Tịch Vũ kiếm nghệ
không bằng Mạch Thiên Dạ lập tức thất thế, kiếm rơi ra khỏi tay, thân
thể vì không giữ được thăng bằng tự mình té xuống đài.
Tịch Vũ bị té
lại đổ thừa lên đầu Mạch Thiên Dạ, hừ lạnh một tiếng lồm cồm ngồi dậy,
xấu hổ quá kéo người của hắn rời đi. Hắn thầm mắng nếu sau này có gặp
lại Mạch Thiên Dạ sẽ đối tên kia trả thù.
Còn việc trả thù được hay không chã ai biết được \(@.@)/
-”Trận thứ ba, Thiên Sơn thắng“.
-”Trận cuối cùng tranh vé vào bán kết là giữa Nga Mi và Hoa Băng phái“.
Nga Mi phái đại diện là Lý Doanh Doanh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hôm nay Lý Doanh Doanh một thân đỏ sắc làm người ta chói mắt kiêu ngạo đứng giữa
đài, nàng rất tự tin trận này thắng định rồi, dù là Hoa Băng đến hay
không đến mặc kệ nó. Nàng mặc màu đỏ là để cho khán giả dễ thấy nàng
thôi, tập trung ánh mắt mọi người lại.
Nhìn chung quanh một hồi vẫn
không phát hiện bóng dáng của phái Hoa Băng. Lý Doanh Doanh cười đến tự
kiêu. Haha không tốn một giọt mồ hôi đã có thể thắng.
-”Hoa Băng phái lần thứ nhất“.
-”Hoa Băng phái lần thứ hai“.
-”Hoa Băng phái lần thứ ..”
Chữ cuối cùng chưa được nói ra thì liền bị một trận gió thổi ngang, chuông
ngân giọng nói cất lên đánh gãy âm tiết làm người ta bỗng cảm thấy một
trận nhuyễn “Xin lỗi cho tại hạ đến muộn“.
Một thân bạch y không
nhiễm bụi trần như tiên tử từ trên trời tiên tử rơi xuống, đôi mắt long
lanh màu xanh ngọc bích yêu diễm tột cùng, thân hình mảnh mai thon dài,
so với Lý Doanh Doanh còn muốn cao hơn nhưng không có chút gầy guộc. Mái tóc đen như thác đổ ngang lưng ôm lấy tấm lưng nhỏ bé. Phía trước mặc
dù đã che mặt nhưng vẫn thấy được sóng mũi cao thẳng hoàn mỹ, da thịt
tuyết trắng mịn màng chỉ có hơn Lý Doanh Doanh chứ không kém. Hoàn mỹ
tuyệt trần, khuynh thành khuynh quốc. Hội trường một trận xôn xao không
biết người đến là ai.
-”Ai vậy ta?”
-”Ta thấy thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sớm đổi chủ“.
-”Không chừng người nọ xấu mới che mặt”
-”Sao ngươi không nghĩ là người đẹp nên không muốn người khác thấy?”
-”Đây là Hoa Băng phái sao?”
-”Không phải nói Hoa Băng phái sẽ không đến sao?”
-”Hoa Băng phái khi nào có người như thế này?”
-”Thâm tàng bất lộ a”
Mọi người một trận bàn tán.
-”Xin mọi người yên lặng một chút, xin hỏi cô nương là?” Minh chủ võ lâm tiền nhiệm vẫn là chưa hoàn hồn hỏi.
Bạch y nữ tử lấy trong tay áo ra một cái ngọc bội, đương nhiên vừa lấy ra minh chủ võ lâm liền biết thân phận của bạch y nữ tử.
-”Là Hoa Băng phái trưởng môn, thất lễ thất lễ” Minh chủ võ lâm tiền nhiệm hơi ngại ngùng khách sáo nói.
-”Minh chủ quá khách sáo“. Bạch y nữ tử nhẹ nhàng giọng nói như tưới một trận
gió mát vào lòng người làm người ta cực kỳ vui thích.
Bên này Lãnh
Phong, Bạch Vân, Bắc Thần Tử Yên, Đông Y Ly cùng Hoa Trầm Hương bỗng cảm thấy trong lòng bọn hắn có cái gì đó rất lạ, bọn hắn không biết chính
mình đang xúc động cái gì, bọn hắn là vui hay là buồn. Nhưng là lý trí
mách bảo, người bọn hắn cần tìm chính là nàng. Nàng đem lại cho bọn hắn
một cảm giác rất quen thuộc. Giọng nói đó, hình bóng đó, khuôn mặt đó
..không thể nào lầm được.
-”Lãnh Phong như thế nào?” Bạch Vân sốt ruột nhìn sang Lãnh Phong.
-”Thế nào là thế nào?” Lãnh Phong đang đắm chìm trong chính mình cảm xúc bị Bạch Vân phá tan, có một chút tức giận hỏi.
-”Ngươi ngốc thật hay giả ngốc” Bạch Vân cũng giận dữ.
-”Lãnh Phong, ý hắn là ngươi đem tiêu ra kiểm chứng” Hoa Trầm Hương vì Bạch Vân giải thích.
-”À. Xin lỗi, ta quên mất” Lãnh Phong thu hồi bộ mặt ngố liền lạnh lùng trở lại đáp.
Lãnh Phong lấy trong thắt lưng ống tiêu, miệng hắn lẩm nhẩm cái gì đó, một
lúc sau bỗng thấy ống tiêu sáng lên hướng về phía bạch y nữ tử.
-”Là
nàng” Bạch Vân vui sướng la lên, cũng may là mọi người đang um sùm bàn
tán không chú ý đến hắn nếu không còn nghĩ là hắn bị điên đâu.
-”Cuối cùng cũng tìm được nàng” Hoa Trầm Hương thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
-”Song Song” Đông Y Ly khẽ gọi thầm một tiếng thân thiết, trời mới biết hắn nhớ nàng như thế nào.
Bắc Thần Tử Yên cũng vui vẻ nhưng không có nói nên lời.
Tây Thần Ninh cùng Tây Thần Liên cũng bị bạch y nữ tử sức quyến rũ hấp dẫn
qua, bọn hắn bỗng cảm thấy một trận quen thuộc cảm giác ập đến nhưng
không thể hiểu rõ bản thân nói gì, tự cho rằng là mình hiếu kỳ.
Duy nhất một cái Mạch Thiên Dạ có vẻ hứng thú chứ không có cảm giác gì khác.
Lúc này giọng nói của Minh chủ võ lâm tiền nhiệm cất lên phá vỡ một mớ suy nghĩ hỗn độn của mọi người.
-”Trận đấu bắt đầu“.