-”Lãnh Phong sao rồi?” Bạch Vân hấp tấp như nước sôi đổ lên người, không biết câu này là câu thứ mấy hắn hỏi Lãnh Phong rồi.
-”Bạch Vân, ngươi đừng có gấp. Bằng không Lãnh Phong vì ngươi mà phân tâm tìm
không được Song Song” Hoa Trầm Hương dù rất gấp gáp nhưng cố giữ bình
tĩnh trấn an Bạch Vân tiểu tử.
Lúc này xung quanh Lãnh Phong không
chỉ có Bạch Vân, Hoa Trầm Hương mà ngay cả Đông Y Ly, Thượng Quan Thần
Tinh và Bắc Thần Tử Yên đều có mặt. Bọn hắn nghe được tin Thiên Song
Song mất tích đã thu xếp hết mọi chuyện đi tìm mà đến nay vẫn chưa có
tin tức gì. Giờ bọn hắn người nào cũng như ngồi trên đống lửa.
-”Sao
rồi Lãnh Phong?” Đông Y Ly một thân hắc y khốc khốc hỏi, không có Thiên
Song Song hiện tại hắn cũng không còn niềm vui, khôi phục lại bộ dạng
như trước. À không còn nặng hơn trước, hiện tại hắn càng thêm rợn người, Lãnh Phong cũng là một thân trích tiên lạnh lùng, Bạch Vân yêu nghiệt
cũng nhiễm một tầng băng sương, Thượng Quan Thần Tinh tinh mâu trần đầy
rối rắm và lo lắng không còn thống khoái bộ dạng thương nhân hút hồn như trước mà nhìn rất tiều tụy xơ xác. Hoa Trầm Hương tao nhã thiên hạ đệ
nhất văn nhân cũng hai mắt cú mèo chứng tỏ hắn không có ngủ ngon. Bắc
Thần Tử Yên vương gia cũng bày ra một bộ dạng mất hồn lạc phách. Tóm lại không có Thiên Song Song bọn hắn chính là một đám con rối không có linh hồn.
-”Không biết sao ta không thể tìm thấy, chắc là Song nhi đang ở chỗ âm khí rất trọng, hôm trước tìm nàng thời điểm thời tiết không tốt
nên cũng không phát hiện được nàng, hiện tại nếu nàng cứ ở nơi âm khí
không chịu rời thì ta cũng lực bất tòng tâm” Lãnh Phong lạnh lùng nói,
hiện tại hắn cũng không thể nghĩ cách gì khác ngoài sử dụng cây tiêu của chính mình tìm kiếm nàng.
-”Ngươi nghỉ ngơi đi, đừng có liên tục
dùng công lực như vậy, người khỏe như thế nào cũng không thể chịu nổi”
Bắc Thần Tử Yên cũng không thể nhìn Lãnh Phong ngã xuống mà mất đi cơ
hội cuối cùng. Bọn hắn đều phái người đi hết rồi mà vẫn chưa có bất kỳ
tin tức nào, hắn rất sợ, rất sợ không tìm được nàng.
-”Đúng vậy,
ngươi đừng quá hao tổn nguyên khí nữa” Bạch Vân yêu nghiệt giọng nói
cũng lo lắng, hắn cùng Lãnh Phong thời gian gần nhau là nhiều nhất, lúc
trước có một chút không thích nhau, nhưng giờ không phải lúc. Bọn hắn
phải cùng nhau tìm được nương tử.
-”Đúng vậy a“. Hoa Trầm Hương cũng gật đầu tán thành.
Đông Y Ly trực tiếp đem Lãnh Phong phóng lên giường, giật luôn cây tiêu cất
một bên. Thượng Quan Thần Tinh nhanh tay lẹ chân điểm trụ Lãnh Phong
huyệt ngủ.
-”Cứ như thế này cũng không phải là cách tốt” Đông Y Ly nhíu mi, ngoại trừ lo lắng vẫn là lo lắng.
-”Ta đã phái người đi khắp nơi dò tìm tin tức của Song nhi nhưng vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì” Bắc Thần Tử Yên bất lực tự trách.
-”Ta cũng lợi
dụng quan hệ tìm khắp Bắc Thần quốc rồi nhưng vẫn không có động tĩnh gì, Đông Y Ly thì đã tìm khắp Đông quốc. Song Song có hay không ở Nam quốc
hoặc Tây quốc?” Thượng Quan Thần Tinh suy nghĩ hạ nói.
-”Chắc chắn là vậy rồi, nhưng là hai quốc gia cũng không phải là nhỏ” Bạch Vân yêu
nghiệt nghe Thượng Quan Thần Tinh xong liền nhăn mặt khó xử.
