-”Thái tử chúng ta
thật giỏi. Nghe nói Tạ Khuyển là người khá tùy hứng, hắn ngao du sơn
thủy, không thích giúp người, thái tử có thể nhờ hắn giúp đúng là một kỳ tích“. Một viên quan khác cũng xen vào, tán dương Nam Cung Tiếu không
thôi.
-”Các ngươi...” Hoàng hậu chính là nghẹn họng không thể nói
được, đứng hình một chỗ. Một lát sau bỗng nàng điên cuồng quát Nam Cung
Tiếu “Trả con cho ta.. trả con cho ta“.
-”Con ngươi... giao ra ngọc tỷ, ta sẽ trả con cho ngươi“. Nam Cung Tiếu cười lạnh liền đối hoàng hậu nói thẳng điều kiện.
-”Hảo, ta giao cho các ngươi, các ngươi không được nói không giữ lời” Hoảng
hậu luống cuống nói, lúc này trong bà ta có vẻ hoảng loạn.
-”Đương
nhiên, ta chính là thái tử mà, sao có thể không giữ lời“. Nam Cung Tiếu
khinh miệt ánh mắt nhìn hoàng hậu, ánh mắt chán ghét vô cùng.
Tạ
Khuyển chính là tìm một chỗ đứng xem kịch vui, hôm nay hắn mục đích
chính là đến xem kịch hay a, Nam Cung Tiếu không thể phản đối hắn. Haha.
-”Hảo, đưa con ta lại đây, ta nhìn thấy nó mới có thể trả lại ngọc tỷ” hoàng
hậu không phải một kẻ ngu muội, đương nhiên không để phần thiệt về phía
mình.
-”Hảo, người tới, mang nhị hoàng tử ra” Nam Cung Tiếu vỗ tay ba cái, lớn tiếng nói một câu, liền có hai ba cái nô tài dắt Nam Cung Kỹ
đi vào.
Nam Cung Kỹ lúc này bộ dạng rất ư là thảm hại, hắn bị Nam
Cung Ảo Mị hành hạ mặt mày bầm tím nhưng không có máu, quần áo có chút
tả tơi, đầu tóc rối bời, miệng lại nhét một tấm giẻ rách.
-”Kỹ nhi..” Hoàng hậu nhanh chóng bắt lấy Nam Cung Kỹ ôm vào lòng. Sau đó nàng liền trừng mắt lại về phía những người còn lại. “Các ngươi tránh ra cho ta,
cho ta một con ngựa tốt, ra khỏi kinh thành ta sẽ nói cho các ngươi chỗ
để ngọc tỷ“. Hoàng hậu ngông cuồng nói.
-”Hảo, các ngươi làm đi“. Nam Cung Tiếu không suy nghĩ liền đáp ứng.
-”Tiếu nhi, ngươi có hồ đồ hay không?” Nam quốc hoàng đế rất không hài lòng cách xử lý của Nam Cung Tiếu.
-”Phụ hoàng, tin tưởng ta” Nam Cung Tiếu trấn an, đương nhiên hoàng đế không
phản đối được. Nam Cung Tiếu chính là nhi tử mà hắn yêu thương nhất.“Các ngươi còn không mau chuẩn bị cho hoàng hậu ngựa“.
-”Dạ“.
Rất nhanh ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng. Hoàng hậu ôm con trai trong lòng liền hướng theo hướng kinh thành rời đi.
Hai canh giờ sau. Đại điện vẫn chưa có người nào rời khỏi, một bầu không khí nặng nề bao trùm.
-”Cấp báo, cấp báo” Một tên lính hối hả chạy vào.
-”Ngươi nhanh nói” Hoàng đế Nam quốc đốc thúc.
-”Bẩm hoàng thượng, thái tử điện hạ, hoàng hậu đã rời khỏi kinh thành” Tên lính run rẩy nói.
-”Vậy ngọc tỷ?” Hoàng đế thấy thái độ tên lính sợ hãi liền đoán ngay được có chuyện không tốt xảy ra.
-”Bẩm..bẩm hoàng thượng... hoàng hậu không trả” Tên lính lắp bắp nói.
-”Hừ.. đáng chết” Hoàng đế Nam quốc lửa giận đùng đùng liền định ra lệnh giết tên lính thì bị Nam Cung Tiếu ngăn lại.