Nương Tử Cười

Chương 23: Chương 23: Sắc tâm




“Tối hôm nay nhị ca tới nhà lưu manh ngủ, tiếp tục thương lượng.” Lăng Canh Tân vuốt tóc trên trán nàng, “Hai người muội và Tú Lệ ở nhà, có sợ không?”

An Nhược Hảo lắc đầu, nàng không biết nhị ca lấy mặc ngọc có lợi ích gì, nhưng kể từ sau khi nhị ca đi theo Liễu tiên sinh thì không giống trước. Nếu hắn kiên trì muốn làm, vậy nàng yên lặng ủng hộ là được.

“Vậy các ngươi rửa mặt đi ngủ sớm một chút.” Lăng Canh Tân đóng cửa kỹ càng cho nàng, cài chặt then cửa đảm bảo an toàn, “Vậy nhị ca cùng lưu manh đi trước.”

“Được.”

Lúc gần đi Chân lưu manh hôn một lqd cái lên môi Vương Tú Lệ rồi mới đi, Vương Tú Lệ mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, nhìn An Nhược Hảo mà lúng túng tay chân.

“Các ngươi ân ái là chuyện tốt, đừng ngượng ngùng.” An Nhược Hảo buồn cười nói, để Vương Tú Lệ lau mặt, mình cũng lau liền nằm dài trên giường.

“Tú Lệ, từ khi nào thì ngươi bắt đầu thích Chân lưu manh?” Cuối cùng An Nhược Hảo nhàm chán, bắt đầu bát quái hỏi thăm chuyện người khác.

“Lúc mười ba tuổi, khi đó Chân Thất tiến tới, cùng đệ đệ hắn giúp đỡ việc nhà nông trong nhà mỗi ngày, chịu khó giống nhị ca; chỉ có điều khi đệ đệ hắn xảy ra chuyện thì thay đổi.”

“Cái này ta biết, ta hỏi chuyện giữa ngươi và Chân lưu manh, ngươi nói cho ta biết một chút.” An Nhược Hảo nằm lỳ trên giường, nhìn Vương Tú Lệ ở phía kia.

“Chân Thất biết ta thích hắn, hắn cũng yêu thích ta. Cho nên sau khi ta tròn mười lăm tuổi, hắn định tới xin cưới, nhưng khi đó ca ta vẫn còn ở nhà, ca ta chướng mắt hắn, không đáp ứng, đánh hắn ra ngoài.”

“Ca ta không đồng ý, nhưng trong lòng ta lại thích, cho nên liền vụng trộm tìm hắn nghĩ biện pháp. Chúng ta đã nghĩ đến gạo sống nấu thành cơm chín, trong nhà không được, cho nên ta liền giao thân thể cho hắn ở đống rơm rạ sau núi, còn cố ý để cho trong nhà biết. Nhưng ca ta đánh ta, còn mắng ta thấp hèn liền nhốt ta lại.”

“Nhưng ngày hôm sau quan phủ đến bắt lính, ca ta đi, đệ đệ hắn cũng đi. Hắn bị đệ đệ trói trên núi để ngăn lại, d#đ&l$q@đ bằng không người đi chính là hắn. Sau chuyện này, chúng ta không gặp mặt hơn ba tháng, chờ đến khi gặp lại thì dáng vẻ của hắn chính là chán chường. Ta mới biết, đệ đệ hắn chết trận, tâm tình hắn thay đổi lớn, nhưng ta vẫn thích hắn, hắn vẫn là Chân Thất mà ta thích.”

“Vào tháng trước, chúng ta vừa thấy mặt liền, liền…” Tuy Vương Tú Lệ ở trong bóng tối, nhưng lúc nhớ tới việc làm trong rừng trúc cùng Chân Thất, vẫn đỏ mặt, nói chuyện không trôi chảy.

“Liền tình cũ trỗi dậy, sau đó còn tính toán chuyện có con và nói với người trong nhà.”

“Sao ngươi biết?” Vương Tú Lệ kinh ngạc nhìn nàng.

“Ta chính là biết.” An Nhược Hảo cười hì hì, nằm thẳng trên giường.

“Ta nhớ ra rồi, ngày ấy chúng ta ở trong rừng trúc nghe được ca ngươi đi tới gọi ngươi, chẳng lẽ…” Vương Tú Lệ che miệng, cho dù là phải hay không phải, bọn họ đã lộ rồi.

An Nhược Hảo ho khan hai tiếng, nàng cũng thật ngượng ngùng.

“Ngươi thật sự ở trong rừng trúc?” Vương Tú Lệ hỏi không chắc chắn.

An Nhược Hảo nghe nàng ta hỏi như vậy, cũng không định che giấu: “Nếu không ngươi cho ta là thần, biết chuyện lqd của ngươi và lưu manh?”

“Ngươi, ngươi thấy được?” Vương Tú Lệ mắc cỡ lấy chăn che mặt.

