-”Tiểu thư, ta...ta có trách nhiệm bảo vệ ngươi“. Lãnh Phong xúc động không
thôi, nàng là muốn bỏ hắn sao, hắn lúc đầu đúng là rất chán ghét nàng,
nhưng mà hắn lại rất tưởng niệm nàng; hắn nhớ lúc nàng hát khi hắn thổi
tiêu, hắn nhớ lúc nàng cùng hắn đi chung, hắn nhớ lúc nàng cứu người
không màng tính mạng bản thân. Hắn chợt nhận ra hắn thích nàng, hắn đối
Mai Mai chỉ như một cái muội muội, lúc trước hắn còn không hiểu cái gì
là yêu nên hắn mới lầm lẫn. Không ngờ bây giờ lại...
”Tiểu thư, sư
phó vì muốn Lãnh Phong phải trung thành với ngươi nên đã hạ cấm chú, chỉ ngươi có thể giải được nó, nếu không sau khi Lãnh Phong tìm được ngươi
mà có ý định rời ngươi sẽ bị đau đớn như ruột gan bị cắt xẻ.” Mai Mai
nói bí mật rợn người đi ra.
-”Ta sao có thể giải được, ta không biết?” Thiên Song Song lắc đầu mờ mịt.
-”Chỉ cần ngươi tình nguyện hôn Lãnh Phong, ấn chú sẽ được giải.” Mai Mai tuy rằng đau lòng không thôi, không muốn Lãnh Phong cùng Thiên Song Song
hôn nhau nhưng đây la cách duy nhất, nàng ta không thể thay đổi, chỉ như vậy nàng ta mới có thể giành lại Lãnh Phong.
-”Hảo“. Thiên Song Song bỗng nhanh chóng hôn trụ Lãnh Phong bạc môi, cánh môi anh đào mềm mại
không thôi, cái lưỡi thơm tho nhẹ nhàng đi vào khoang miệng của hắn, hai người linh lưỡi cuốn vào nhau day dưa, Lãnh Phong chìm trong ngọt ngào
không muốn dứt, tham lam mút lấy mật ngọt nơi miệng nàng. Hắn định ôm
lấy nàng nhưng lại đột ngột bị đẩy ra, trống trải, hắn thấy con tin hắn
đau thắt, có cái gì đó mất đi làm hắn khó thở, không khí như cạn kiệt.
-”Xong rồi, ta không cưỡng ép ai, nếu là chuyện của các ngươi, tự mình giải
quyết, ta đi“. Thiên Song Song lạnh lùng muốn rời đi, chợt nhớ nàng
không biết đường đi, lại lôi kéo hắc y nam tử “Xú nam nhân, ngươi nhận
thức sai lầm ta, còn không đưa ta rời khỏi đây.”
Hắc y nam tử còn bị
nàng kích thích ở màn hôn lúc nãy chưa hoàn hồn, lúc này mới phát hiện
nàng lôi kéo tay mình, hắn bỗng thấy ngại ngùng không thôi.
-”Ngươi buông ta ra.” Hắc y nam tử gỡ tay nàng ra đỏ mặt nói.
-”Hảo, ngươi dẫn ta ra ngoài“. Thiên Song Song bá đạo ra lệnh cho hắn.
-”Tiểu thư, đừng bỏ ta, ta...đời này chỉ theo ngươi, sư phụ giao trọng trách
cho ta, ta không thể phụ lòng ông“. Lãnh Phong đau lòng nói.
-”Lãnh
Phong, nương tử ngươi đã làm đến như vậy rồi, ngươi cũng đừng làm ta khó xử, ta tác hợp hai ngươi. Ngươi không cần lo lắng, nếu sư phó trách
phạt, cứ kêu hắn đến tìm ta.” Thiên Song Song đạm mạc lạnh lùng bất cần
đời, giống như không cần Lãnh Phong làm cho hắn lòng đau.
-”Phu quân, tiểu thư đáp ứng cho chúng ta, ngươi còn không tạ ơn, cùng ta ẩn cư
sống hết quãng đời còn lại, hạnh phúc vĩnh cữu.” Mai Mai nắm lấy tay
Lãnh Phong nói.
-”Mai Mai, ta đối với ngươi chỉ là tình cảm huynh
muội, ta không thích ngươi, chúng ta không có hạnh phúc, với lại ngươi
dám thương tổn tiểu thư, ta không thể tha thứ, ta không thể lấy người
như ngươi được.” Lãnh Phong lạnh lùng phất tay cự tuyệt.
-”Tại sao
không? Ngươi là yêu tiểu thư đúng không? Ngươi yêu nàng nên bỏ ta, ta
không xinh đẹp như nàng đúng không? Hồi đó ngươi cùng ta hẹn thề chỉ là
gạt ta thôi, gạt ta thôi...” Mai Mai nước mắt lã chã rơi, đáng thương hề hề.
-”Đối, lúc đó ta không biết gì là yêu, cứ tưởng đó là yêu; ta
xin lỗi ngươi, ngươi hãy tìm người khác tốt hơn ta.” Lãnh Phong tinh mâu nhíu lại, nhìn Thiên Song Song, hắn sợ nàng hiểu lầm hắn.
-”Ta chết
đi còn hơn. A..A” Mai Mai bỗng nhiên đâm đầu vào vách đá, máu tươi ròng
ròng chảy xuống, những bông hoa đỏ nở rộ chói mắt. Nàng ta tắt thở chết.
-”Mai Mai“. Lãnh Phong sợ hãi kêu, lay lay người Mai Mai nhưng nàng ta đã về
cõi niết bàn, đúng là một người con gái vì yêu có thể làm tất cả, giờ
lại bị cự tuyệt tình yêu, làm sao nàng ta có thể chịu nổi, chết – chính
là giải thoát.
-”Ai... Thật là ngu xuẩn..” Thiên Song Song mắng mắng
nhưng vẫn là xúc động, tình yêu đúng là cao cả, nếu có thể có người yêu
nàng như vậy nàng cũng cam lòng.
-”Nàng ta đúng là ngốc“. Hắc y nam tử cũng tiếc nuối, hắn cũng ngưỡng mộ tình yêu mà Mai Mai đối với Lãnh Phong.
Hắc y nam tử đưa Lãnh Phong cùng Thiên Song Song ra ngoài, Lãnh Phong đem
Mai Mai về quê nàng an táng, còn Thiên Song Song trở về kinh thành. Hắc y nam tử tặng nàng ngọc bội coi như tạ lỗi, hắn đó giờ chưa từng làm trái nguyên tắc; nguyên tắc của hắn chính là không giúp người xấu, chỉ giết
kẻ xấu, không làm điều xấu, nhưng lần này là do hắn quá cảm tính giúp
người mà không phân biệt phải trái; Thiên Song Song từ chối nhận ngọc
bội, chỉ nhờ hắn tìm gia gia của nàng rồi cáo từ.
-”Thiếu gia, ngươi thấy nàng thế nào?” Xa Xa lại hỏi hắc y nam tử.
-”Rất đặc biệt“. Hắc y nam tử nhìn nàng rời đi trả lời. Cảm thấy có cái gì đó thú vị đang chờ hắn phía trước.