Nương Tử Cười

Chương 48: Chương 48: Rời đi




“Mới không có.” Tề Phỉ Dương nằm trên giường gỗ vội vàng xua xua tay, “Ngươi xem ta cũng là người luyện võ, sao có thể không nhìn ra bản lĩnh của hắn chứ, đúng không, Lăng tiểu ca?”

Lăng Canh Tân từ chối cho ý kiến, nhớ tới bản lĩnh của Bạch tiên sinh, động tác võ thuật hoàn toàn không giống phụ thân, ngược lại hơi giống nương. Chỉ có điều thân công phu của nương là lấy nhu thắng cương, còn lực tay của Bạch tiên sinh hơi lớn, hơn nữa ra chưởng mạnh mẽ, vẫn khác nương. Từ khi hắn biết Bạch tiên sinh vẫn hơi sợ tiên sinh, có liên quan đến chuyện của tiên sinh hắn cũng không dám hỏi bất kỳ ai, hôm nay muốn hỏi lại không có ai để cho hắn hỏi rồi.

“Nhị ca, chàng đang nghĩ gì?” An Nhược Hảo chọc chọc lồng ngực rất co dãn của hắn, chọc thật thoải mái, không nhịn được liền chọc mấy cái.

Lăng Canh Tân bắt lấy tay nhỏ bé đang nghịch ngợm của nàng, bàn tay nắm thành quyền bao lấy tay nàng không cho nàng lộn xộn: “Đang nghĩ chuyện của Bạch tiên sinh.”

“Ừ, tiên sinh nói đưa chúng ta đi, tiên sinh muốn đưa chúng ta đi đâu?”

“Không biết.”

“Dường như chàng hơi sợ tiên sinh?” An Nhược Hảo phát hiện mỗi khi nhắc tới Bạch tiên sinh Lăng Canh Tân hơi ấp úng, bất cứ lúc nào.

“Không có.” Tự ái của Lăng Canh Tân không cho phép hắn thừa nhận, thế nhưng nói ra ngoài chính hắn cũng không tin, lại gật gật đầu, “Đúng là có một chút.”

An Nhược Hảo gật đầu: “Vẻ mặt tiên sinh cả ngày nghiêm túc giống như có ai thiếu tiền tiên sinh, ta nhìn cũng không thoải mái, nhưng tiên sinh là người tốt.”

“Ừ.” Lăng Canh Tân gật gật đầu, lại loáng thoáng nghe được Tề Phỉ Dương đang nói thầm nho nhỏ trong chăn: “Nếu hắn là người tốt, ta sẽ tìm một miếng đậu hũ đâm đầu.”

An Nhược Hảo đang định nói tiếp, lại thấy Tề Phỉ Dương xốc chăn đứng lên từ trên giường: “Có người tới, không chỉ một?”

Lăng Canh Tân ôm An Nhược Hảo chặt hơn, cũng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Tề Phỉ Dương thấy cửa động hơi có ánh lửa, tiến tới bên kia nhìn, trên tay đã cầm một cây gạy, chuẩn bị một đi vào đánh một, hai đi vào đánh hai.

“Bên này đều là cỏ dại đá lộn xộn, không có.” Giọng nói kia rất gần, giống như vang lên bên tai, An Nhược Hảo nghe được mà tim đập thình thịch.

“Sườn núi bên kia có động tĩnh! Đến bên kia đi!” Ở chỗ xa có người kêu lên, người đang tìm ở cửa động nghe thấy tiếng liền chạy theo đi.

“Soạt soạt --” người nào đó lại lật cỏ dại tiến vào, Tề Phỉ Dương cầm gậy đánh xuống.

“Là ta.” Bạch tiên sinh bắt lấy cây gậy của hắn, Lăng Canh Tân vừa nhìn, thấy bản lĩnh cao thấp của hai người, Bạch tiên sinh quả nhiên là thâm tàng bất lộ, mà một gậy đó của Tề Phỉ Dương cũng hiện ra bản lĩnh bất phàm bên trong của hắn, hắn không thể so sánh với hai người.

Tề Phỉ Dương bỏ cây gậy xuống, nhìn Bạch tiên sinh, yếu ớt mà lặng lẽ tiến đến trốn sau lưng An Nhược Hảo.

“Tiên sinh.” An Nhược Hảo vội vã tiến lên, thấy tay áo Bạch tiên sinh nhuốm màu đỏ, “Ngài chảy máu.”