-”Dù gì
bằng mọi cách ta phải tìm được nàng, ta có trách nhiệm bảo vệ nàng,
không thể để nàng nguy hiểm” Hoa Trầm Hương kiên định làm cho người ta
thấy rõ tình cảm hắn đối nàng lớn như thế nào.
-”Ta cũng vậy, bằng mọi cách phải tìm được nàng” Đông Y Ly nói xong liền rời khỏi, quyết tâm tìm được nàng rồi.
-”Ta phải tìm được nàng” Bạch Vân yêu nghiệt la lên liền lắc mình rời đi.
Bắc Thần Tử Yên sau cũng rời đi theo, hạ lệnh cho binh lính chuyển hướng điều tra.
Thượng Quan Thần Tinh ngồi đó nhíu nhíu mi không biết hắn đang nghĩ cái gì. Hắn ngồi đó nhìn Lãnh Phong nằm ngủ.
Đêm nay, mấy người bọn hắn lại không có một giấc ngủ ngon.
Nam thành nội, Nam Cung Tiếu phòng trong.
-”Thái tử, Mị nhi không thấy?” A Nhị lo lắng nói, hắn là thật lòng thật dạ với Nam Cung Ảo Mị, đúng theo kiểu tình yêu sét đánh a.
-”Không thấy?
Phái thêm người tìm kiếm. A Nhị ngươi yên tâm đi, với võ công của nàng
sẽ không ai có thể động vào nàng” Nam Cung Tiếu chắc chắn 100%, trấn an
nói làm cho A Nhị yên tâm phần nào.
-”Uh, chắc là do nô tài lo xa
quá” A Nhị tâm trạng được thả lỏng một chút, đau lòng bộ dạng ưa nhìn
thiếu niên bị tàn phá do lo lắng thái quá cho người ngọc, đúng là tội
nghiệp mà.
-”A Nhị ngươi đi nghỉ ngơi đi, mọi chuyện còn lại để ta
lo“. Nam Cung Tiếu phất tay áo, nghiêm nghị ánh mắt làm cho A Nhị không
thể chối từ, cuối cùng hắn chỉ có thể đi nghỉ ngơi.
-”Hảo, cám ơn
thái tử quan tâm thuộc hạ“. A Nhị đạm mạc giọng điệu mang theo lòng biết ơn, hắn chính là cảm động Nam Cung Tiếu đối với mình.
-”Không có gì, nghỉ ngơi đi, ngày mai bừa bộn công việc” Nam Cung Tiếu ngoài lạnh nhạt nhưng là trong lòng là kẻ dễ siêu lòng, hắn rất coi trọng tình nghĩa
nga, mặc dù rất ít người biết nhưng chỉ một mình A Nhị cũng đủ là một
minh chứng sống.
Sáng hôm sau, đại điện Nam quốc.
-”Hoàng thượng vạn tế vạn tế vạn vạn tế...”
-”Hoàng hậu thiên tế thiên tế thiên thiên tế...”
...
Sau một loạt các nghi thức rườm rà lễ nghĩa thì buổi thượng triều của hoàng đế Nam quốc chính thức bắt đầu.
-”Bẩm hoàng thượng, thần có chuyện muốn báo cáo“. Lý tướng quân một trong
những trụ cột của Nam quốc bỗng bước sang một bên có chuyện muốn tấu, độ tuổi khoảng ngũ tuần, ngũ quan khốc khốc, hiên ngang khí thế làm người
ta có cảm giác kính sợ.
-”Có chuyện gì, Lý tướng quân cứ nói“. Hoàng
thượng cười có chút cứng ngắc nhìn các bá quan văn võ, miễn cưỡng tựa
vào ghế rồng hỏi.
-”Đúng vậy, Lý tướng quân có gì cứ nói, ta cùng hoàng thượng sẽ chủ trì công đạo“.
Hoàng hậu xinh đẹp mặn mà nhìn không ra tuổi cười lạnh nhạt nói. Hoàng hậu
đáng lẽ ra là không thể can thiệp vào chuyện triều chính, nhưng là ở Nam quốc, hoàng hậu địa vị ai ai cũng có thể nhìn ra so với hoàng đế còn
muốn đại.
-”Là..Nhị hoàng tử đã mất tích” Lý tướng quân chính là
người trấn giữ Nam thành, sự việc này đương nhiên ông là người báo cáo
đầu tiên; đối với người khác nếu nói câu này xong chắc là sẽ bị đầu rơi
khỏi cổ nhưng là đối Lý tướng quân có công dựng và giữ nước thì không có vấn đề gì, vì vậy hắn giọng điệu rất là ung dung bình thản trần thuật.
