Thiên Song Song đi liền 5 canh giờ trở về khách sạn, phát hiện không thấy
Liệt Hỏa Vô Khuyết cùng Liệt Lý đâu, nàng hơi lo lắng nhưng nghĩ hắn
giận nàng nên rất có thể trở về nhà nên cũng yên tâm.
Thiên Song Song lại đi tìm gia gia nàng nhưng cũng không có thu hoạch gì; ai nhìn thấy
bức họa gia gia của nàng cũng lắc đầu, nàng bắt đầu thấy tuyệt vọng,
buồn bực. Nàng phải làm sao đây, chắc nàng phải rời khỏi kinh thành Bắc
Thần quốc để tiếp tục tìm kiếm.
Thiên Song Song đi vào một tửu lâu
lớn trong dùng trà, nàng hiện tại nữ phẫn nam trang nên cũng rất ít
người có thể nhận ra nàng. Nàng ngồi cạnh cửa sổ khán xung quanh.
Một nam tử trông rất mị hoặc bước đến, tuấn mi hơi nhíu, thân thiện tiếp
cận nàng “Công tử ngồi một mình có vẻ buồn, ta có thể làm bạn cùng công
tử không?”
-”Tùy ngươi.” Thiên Song Song lạnh nhạt đáp, không nhìn hắn một cái, vẫn nhìn về phía cửa sổ xa xa.
Nam tử không nói gì, tươi cười ngồi xuống như không có gì xảy ra. Nhàn nhã
rót rót thưởng trà, tao nhã nhẹ nhàng. Đột nhiên hắn rút trong tay áo ra một thanh chủy thủ, hướng Thiên Song Song đâm tới.
-”Ngươi làm gì?“. Thiên Song Song chụp lấy cánh tay hắn, mi hơi nhíu lại cùng một chỗ, lạnh lùng rét buốt hỏi.
-”Ta giết ngươi.” Nam tử điên cuồng giãy dụa dùng sức đâm tới nhưng không
được, Thiên Song Song một cú đá bay hắn, nam tử va vào vách tường hộc
một ngụm máu.
-”Đi đi, ta không muốn giết ngươi” Thiên Song Song phất tay áo để lại một ít bạc vụn trên bàn định rời khỏi, nam tử vẫn không
bỏ ý định, khi đi ngang qua hắn, hắn ôm lấy chân nàng định lấy chủy thủ
đâm nàng. Nàng bực mình đá một cú vào ngực hắn, nam tử ôm ngực vẫn lì
lợm bám theo sau nàng.
-”Tử nam nhân, vì cái gì lại muốn giết ta.”
Thiên Song Song đi vào một con hẻm vắng, xoay người lại hỏi nam tử, hắn
lén lút theo nàng nhưng làm sao qua mắt được nàng.
-”Dám tổn thương Lệ nhi, ngươi phải chết“. Nam tử gằn từng chữ nói, giọng điệu có vẻ tức giận.
-”Lệ nhi, Thượng Quan Hoa Lệ, ngươi thích nàng?” Thiên Song Song nhanh chóng phân tích dữ liệu, rút ra kết luận.
-”Ngươi làm nàng đau khổ, ngươi đúng là một tên bội bạc, Lệ nhi tốt như vậy
ngươi không trân trọng?” Nam tử ấm ức nói, tràn đầy phẫn nộ.
-”Đồ
điên” Thiên Song Song một chưởng đánh bay hắn; ngất xỉu tại chỗ. Thiên
Song Song không đành lòng nhìn hắn nằm một mình ở một chỗ vắng vẻ nên
mang hắn ném ở y quán rồi rời đi.
Nàng không có trở về khách sạn ngay mà dùng thời gian còn lại của ngày tiếp tục hỏi thăm tìm gia gia của
nàng đến tối mịt mới về.
Qua một ngày đi rong ruổi khắp nơi Thiên
Song Song mệt mỏi tẩy trần, tựa đầu vào thùng nước nhắm mắt dưỡng thần,
không quan tâm đến bên ngoài.
”Rầm” cửa chính bỗng bị đá phăng, một
bóng dáng quen thuộc xuất hiện, đó không phải là tên ban ngày Thiên Song Song gặp thì là ai.