“Không sao, là máu quan chó.” Bạch tiên sinh cầm hai bao đồ lớn đưa cho Lăng Canh Tân, “Ngươi xem một chút coi có thiếu gì không?”

Lăng Canh Tân giống như đã kiểm tra: “Không thiếu.”

Bạch tiên sinh yên lặng một lát rồi nói: “Cấm kỵ trong nhà các ngươi quá nhiều, ta đã châm mồi lửa đốt.”

“Cái gì?” Lăng Canh Tân ngẩng đầu, không thể tin nhìn hắn.

“Những thứ đó giữ lại chỉ hại chết các ngươi, lại không mang đi, không bằng đốt trước. May mà bọn họ không phát hiện, nếu không phụ thân ngươi có chín cái đầu cũng không đủ chém.” Bạch tiên sinh khoanh tay bước đi thong thả đến cửa động, không nhìn hắn.

Lăng Canh Tân sa sút tinh thần ngồi bên mép giường: “Nhan Nhan, nhà của chúng ta hoàn toàn không còn rồi.”

“Nhị ca.” An Nhược Hảo nghe nhà Tiếu Nhan bị thiêu rồi, trong lòng cũng đau đớn không thôi, nhưng Bạch tiên sinh nói đúng, tình thế bây giờ, ở đâu chứa đồ gì đó của tiên triều, cho dù không hại chết bọn họ, Lăng Tri Ẩn nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội. Nàng sờ mặt Lăng Canh Tân: “Nhị ca, ta nói rồi, chàng ở đâu chính là nhà.”

“Nhan Nhan.” Bàn tay Lăng Canh Tân đặt trên mu bàn tay nàng, “Nhan Nhan.”

An Nhược Hảo ôm đầu hắn vào trong lòng: “Không có việc gì, về sau chúng ta sẽ có nhà tốt hơn ở đây.”

“Ừ, chỉ sợ nàng chịu nhiều khổ.”

“Không sợ, ta thật sự không sợ.”

“Khụ khụ.” Tề Phỉ Dương nghe bọn họ nói lời ân ái, cả người đều nổi da gà, không nhịn được nhắc nhở ở bên cạnh có hai người còn sống đang đứng.

“Khốn kiếp, lão tử phá án mười mấy năm đây là lần đầu tiên bị heo rừng ủi người!” Bốn người nghe quan sai phía ngoài hùng hùng hổ hổ đi xuống từ phía sườn núi đối diện, đi qua cửa động. Bọn họ lục soát cả đêm không có kết quả, cuối cùng còn bị heo rừng ủi người, lúc này ước gì về nhà chờ. Dù sao nhà kia đã bị đốt, chỉ có thể thông báo cho thái thú quận Dung Dương coi chừng đừng để cho người chạy khỏi quận Dung Dương thôi.

Bạch tiên sinh nghe đám lính đi xa, ngoắc tay với bọn họ: “Dọn dẹp một chút, chúng ta lên đường.”

“Bây giờ đường từ thôn Thuấn Thủy đi trấn Cổ Nhạc đều có người canh chừng, chúng ta đi như thế nào?” Xem ra Lăng Canh Tân đã điều tra trước, đại khái chính là lúc tìm thức ăn.

“Ta nói lên đường thì lên đường, nhiều lời như thế làm gì?” Bạch tiên sinh không nhịn được nói.

An Nhược Hảo khẽ bóp tay hắn, nếu tin tưởng Bạch tiên sinh, vậy thì nghe lời ngài ấy nói. Lăng Canh Tân nhìn ra ý tứ kiên định trong mắt nàng, mang theo ánh sáng tin tưởng, gật gật đầu.

Bạch tiên sinh dẫn bọn họ ra khỏi hang núi, đi vòng ra phía sau hang núi, đột nhiên xuất hiện một con đường nhỏ, Chân lưu manh đã đợi ở đó từ khi nào: “Nhị ca, Tiếu Nhan.”

“lưu manh.” Lăng Canh Tân nhìn thấy xe đẩy tay phía sau lưng hắn, phía trên chất rơm rạ, còn có 2 cái giường có chăn bông thật dày.

“Nhị ca, thừa dịp trời còn chưa sáng, đi nhanh lên.” Lưu manh nói.

“Lưu manh, Tú Lệ như thế nào?”