-”Kỹ nhi xảy ra chuyện?” Hoàng hậu nóng nảy là người hỏi đầu tiên, đối với
đứa con duy nhất này đương nhiên là bà đặc biệt quan tâm. Nhưng là nàng
còn không hiểu được làm sao Kỹ nhi có thể bị bắt, bên người hắn toàn là
ám vệ võ công cao cường mà nàng tuyển, từ trước đến nay hắn đều được bảo bọc một cách an toàn, hiện tại làm sao có thể bị bắt đâu. Nam quốc
hoàng hậu nhíu mày nghĩ tới nghĩ lui vẫn không suy nghĩ thông.
-”Kỹ
nhi hắn như thế nào?” Lão hoàng đế mặc dù hỏi cùng giọng điệu có vẻ quan tâm, nhưng nếu nhìn kỹ vào mắt hắn thì có thể phát hiện hắn cực kỳ chán ghét. Chán ghét, nếu hoàng đế Nam quốc chán ghét Nam Cung Kỹ thì làm
sao mà sủng hắn làm chuyện bậy bạ bao năm nay. Nhiều chuyện đúng là rối
rắm.
-”Tâu hoàng thượng, hoàng hậu, Nhị hoàng tử bị đạo tặc bắt đi,
binh lính tìm kiếm cũng mất tích một cách bí ẩn, đó giờ Nam quốc chúng
ta chưa bao giờ có đạo tặc như thế. Thần muốn hoàng thượng giúp vi thần
điều tra cho rõ để đảm bảo an toàn cho lê dân bá tánh“. Lý tướng quân là một cái lão thần yêu nước đúng mực ngay thẳng nói, mặc dù chán ghét Nam Cung Kỹ nhưng cũng không thể vì hắn mà không quan tâm chuyện này.
-”Hảo. Lý tướng quân việc này giao cho ngươi” Nam quốc hoàng đế phất tay nói.
-”Khoan đã, từ trước đến nay Kỹ nhi chưa bao giờ xích mích với ai, nay nó lại
mất tích ở Nam thành, Nam thành lại là nơi của Nam Cung Tiếu ở, có hay
không chính là do Nam Cung Tiếu thái tử gia sợ con ta được sủng ái nên
bắt cóc“. Hoàng hậu giọng điệu sắc bén, thanh âm mang theo một chút tức
giận không tha nói.
-”Hậu, ngươi có hay không hiểu lầm Tiếu nhi?”
Hoàng đế sắc mặt già nua nhẹ giọng nói, nhưng là nếu nghe rõ chính là
một câu nói mang nghĩa phản bác.
-”Hoàng thượng, thần thiếp là ăn
ngay nói thật“. Hoàng hậu không xem lão hoàng đế ra gì, hai người ở
chính điện như thế còn đôi co.
-”Không có bằng chứng không thể đưa ra kết luận a” Hoàng thượng kiến quyết phản bác, hoàng hậu lúc này chính
là sắc mặt tối đen nhìn chằm chằm Nam quốc lão hoàng đế như muốn ăn tươi nuốt sống lão.
-”Không có bản cung nói chính là có“. Hoàng hậu ngang ngược vẫn là nói, lâu lắm rồi lão hoàng đế còn không có hó hé gì với
nàng, hôm nay lại dám chống đối nàng ra mặt. Đúng là tức chết nàng mà.
-”Hoàng hậu sao dám hỗn láo với phụ hoàng ta, người không sợ bị chém đầu sao?”
Một giọng nói từ tính dễ nghe vang lên, khí phách không thua gì một cái
tướng quân uy nghiêm hơi thở mà còn có một chút khí chất vương giả. Một
thân tử y với khuôn mặt chữ điền, nước da bánh mật khỏe mạnh cùng khí
thế bất phàm, ngũ quan tinh xảo đạm mạc xa cách bước vào, không phải Nam Cung Tiếu thì là ai.
Mọi người một phen há hốc mồm, người này không
phải thái tử hay sao? Thái tử không phải đang bị giam lỏng ở Nam thành
hay sao? Sao có thể ở đây? Không khí lạ lẫm làm người ta có một chút
không thể thích nghi kịp.
-”Ngươi sao lại ở đây?” Hoàng hậu lại là
người lên tiếng đầu tiên, sắc mặt rất không tốt, theo kinh nghiệm của
nàng ta, Nam Cung Tiếu xuất hiện ở đâu chắc chắn không phải là một
chuyện tốt.
