủi, nửa câu sau, Vương Tú Lệ liền lúng túng.
Vương Tú Lệ cúi đầu suy nghĩ một lát: “Tiếu Nhan, thật ra thì Chân Thất tốt lắm, chỉ có điều lúc trước hắn bị đệ đệ cùng mẹ ngăn trở hắn lên chiến trường, hắn mới biến thành như vậy.”
“Đệ đệ lên chiến trường, hắn ở nhà phụng dưỡng cha mẹ không phải giống nhau sao?”
“Không phải, đệ đệ hắn chết trận, trong lòng hắn áy náy, cũng oán giận nương hắn lúc đầu ngăn cản hắn không để cho hắn đi. Sau khi tin tức đệ đệ hắn chết trận truyền đến thì tâm tình hắn thay đổi lớn, dần dần biến thành như vậy.”
“Hóa ra là thế.” An Nhược Hảo không ngờ lưu manh còn có một chuyện cũ đau lòng tình cảm sâu đậm cao thượng đấy.
“Hơn nữa, Chân Thất đối với ta tốt lắm, mặc dù trước đó không có người nào.”
“Ừ.” An Nhược Hảo nghĩ tới đêm hôm đó nghe lén lời tâm tình trong rừng trúc, mặc dù dáng dấp Chân lưu manh là dạng chó hình người, nói tới nói lui quả thật vẫn có trách nhiệm.
“Tú Lệ, Tú Lệ!” Chân lưu manh hùng hùng hổ hổ vọt vào cửa, thấy Vương Tú Lệ đang đứng bên cạnh bếp lò, ôm cổ nàng, nhìn chung quanh, rồi nhìn xuống dưới.
“Chàng nhìn cái gì?” Vương Tú Lệ bị hắn nhìn đến mức ngượng ngùng.
“Tú Lệ, nàng mang thai hài tử của ta?” Chân lưu manh ôm lấy bả vai của nàng, hưng phấn hỏi.
Lúc này Vương Tú Lệ lại xấu hổ, đỏ mặt cúi đầu.
“Ta sẽ làm phụ thân?” Chân lưu manh biết lần này nhất định là thật.
Nhưng Vương Tú Lệ không cao hứng như hắn, trong nháy mắt rơi lệ.
“Sao vậy, trên người không thoải mái?” Chân lưu manh nhìn nàng khổ sở cũng căng thẳng, vội vàng ôm nàng ngồi lên ghế dựa, “Mẹ ta từng nói phụ nữ mang thai mười tháng rất khó chịu, nào, ngồi xuống.”
Vương Tú Lệ cảm nhận được săn sóc của hắn, nước mắt lại càng chảy mạnh, cái mũi đỏ ửng lên: “Lưu manh thối.”
“Như thế nào?” Chân lưu manh lau nước mắt cho nàng.
“Nương ta, nương ta bà ấy nói muốn chàng lấy ra hai mươi lượng bạc tiền mừng, nếu không sẽ không đồng ý gả ta cho chàng.”
“Hai mươi lượng bạc.” Đều nói một phân tiền làm khó anh hùng, tuy Chân lưu manh không phải anh hùng, nhưng lúc khó khăn này lấy ra hai mươi lượng bạc thật sự làm khó rồi.
“Nương ta là người nói được làm được, nhưng hai mươi lượng bạc này, chàng lấy ra thế nào chứ.”
Lăng Canh Tân ngồi bên cạnh An Nhược Hảo, nhìn đi uyên ương đau buồn, cũng không nhịn được.
“Nhị ca, bọn họ bị món tiền sính lễ này làm khó hả?”
“Cuối cùng cũng có cách.” Lăng Canh Tân cầm tay An Nhược hảo, mắt nhìn lửa hồng trong lò. “Còn không mau tắt lửa, cơm trắng sắp đốt thành than đen rồi.”
“Úi, thiếu chút nữa thì quên.” An Nhược Hảo vội vã gắp củi đang cháy sang bếp khác, “Nhị ca, huynh có thể nấu đồ ăn rồi.”
“Nhưng khẩu vị phụ nữ có thai, nhị ca không nắm chắc.” Lăng Canh Tân khó xử nhìn nàng.
“Làm mấy món thức ăn thanh đạm là được rồi.” An Nhược Hảo vỗ tay phủi tro, “Thôi, để muội đến.”
Lăng Canh Tân biết nàng sẽ nói vậy, cất cao giọng nói: “Được, nhị ca nhóm lửa giúp muội.”
An Nhược Hảo tính toán khẩu vị phụ nữ có thai, gia vị không đủ làm ra ngọt bùi cay đắng, nàng chỉ có thể làm món thanh đạm rồi.
“Hai người, ăn cơm trước.”
Chân lưu manh cùng Vương Tú Lệ nghe An Nhược Hảo gọi, ngượng ngùng nhìn thức ăn trên bàn.
“Được rồi, Chân lưu manh, sắp làm phụ thân rồi, có chuyện xích mích gì, hôm nay nếu ngươi không ăn món ăn Tiếu Nhan làm ta sẽ thực sự ném ngươi ra.” Lăng Canh Tân kéo hai người đến bên cạnh bàn, “Nhanh ngồi xuống đi, mặc dù nhị ca không giúp được gì, nhưng vẫn có thể cho các ngươi bữa cơm.”
Chân lưu manh để Vương Tú Lệ ngồi xuống trước, hắn cúi mình vái chào An Nhược Hảo: “Tiếu Nhan, chuyện lúc trước là lỗi của lưu manh, hôm nay ngươi còn giúp chúng ta như vậy, ta nói lời xin lỗi ngươi.”