“Bây giờ nàng ấy đang ở cữ không thể ra cửa, thân thể xưa nay vẫn tốt, lần này cũng không có chuyện, nàng ấy chỉ hơi lo lắng, nhưng bây giờ tương đối lo lắng cho hai người. Hai người xảy ra chuyện, thôn Thuấn Thủy cũng không trốn thoát, không bằng đi sớm một chút, quan gia không bắt được nhược điểm, còn không ai biết chuyện về ca ca của Tú Lệ, cho nên hai người không cần lo lắng. Chỉ cần đi, sẽ không liên lụy đến thôn Thuấn Thủy rồi.”

“Ừ.” Lăng Canh Tân vốn có nhiều lời để nói, nhưng giờ phút này cũng không biết nói gì, vỗ vỗ bờ vai hắn.

An Nhược Hảo gỡ mặt dây chuyền ngọc trên cổ xuống: “Cái này cho đứa bé, vốn để cho đứa bé nhận ta làm nghĩa mẫu, kết quả chúng ta lại không thể không đi.”

Chân lưu manh không từ chối, nhận lấy: “Được.”

Tề Phỉ Dương liếc mắt nhìn, lại cảm thấy không tốt, đó là đồ đại nhân cho, trừ hoa bách hợp trên gáy, mặt dây chuyền bằng ngọc này cũng là tín vật, thiếu một thứ cũng không được, tiến lên một bước cướp mặt dây chuyền ngọc lại, lấy một vòng tay bằng bạc ở trong túi bên eo ra: “Đứa bé mới sinh tặng vòng tay bạc, Tiếu Nhan vẫn nên giữ mặt ngọc này đi.”

An Nhược Hảo kinh ngạc liếc mắt nhìn: “Đại thúc chịu cho vòng tay bạc, mặt ngọc này mới lấy từ trong rương ra mấy ngày trước, cũng đưa cho đứa bé, không có gì.”

“Sao lại không có gì, đây chính là tín vật nhận thân.”

An Nhược Hảo nghe, kinh ngạc há hốc miệng: hình như hắn biết chút gì.

Bạch tiên sinh vẫn yên lặng nhìn về phương xa xoay đầu lại, thấy mặt ngọc cũng sững sờ, sau đó lại gật gật đầu, hình như đã hiểu rõ ràng: “Cất mặt ngọc đi, chúng ta nên đi.”

Lời Bạch tiên sinh không cho không đồng ý, An Nhược Hảo không thể làm gì khác hơn là sững sờ cất mặt ngọc, mặc cho Lăng Canh Tân đẩy nàng nằm trên xe, bản thân cũng nằm lên.

Chân lưu manh và Tề Phỉ Dương cầm chăn dày che kín hai người, nhìn từ bên ngoài không thấy gì mới đi.

Chân lưu manh kéo xe đẩy đi phía trước, phụ mẫu Chân lưu manh cũng đi cùng, Bạch tiên sinh và Tề Phỉ Dương đi theo phía sau giống như bảo vệ từ xa.

“Người nào?”

“Quan gia, mấy ngày trước con dâu ta sinh tôn nhi, không nghĩ tới hôm nay đột nhiên bị băng huyết, ngất đi, phải nhanh chóng đưa lên trấn trên!” Nương Chân lưu manh chảy nước mắt nước mũi, khóc giống như thật.

Quan sai dựa theo ánh sao yếu ớt nhìn một chút, hình như dưới xe đang rướm máu, nhìn rất kinh người, cũng là điềm xấu, hơn nữa cả trấn Cổ Nhạc đều biết thê tử Chân lưu manh mới sinh P.dlq đứa bé, liền không ngờ vực vô căn cứ: “Đi đi, đi đi.”

An Nhược Hảo lại không ngờ dễ dàng qua cửa kiểm tra như vậy, mọi người vừa qua cửa lập tức bắt đầu đi nhanh, An Nhược Hảo vùi đầu trong ngực Lăng Canh Tân không dám thở mạnh.

Lăng Canh Tân cảm thấy nàng khẩn trương, càng ôm chặt nàng thêm, trong lòng cũng áy náy ba phần với nàng. Tân hôn không bao lâu lại xảy ra chuyện như vậy, từ nay về sau Nhan Nhan phải chịu khổ cùng hắn rồi.

An Nhược Hảo cũng không để ý tới cuộc sống phiêu bạt, dù sao chỉ cần có hắn ở bên cạnh là được, chỉ có điều từ trước tới nay nàng không có kinh nghiệm với loại chuyện như vậy, nàng không ngờ có một ngày nàng trở thành tội phạm trốn chạy.