“Không có việc gì, ta đã từng xem mạnh bạo hơn.” An Nhược Hảo dửng dưng, nhưng lời này…

“Cái gì?” Quả nhiên Vương Tú Lệ chui đầu ra hỏi.

Giờ đến lượt An Nhược Hảo che mặt rồi, nàng không thể nói trước kia nàng đã từng xem phim hành động hai người yêu nhau ở đảo quốc tình yêu, nàng xoay người, vùi đầu trong chăn: “Ngủ đi ngủ đi.”

Vương Tú Lệ không nhịn được cười, nghe giọng nói lúng túng của nàng cũng không chịu bỏ qua: “Ngươi nhìn thấy quả phụ Tiếu cùng Lương lão nhị hả.”

An Nhược Hảo không biết có thể lấy đôi này ra làm bia đỡ đạn, vội vàng nói phải.

Bỗng nhiên Vương Tú Lệ nói như tên trộm: “Ta cũng từng xem như vậy.”

“Cái gì?” An Nhược Hảo kích động nằm sấp trên giường, mặt quay sang hướng này.

“Sau khi ta và Chân Thất cùng nhau nhìn, đêm hôm đó chúng ta thử ở đống rơm.”

“Đúng rồi, cảm giác lần đầu tiên như thế nào?” An Nhược Hảo rất tò mò, mặc dù trong bóng tối không nhìn thấy được, dieênddaanleequyyyddonn nhưng nàng có thể đoán được, Vương Tú Lệ chắc chắn đỏ mặt rồi.

“Đau.” Vương Tú Lệ dừng một chút, “Tuy Chân Thất nhìn rồi, nhưng vẫn không biết làm như thế nào, làm cho ta đau. Cho nên, ngày hôm sau cho dù ta không cố ý, trong nhà vẫn có thể nhìn ra.”

“Các ngươi thật phóng khoáng.” An Nhược Hảo nhớ trước khi nàng xuyên qua đã từng thử với Lý Đường Ca ở bên ngoài, nàng cũng rất phóng khoáng. Không tệ, bọn họ cũng rất phóng khoáng, nhưng nàng không biết người phóng khoáng cùng nàng đi đâu.

“Tiếu Nhan, chờ khi ngươi muốn thành thân có thể tới hỏi ta, mặc dù lần đầu tiên ta theo Chân Thất cũng rất đau, nhưng sau này đã không còn rồi.”

“…” An Nhược Hảo đã hết chỗ nói rồi.

“Ngươi đừng ngượng ngùng, bản thân nhìn còn chưa xong đâu, lần đầu tiên Chân Thất muốn động nơi nào cũng không biết, tìm thật lâu. Chờ khi ngươi muốn thành thân, ta sẽ dạy chút xíu cho ngươi.”

“Tú Lệ tỷ, ta muốn đi ngủ.” An Nhược Hảo cảm thấy nếu nàng lại nghe tiếp, sắc tâm của nàng sẽ thật sự nhộn nhạo, mặc dù nàng đã nhộn nhạo, nhưng không thể tiếp tục đề tài này.

Vương Tú Lệ cười ngáp một tiếng, nói một tiếng được rồi không dây dưa nữa, xoay người ngủ.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Tuy mười lăm tháng tám là ngày người trong nhà đoàn tụ, nhưng Lăng Canh Tân cùng Chân lưu manh lại đi hồ Mặc, Vương Tú Lệ có thai không dám về Vương gia, vẫn đợi ở Lăng gia. An Nhược Hảo muốn cùng đi, nhưng dù thế nào Lăng Canh Tân cũng không đồng ý, cuối cùng lấy lý do Vương Tú Lệ cần người chăm sóc giữ nàng trong nhà.

“Tiếu Nhan, đã trễ thế này mà còn chưa trở lại, có thể gặp chuyện không may không?” Vương Tú Lệ vẫn chú ý động tĩnh ngoài cửa, thế nào cũng không chịu ngủ.

An Nhược Hảo cũng không ngủ được, ngồi ở bên giường đong đưa hai chân, mắt nhìn chân nhỏ trắng của mình lắc lắc đầu.

Vương Tú Lệ biết An Nhược Hảo cũng lo lắng như mình, nàng hỏi nàng ấy cũng chỉ an ủi lẫn nhau thôi, thở dài.

Đột nhiên, họ nghe thấy rõ bên ngoài nổi gió, thổi vào cửa gỗ kêu ken két ken két.

“Sao gió lại nổi lên rồi?” Vương Tú Lệ đẩy cửa sổ ra, “Trăng sáng như vậy, sao gió lại thổi thành như vậy?”

Đều nói Nguyệt hắc phong cao *, đây hoàn toàn ngược lại rồi.” An Nhược Hảo nói một câu không đầu không đuôi.

(*) Nguyệt hắc phong cao: trời đen gió lớn, nguyên văn 月黑风高 câu đầy đủ: ‘Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa’. Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường vào buổi tối)

“Cái gì?”

An Nhược Hảo lắc đầu: “Ta muốn đi xem, Tú Lệ tỷ ngươi ở nhà chờ.”