Thiên Song Song giận dữ trừng mắt hắn, vận khí
chưởng một cái làm cửa đóng lại, nàng không chưởng hắn vì biết rằng
chưởng hắn ra ngoài sẽ lại gây chú ý cho người xung quanh, tới lúc đó
càng rối rắm.
-”Ngươi đến đây làm gì? Cổn cho ta, không đừng trách ta không khách khí“. Thiên Song Song lạnh như băng cảnh cáo, nàng không
muốn giết người, nhưng không phải không thể giết người, sức chịu đựng
của nàng có giới hạn.
-”Ngươi tên phụ tình bạc nghĩa, bỏ rơi Lệ nhi
làm nàng đau khổ, ta rặn hỏi mãi nàng mới chỉ chỗ cho ta ngươi ở chỗ
này, ta giết ngươi cho xong.” Nam tử giận dữ mắng lại Thiên Song Song,
làm ra vẻ hắn rất chính nghĩa.
-”Phụ tình bạc nghĩa? Ta phụ tình bạc
nghĩa...Hahaa. Nực cười!” Thiên Song Song dìm mình dưới nước, chỉ đưa
cái đầu lên nói chuyện, cười to khinh bỉ.
-”Chẳng lẽ ta sai, Lệ nhi
đối với ngươi có gì không đúng, ngươi làm nàng khóc đến sưng cả mắt, nam tử hán mà đối nữ nhi chân yếu tay mềm thế sao?” Nam tử mặt đỏ, nghiến
răng nghiến lợi nói.
-”Nam tử hán, nam tử cái đầu ngươi, ta không
phải?” Thiên Song Song quát lại hắn, đúng là điên tử, hắn làm nàng ngày
càng điên lên.
-”Vô sỉ nam nhân, giờ nam tử ngươi còn không muốn làm, đúng là hết thuốc chữa.” Nam tử lửa giận bốc lên, chạy lại thùng gỗ
kháp tay lên cổ Thiên Song Song.
-”Buông ra, không buông ta bẽ gãy tay ngươi.” Thiên Song Song trừng mắt nam tử, nàng cũng bốc hỏa.
-”Không buông.” Nam tử càng thêm dùng lực, kháp chặt cổ nàng. Cổ nàng trắng nõn non mềm làm tay hắn bỗng cảm thấy rất dễ chịu.
-”Chết tiệt“. Thiên Song Song không thể ngồi yên, nếu không nàng sẽ chết dưới
tay hắn không khác, nàng vươn tay vặn một cái, cánh tay nam tử lập tức
bị trật khớp lên. Nàng nhanh chóng lấy khăn quấn lấy thân mình, thoát
khỏi thùng nước.
Nam tử đau đớn ôm lấy cánh tay, nhìn lại nàng phát
hiện Thiên Song Song một đôi chân dài miên man trắng nõn, làn da mịn
màng không chút tỳ vết, tóc ướt làm nàng thêm phần mị hoặc gợi cảm, cái
khăn mỏng vì nước ẩm ướt dính chặt làm cảnh xuân lộ hết ra ngoài, một
đôi gò bòng cao vút thoát ẩn thoát hiện, khuôn mặt tựa tiên nữ giáng
trần. Máu mũi bất giác chảy xuống.
-”Ngươi cái đồ sắc lang, cổn cho
ta“. Thiên Song Song một cú đá hắn bay ra ngoài, đóng lại cửa mặc lại
trang phục thu dọn đồ rời đi, nàng bản tính thiện lương, cũng đã hứa với gia gia không nên tự tiện giết người, nếu ở đây nàng sẽ giết chết tên
nam tử kia mất.
Thiên Song Song khôi phục nữ trang định rời khỏi bắt
gặp trước cửa nam tử đứng đó chưa đi, có vẻ đang đợi nàng. Ánh mắt tràn
đầy áy náy, nàng khinh bỉ đi qua hắn, không quan tâm.
-”Cô nương, xin lỗi, chỉ là hiểu lầm“. Nam tử một thân lục y tuấn mỹ mang một chút ngại ngùng, mặt hơi hồng hồng nói.
Thiên Song Song hừ lạnh rời đi, lục y nam tử đứng như trời trồng nơi đó bỗng
thấy khó chịu trong lòng, hắn đuổi theo nhưng phát hiện nàng đã không
còn bóng dáng. Mọi thứ chỉ còn lại bóng đêm vây quanh.