“Xuống.” Giọng nói cứng rắn của Bạch tiên sinh vang lên, Tề Phỉ Dương vội vàng vén chăn, chỉ sợ cô nương nhà hắn buồn bực.

“Tề đại thúc.” An Nhược Hảo đang định vịn tay hắn, không ngờ Lăng Canh Tân dùng một chiêu lý ngư đả đỉnh * từ trên xe đẩy, nhanh chóng ôm nàng từ trên xe xuống.

(*) lý ngư đả đỉnh: một động tác trong võ thuật, khi nằm trên đất, dùng lực tay, chân, lưng để bật dậy.

An Nhược Hảo bị hắn xoay một vòng, đầu cũng quay quay, vội vàng chụp lấy vai hắn để cho nàng xuống, Lăng Canh Tân liếc nhìn Tề Phỉ Dương, đặt nàng vững vàng trên đất.

Tề Phỉ Dương thầm nghĩ, tiểu tử này đang khiêu khích hắn! Nhưng khiêu khích gì chứ? Vẻ mặt khó hiểu.

“A Tân, Tiếu Nhan.” Mễ lão đầu từ trong nhà đi ra.

Lúc này An Nhược Hảo mới phát hiện, bọn họ đang ở phía sau tiệm cháo của Mễ lão đầu.

Mễ lão đầu liếc nhìn Bạch tiên sinh, gật gật đầu, Bạch tiên sinh liền rời đi.

“Nhị ca, Tiếu Nhan, chúng ta chỉ có thể tiễn các ngươi tới đây. Ta biết cái gì các ngươi cũng không thiếu, cho nên lqd không có gì tốt cho các ngươi, nưhng mà sau này nếu các ngươi có cơ hội trở về, lưu manh nhất định sẽ bày yến tiệc chiêu đãi.”

“Cám ơn ngươi, lưu manh.” An Nhược Hảo muốn ôm cám ơn, nhưng nhớ đó là phương thức cám ơn của hiện đại, cuối cùng chỉ có thể đứng cám ơn, hơn nữa Chân lưu manh cũng không ngại điều này, “Lúc trở về các ngươi phải cẩn thận.”

“Ừ, điều đó chúng ta đã sớm nghĩ xong, Tiếu Nhan không cần lo lắng. Chỉ có điều về sau ngươi đi theo nhị ca sẽ phải chịu khổ, nhưng nhị ca là người tốt, nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi.” Chân lưu manh nói xong, hai mắt lại loáng thoáng đỏ, nếu không nhờ bọn họ, sợ rằng đến bây giờ hắn cũng chỉ là tên lưu manh, không có thê tử, không có hài tử, càng không biết vì người nhà mà phấn đấu.

“Lưu manh, ta biết tâm ý của ngươi…”

“Nam tử hán đại trượng phu, đừng nhăn nhăn nhó nhó.” Tề Phỉ Dương không nhịn được nói, Lăng Canh Tân khoong cho cô nương của hắn cuộc sống tốt, hắn ước gì lập tức mang theo cô nương chạy. Chỉ tiếc bây giờ cô nương đã là phụ nữ có chồng, điểm này tương đối rắc rối.

Khi bọn họ đang nói chuyện, không biết Bạch tiên sinh đã lấy ra một chiếc xe ngựa từ chỗ nào.

“Để Bạch Linh tiễn các ngươi ra khỏi trấn Cổ Nhạc.” Mễ lão đầu nói.

“Dì ta thế nào?”

“Bọn họ đã sớm chạy, đâu đến phiên ngươi lo lắng.” Nhắc tới Ngô phu nhân mặt Mễ lão đầu khinh bỉ, “Nữ nhân Hoắc Hạ Phi này am hiểu nhất chính là chạy trốn, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng.”

An Nhược Hảo nghe Hoắc Hạ Phi, thế mới biết tên tuổi Ngô phu nhân, thấy Mễ lão đầu gọi thẳng khuê danh của dì ra như vậy, cảm thấy là lạ. Nhớ tới lúc trước Bạch tiên sinh nói, không phải nương của Lăng Canh Tân tên là Sở Ngọc sao, hai người không phải la tỷ muội sao, tên phải có một chữ giống nhau chứ?

Lăng Canh Tân nghe lời Mễ lão đầu nói xong không khỏi thất vọng, hắn vẫn nhớ dì, dì lại chỉ quan tâm đến bản thân mà chạy --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.