-”Sao ta lại không thể ở đây, ta là Nam quốc thái tử” Nam Cung Tiếu lạnh lùng nói, đúng vậy đây chính là sự thật hiển nhiên.
-”Người đâu, bắt hắn cho ta” Hoàng hậu hướng ngự lâm quân ra lệnh.
-”Ai dám bắt Tiếu nhi” Hoàng đế Nam quốc giọng nói uy nghiêm vô cùng cất lên làm cho hoàng hậu một phen giật mình.
-”Ngươi.. ngươi” Hoàng hậu lắp bắp nói không nên lời vì tức giận, hắn dám chống đối nàng, hắn không sợ nàng nữa sao.
Bọn ngự lâm quân chính là không biết làm sao chết đứng một chỗ.
-”Các ngươi tạo phản sao, dám không nghe lời ta” Hoàng hậu rống giận một
tiếng như sư tử gầm, tiếc là bọn quan viên chỉ nhìn nàng mà không có ai
động đậy.
-”Đừng phí công vô ích, hôm nay tất cả mọi thế lực của
ngươi đều bị tiêu diệt, cũng là ngày tận số của ngươi“. Nam quốc hoàng
đế sắc bén câu nói làm cho hoàng hậu một phen ngẩn người.
-”Nguyên lai ngươi từ trước đến nay đối ta nghe lời giả ngu” Hoàng hậu cười lạnh tức giận cùng khinh bỉ nhìn hoàng đế.
-”Ngươi cái phụ nhân tâm địa độc ác, dám giết người trẫm yêu nhất, hạ độc con
trai yêu thương nhất của trẫm, ngươi nghĩ trẫm sẽ tha cho ngươi“. Hoàng
đế Nam quốc lãnh như băng ngàn năm không tan, sắc lạnh giọng nói như một cây kiếm đâm vào ngực hoàng hậu.
-”Ngươi không bị dược khống chế? Vậy không sợ hắn chết sao?” Hoàng hậu chỉ thẳng vào mặt Nam Cung Tiếu trắng trợn uy hiếp.
-”Độc của ngươi, sớm đã được giải, ta chỉ giả vờ chưa giải để ngươi an tâm
thôi, bọn người ngươi phái đi dám sát ta ta sớm phát hiện. Ta ở Nam
thành ẩn danh chính là ngấm ngầm nuôi dưỡng thế lực, tìm kiếm đồng minh, hiện tại bọn thuộc hạ của ngươi đều bị người của bọn ta nắm cáng, ngươi tiêu rồi“. Nam Cung Tiếu giọng điệu rất ư là trêu chọc nói, thù giết mẹ của hắn hắn sẽ không quên.
-”Như thế nào có thể, như thế nào ngươi
có thể giải được độc của ta, độc của ta là do ta tự chế, không ai có thể giải được” Hoàng hậu mềm nhũn thân thể ngã quỵ xuống nói, nhưng là thấy nàng ngã cũng không một ai đứng ra đỡ nàng, cơ hồ mọi người đều dùng
ánh mắt xem kịch vui đặt tại người nàng. Nàng lộng hành bá đạo lâu rồi
người người đều bất mãn, hiện tại nàng không còn quyền lực, không khống
chế được hoàng đế Nam quốc thì đương nhiên sẽ không ai theo nàng nữa.
-”Ngại ngùng, là ta giải độc của ngươi dùm thái tử” Một thân bạch y từ cửa
bước vào, da trắng môi mỏng, mắt hai mí, ngọc thụ lâm phong, cái mũi cao thẳng, làn da phấn nộn như da em bé, trên người hắn tỏa ra một chút
hương thơm của thảo dược, mái tóc đen như buộc như xõa bồng bềnh theo
gió làm người ta có cảm giác mi mị, hắn chính là cái yêu nghiệt mị hoặc
chúng sinh làm người ta không thể rời mắt.
-”Ngươi là..” Hoàng hậu đương nhiên không thể tin vào mắt mình, có chút cứng ngắc hỏi.
-”Tại hạ Tạ Khuyển, gặp qua hoàng thượng, hoàng hậu, Nam quốc thái tử“. Tạ
Khuyển ôm quyền hành lễ, tao nhã động tác có chút xuất thần.
-”Tạ Khuyển?” Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao lên.
-”Tạ Khuyển không phải là thiên hạ đệ nhất thần y sao?” Một vị đại thần hỏi người kế bên.
-”Hắn như thế nào ở đây?” Một người khác cũng tò mò.
-”Hình như là quen với thái tử điện hạ“. Người khác giải thích.