An Nhược Hảo biết hắn nói chuyện bên ruộng lúa lần đó, mặt đỏ lên.
“Ăn cơm, chuyện đã qua rồi, còn lấy ra nói.” Lăng Canh Tân vỗ vai hắn, Chân Thất nghe lời ngồi xuống ăn cơm, trong lúc ăn không quên gắp thức ăn cho Vương Tú Lệ.
“Lưu manh, ngươi định làm thế nào?” An Nhược Hảo không phải người ăn không nói, vừa bới cơm vừa hỏi.
“Ta cũng biết chuyện bạc luôn khó giải quyết, d#đ&l@q^đ bụng Tú Lệ sẽ ngày một lớn, đứa bé không chờ được. Nhưng phụ thân ta còn thiếu tiền người ta, ta làm công ngắn hạn một tháng còn không đền được.” Chân lưu manh buông chén đũa xuống, vô cùng lo phiền.
“Lưu manh, ngược lại ta có biện pháp, chỉ có điều muốn xem ngươi có dám hay không.” Lăng Canh Tân cũng buông chén đũa xuống nói.
“Biện pháp gì?” Nhất thời trong mắt Chân lưu manh cùng Vương Tú Lệ sáng lên.
“Mặc ngọc.”
Lời Lăng Canh Tân vừa nói khiến hai người còn nhiệt huyết sôi trào thành chán nản trong nháy mắt, ủ rũ không thôi.
“Mặc ngọc là cái gì?” An Nhược Hảo hỏi.
“Mặc ngọc là ngọc trai do bào ngư đen trong hồ Mặc sinh ra, giá trên thị trường là năm mươi lượng một viên, nhưng muốn lqd tìm được mặc ngọc thì vô cùng khó khăn.” Lăng Canh Tân giải thích.
“Biện pháp khó khăn như thế nào?” An Nhược Hảo nghi ngờ nói.
“Lúc muội cùng Viên Phú Cảnh đi xem thì hồ Mặc như thế nào?”
“Gió êm sóng lặng, tiên cảnh nhân gian.”
Lăng Canh Tân nghe miêu tả của nàng thì gật gật đầu: “Đó là lúc hồ Mặc bình thường, nhưng mười lăm mỗi tháng hồ Mặc sẽ không yên ả, gió nổi sóng dâng lên náo loạn quái gở.
“Chẳng lẽ chỉ có khi đó mới có thể lấy mặc ngọc?” An Nhược Hảo đã nghe ra ý ngoài lời.
Lăng Canh Tân gật gật đầu: “Mười lăm mỗi tháng bào ngư đen mới có thể tiến vào gần bờ, bình thường vốn ngay cả bóng dáng cũng không thấy được.”
“Chẳng lẽ nó còn chọn mười lăm mỗi tháng đến thu thập tinh hoa nhật nguyệt, chính là lúc hiện thân?”
“Từng có vị tiên sinh nói như vậy.” Chân lưu manh gật đầu, vẻ khó xử trên mặt dần bớt đi, “Nhị ca, ta nhớ vị tiên sinh này còn nói tới biện pháp lấy ngọc, có lẽ có thể thử một lần.”
“Ngươi xác định?” Lăng Canh Tân nhìn vẻ mặt Chân lưu manh, thật ra không cần xác nhận, “Cũng tốt, ta đi cùng với ngươi.”
“Nhị ca?” Chân lưu manh cùng Vương Tú Lệ đều cả kinh.
“Nhị ca, rất nguy hiểm sao? Lúc này An Nhược Hảo mới phát hiện ra trọng điểm, đúng, vừa rồi hắn nói đến mười lăm hồ Mặc sẽ rất kinh khủng, lấy ngọc chắc chắn cũng vô cùng nguy hiểm rồi.
“Tiếu Nhan, nhị ca sẽ cẩn thận.” Lăng Canh Tân vuốt ve mu bàn tay nàng.
“Nhị ca, không cần, chuyện như vậy một mình lưu manh ta cũng có thể ứng phó.” Chân lưu manh vội vàng từ chối.
Lăng Canh Tân lại quyết tâm: “Ta cũng muốn lấy một viên, không phải vì ngươi, là vì bản thân ta.”
Chân lưu manh cùng Vương Tú Lệ đều nhìn An Nhược Hảo, nghĩ đến mấy chuyện cũ, biết vì sao Lăng Canh Tân lại như vậy liền không nói thêm nữa. An Nhược Hảo nhìn vẻ mặt kiên định của Lăng Canh Tân, lời đang muốn nói ra khỏi miệng liền cứng rắn nuốt xuống.
“Chờ mười lăm tháng sau, chúng ta sẽ đi lấy. Vừa đúng lúc cho chúng ta thời gian chuẩn bị vài thứ, bình thường đi hồ Mặc thăm dò địa hình, chờ tối mười lăm tới lấy ngọc.” Lăng Canh Tân bắt đầu căn dặn Chân lưu manh, Chân lưu manh cũng vội vàng đồng ý.
“Mấy ngày này Tú Lệ ở nhà chúng ta đi, ngươi ngủ giường Tiếu Nhan, Tiếu Nhan ngủ giường của ta.” Lăng Canh Tân lqd cùng Chân lưu manh nói đến nửa đêm còn chưa tính toán xong, bố trí nói.
“Vậy còn nhị ca?” An Nhược Hảo lấy nước cho hắn rửa mặt, lại nghe hắn nói vậy.