Vương Tú Lệ còn muốn nói điều gì, An Nhược Hảo lqd đã khoác áo chạy đi, nàng sờ bụng cũng chỉ có thể chấp nhận an bài này.

An Nhược Hảo men theo đường trong trí nhớ đi thẳng tới hồ Mặc, may mà ánh trăng sáng ngời, trí nhớ của nàng cũng tốt, không bao lâu liền tìm thấy đường đến đỉnh núi gần hồ Mặc. Nàng vừa lên đến đỉnh núi, gió thật to, quét qua mặt nàng phát đau, nhưng nàng bất chấp đau lại bị cảnh tượng trước mắt gây kinh ngạc rồi: trong hồ Mặc đang hiện ra bào ngư đen toàn thân đen nhánh, chỉ có điều ngọc trai giữa bào ngư phát ra ánh sáng hết sức chói mắt. Ánh sáng màu xanh đen, dưới ánh trăng rọi xuống có đầy đủ vẻ cao quý cùng thuần khiết. Đây là lời nói mâu thuẫn cỡ nào, tồn tại đối lập cỡ nào.

Nàng nhìn một hồi lâu nhưng không tìm thấy Lăng Canh Tân cùng Chân lưu manh ở đâu, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng hô to: “Nhị ca!” Không có ai trả lời nàng.

“Chân lưu manh!” Vẫn không có tiếng đáp lại.

“Nhị ca!”

Không có ai đáp lại nàng, trong hồ lại lộ ra một đầu đen khổng lồ, thân hình giống như con ba ba, lưng lại giống cá voi, sau lưng còn kéo theo một vệt nước thật dài, là hình hoa loa kèn. Đầu đen xoay một vòng đột nhiên phun nước về phía nàng, An Nhược Hảo thấy vậy sợ hết hồn.

“Tiếu Nhan, mau nằm xuống!” Giọng Lăng Canh Tân, “Mau nằm xuống!”

An Nhược Hảo theo lời nằm xuống, một cột nước sượt qua phía trên nàng, phun thẳng tới chân núi phía sau nàng, dieendaanleequuydonn dìm sạch một mảnh rừng trúc: “Đây là quái vật của hồ sao?” An Nhược Hảo bỗng nhiên nhớ tới truyền thuyết về quái vật trong hồ ở thế giới khác.

Một tiếng kèn vang lên, “Quái vật hồ” này giống như bị kinh sợ, giãy mạnh một cái rồi chui vào trong nước. An Nhược Hảo nằm một lát, mặt hồ cũng yên tĩnh lại trong nháy mắt.

“Tiếu Nhan, Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân chạy lên đỉnh núi đỡ nàng, “Bảo muội đợi trong nhà, sao lại đi ra?”

“Bỗng nhiên nổi gió, muội cùng Tú Lệ tỷ rất lo lắng cho các huynh, muội liền ra ngoài xem một chút.”

“Vừa rồi quái vật phát ra tiếng kêu thật lớn, không phải gió, chỉ có điều quái vật này sợ tiếng kèn, liền trốn đi. Không ngờ ngươi hô một tiếng, nó lại đi ra, may mà có kèn này.” Chân lưu manh lôi kèn ra xoa xoa trên người, mặc dù kèn và người đều ướt đẫm giống nhau.

An Nhược Hảo nhìn sắc đen mơ hồ trong ngực Lăng Canh Tân: “Nhị ca, các huynh mò được rồi hả?”

“Ừ, vừa mới chôn mấy con bào ngư đen, vì lấy châu cũng chỉ có thể như vậy.” Lăng Canh Tân có vẻ vô cùng áy náy, nhưng cũng không hối hận. Hắn lấy hai viên mặc ngọc trong ngực đưa cho Chân lưu manh, “Ngươi hai viên ta hai viên, ngươi bán lấy tiền là được rồi, đừng nói ta có.”

“Đó là tự nhiên, nhị ca giúp ta chiếu cố lớn như vậy, ta quyết không hại nhị ca.” Chân lưu manh nhận lấy mặc ngọc, vỗ ngực đảm bảo.

Ba người vừa xuống đỉnh núi nhỏ phía sau Lăng gia, liền nhìn thấy trước cửa đứng một đám người, đều giơ cây đuốc.

“Các ngươi đã trở lại rồi, chậm một chút nữa thì chúng ta đã đến sau núi tìm các ngươi rồi.” Nương của Chân lưu manh lqd là người đầu tiên xông lên, nắm chặt tay Chân lưu manh. Chân lưu manh giãy giụa rồi cầm lại tay bà, đi về phía Vương bà tử.

Vương Tú Lệ đang nằm trong ngực Vương bà tử khóc sụt sùi, thấy Chân lưu manh đi tới, không khỏi lại lệ tràn vành mắt.

“Nhạc mẫu đại nhân ở trên cao, xin nhận của tiểu tế một lạy.” Chân lưu manh buông nương mình ra, trong tay trình lên một viên mặc ngọc.

Vương bà tử lặng im một lát…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.