nàng.
-”Ngươi là ai?”
-”Kẻ nào dám đánh ta?”
Thiên Song Song cùng nam tử không hẹn mà gặp hỏi, biết đối phương cùng chính
mình là giống nhau cái mục đích nên nói chuyện rất nhỏ, hai người đều
thông minh nên đều biết đối phương là cái cao thủ nên chắc chắn nghe
được lời của mình.
-”Mặc kệ ngươi là ai, cho ta vào ẩn một chút“. Chỉ thấy chỗ trú tốt nhất không bị phát hiện chính là chỗ này, Thiên Song
Song không muốn bọn hắc y phát hiện nên chỉ có thể vào đây, hai người cứ vào lùm cây đợi bọn chúng đi rồi tính sau.
Cố gắng chen chúc vào lùm cây, cuối cùng đã biết được bọn người tàn nhẫn muốn đốt trấn chính là
người của Nam quốc, trấn nhỏ này là lãnh thổ Bắc Thần quốc vì vậy Nam
Cung Kỹ giở trò này là món khai vị để cảnh cáo Bắc quốc. Nam tử tức giận đến hai tay nắm chặt.
Chờ đến khi bọn chúng rời đi rồi, Thiên Song
Song cùng nam tử mới chuẩn bị đi ra. Cảm nhận được nam tử ẩn một chút
tức giận nàng liền quay qua hỏi thăm “Ngươi tức giận đi?”
-”Nga, ngươi thấy được?” Nam tử cao ngạo khí chất hỏi lại.
-”Ta chỉ đoán thôi.” Thiên Song Song bị cây che lấp khuôn mặt nhỏ nhắn lầu
bầu đáp, mặc dù nàng luôn tin cảm nhận của mình nhưng là khiêm tốn trả
lời.
-”Ngươi còn không ra ngoài tính ở trong này luôn sao?” Nam tử
muốn ra ngoài thì Thiên Song Song phải ra trước, hắn giữ nguyên tư thế
từ lúc bọn hắc y chưa đi, giờ đã muốn mỏi lắm.
-”Nga, ta ra” Thiên Song Song ngại ngùng đáp, nàng quên khuấy đi tình trạng của mình hiện giờ, chậm chậm bước ra ngoài.
Vượt qua ngoài dự liệu, nam tử cư nhiên là Bắc Thần Tử Yên, một thân tử y
thanh nhã, thắt lưng có một dây kim tuyến vàng buộc chặt, khuôn ngực lấp ló gợi cảm do trang phục hơi hé mở, thân hình cao lớn, tóc cắm một cây
tram bằng ngọc xanh ngọc bích lấp lánh, đôi mắt sắc, mày kiếm cao vút,
môi mỏng, ngũ quan như tạc, người toát ra một loại khí chất vương giả,
cao cao tại thượng, uy phong lẫm liệt.
-”Vương gia“. Thiên Song Song kinh ngạc thốt lên.
-”Thiên cô nương” Bắc Thần Tử Yên cũng là kinh hỉ, đường đường là vương gia Bắc Thần quốc đối nữ nhân lạnh nhạt nhưng hiện tại trên mặt không thể che
giấu được vui mừng.
-”Bọn hắn là người của Nam quốc sao lại làm
chuyện này?” Thiên Song Song mấy hôm nay điên cuồng trở về còn chưa biết tin Bắc Thần quốc và Nam quốc sắp chiên tranh, đầu hiện lên một dấu
chấm hỏi to đùng.
-”Nam quốc nhị hoàng tử Nam Cung Kỹ đối ta không có hảo cảm liền vô cớ xuất binh, lần này còn dám đối con dân Bắc Thần quốc làm loại chuyện thương thiên hại lý, ta phải sớm trừng trị hắn“. Bắc
Thần Tử Yên hiện lên một loại khí phách, nhắc tới tên Nam Cung Kỹ cái
sắc phôi ngu ngốc hận không thể một tay bóp hắn chết đi.
-”Uh, việc làm của bọn chúng thật đáng giận“. Thiên Song Song cũng không đồng tình Nam Cung Kỹ, đồng ý Bắc Thần Tử Yên nói.
-”Thiên cô nương sao lại ở đây?” Bắc Thần Tử Yên đối Thiên Song Song ở đây trừ bỏ kinh ngạc vẫn là kinh ngạc liền hỏi.
-”Có một số chuyện cần giải quyết ở Đông quốc, đang trên đường về Bắc Thần
quốc kinh thành nên nghỉ tạm ở trấn nhỏ này, không ngờ..” Thiên Song
Song không ngờ nàng chỉ vừa đến đây thì cũng là lần cuối được ngắm bức
tranh làng quê này, nếu sau này có tu sửa lại, đương nhiên sẽ không thể
giống như trước được. Trấn nhỏ này phong cảnh đẹp lắm. “Còn vương gia,
sao ngươi lại ở đây?”
-”Quân của ta đã đến làng bên và đóng quân. Ta
đi thám thính quân tình trên đường bắt gặp bọn chúng khả nghi nên theo
dõi, bọn chúng nói chuyện mới biết chuyện đang xảy ra, tiếc là không thể cứu người, chỉ có thể trách ta vô dụng“. Bắc Thần Tử Yên thật sự là một vương gia tốt, yêu dân như con, vì dân đau lòng không thôi.
-”Không
sao đâu, lúc nãy ta có vài người hỗ trợ, tổn thương về người sẽ giảm tới mức thấp nhất, có điều về của thì ta không thể giúp được” Thiên Song
Song dù rất muốn giúp dân làng nhưng sức lực có hạn, chỉ có thể làm thế, rất bất đắc dĩ nói.
-”Chúng ta quay lại trấn nhỏ thôi” Bắc Thần Tử
Yên không kịp đợi Thiên Song Song trả lời liền lôi kéo nàng cánh tay đi. Thiên Song Song cũng rất phối hợp hắn, hai người rất nhanh trở về trấn
nhỏ.
Trấn nhỏ hiện giờ lửa đã được dập tắt. May mắn thay nhờ sự lanh
lẹ của Thiên Song Song nên mọi người đều tỉnh giấc và chạy thoát ra
ngoài, có điều tài sản bị mất nhiều lắm. Hiện tại nhiều người đang buồn
bã nhìn về phía đống đổ nát hoang tàn thở dài.
-”Mọi người người còn
của còn, người mất của cũng không có giá trị, nếu mọi người đều đại nạn
đều qua thì hãy phấn chấn lên, bắt tay làm lại từ đầu, biết đâu ông trời không tuyệt đường người” Thiên Song Song an ủi, ân cần nói với mọi
người làm ai ai cũng cảm thấy một trận ấm áp.
Mọi người ai cũng cảm
động, Bắc Thần Tử Yên theo sau phụ họa, Lãnh Phong, Bạch Vân cùng Hoa
Trầm Hương giúp mọi người thu xếp đống tro tàn.. làm thị trấn đối với
năm người biết bao cảm kích, quan trọng hơn là khi họ biết một trong
những người đó là Bắc Thần quốc vương gia họ lại càng yêu quý quốc gia
hơn.
Trai xinh gái đẹp đều nhiệt tình giúp đỡ, người dân phấn chấn
nhiều lắm. Không đành lòng để người dân sống lầm than Thiên Song Song
đầu óc lại vừa chuyển, giảo hoạt nở nụ cười một mình, chính là không
biết nàng đang nghĩ điều gì.