-”Ngươi không được đụng vào nàng” Lạnh lùng yêu nghiệt nam nhân mắt giận cảnh cáo tên biến thái.
(Yêu nghiệt như vậy chắc là Bạch Vân rồi)
Một thiếu niên khác nàng không biết là ai nhưng tổng cảm giác rất quen
thuộc, hắn một thân hồng y, da trắng như tuyết, tóc đỏ như máu, mày kiếm vút cao, con ngươi đen láy lung linh mờ ảo, cái mũi cao thẳng tắp, cái
môi mỏng khẽ nhếch tạo thành một đường cong hoàn hảo, hắn như một con
mèo lười biếng nhưng quyến rũ; phong tình mị hoặc làm nàng không thể
không tán thưởng. Hắn lười biếng mà đứng đó nhìn nàng, hắn không nói
nhìn nàng thấy trong mắt hắn hiện rõ sự đau lòng.
(Thiên hạ thứ nhất lười nhân không ai khác là Liệt Hỏa Vô Khuyết – hắn còn sống sao?)
Lại một thân hồng y khác cổ áo xẻ sâu, hoa đào mắt đa tình, khuôn ngực bán
lộ mê người trắng nõn, phía dưới hồng phấn áo xòe ra bay bay trong gió
như một chiếc đầm của thiếu nữ, hắn một thân tóc nâu cố định buộc cao,
dây ruy băng hồng phấn buộc ngang bay bay hòa cùng tóc, khí chất nho
nhã, ngọc thụ lâm phong, mĩ làm người ta mặt đỏ tim đập, yêu nghiệt
không thôi. Tuy là hắn khí chất tựa hồ khác hoàn toàn so với thiếu niên
mặc hồng y trước nhưng là hắn một thân nho nhã khí, mỹ mà không tục, hơi thở trên người hắn chính là của bậc hiền nhân, có ăn có học.
-”Ngươi còn không mau thả người, dám đụng một sợi lông của nàng ta cho ngươi
thành thái giám” Nho nhã khí chất mà lời nói hoàn toàn trái ngược, người này chắc hẳn là một kẻ phúc hắc chính hiệu. Hắn không phải là thiên hạ
đệ nhất văn nhân Hoa Trầm Hương thì là ai.
Một tên khác một thân hắc y hoa văn nho nhã nổi bật nước da trắng nõn, chân mày rậm, môi mỏng đỏ đỏ ưa nhìn, cái mũi cao thanh tú, đôi mắt đẹp trong trẻo, tóc đen bói cao
đầu, phía trên đội một cái nho nhỏ như mão của quan viên, hai bên có hai sợi dây tòn ten, trước mão có hoa văn tinh xảo. Nhìn tướng mạo nàng
khẳng định là cái thương nhân, hơn nữa còn rất có tiền. Thương nhân
thương nhân đương nhiên là Thượng Quan Thần Tinh.
-”Song Song, ta là
người của ngươi, ai dám đụng vào ngươi ta cũng sẽ không tha cho hắn“.
Tao nhã tiếng nói mang đậm cảnh cáo, ánh mắt sắc bén muốn một phát giết
chết tên nào làm tổn thương nàng.
Một thiếu niên hắc y nhân khác đứng kế hắc y nhân kia, mái tóc đen bói cao, phía trước có đội một cái vật
trang trí như một cái mũ có hình giống như một cái mặt rắn; làn da trắng nõn không tỳ vết, đôi mắt xếch với cặp môi mỏng, cái mũi thẳng; một cây kiếm giắt ngang hông, tay cầm có đính một cái mặt nạ, sự lạnh lùng bắn
ra bốn phía, hắn như địa ngục Tu La làm người ta có cảm giác sợ hãi
nhưng là lúc hắn nhìn nàng, ánh mắt rất ấm áp mà không hề lạnh lẽo, ánh
mắt như trấn an nàng rằng “Song Song yên tâm, đã có ta ở đây“. Tu La
khốc khốc Đông Y Ly Nam quốc thái tử.
Một thân tử y thanh nhã, thắt
lưng có một dây kim tuyến vàng buộc chặt, khuôn ngực lấp ló gợi cảm do
trang phục hơi hé mở, thân hình cao lớn, tóc cắm một cây tram bằng ngọc
xanh ngọc bích lấp lánh, đôi mắt sắc, mày kiếm cao vút, môi mỏng, ngũ
quan như tạc, người toát ra một loại khí chất vương giả, cao cao tại
thượng, uy phong lẫm liệt. Bắc Thần Tử Yên bạc môi khẽ nhếch “Ngươi dám
làm tổn của ta nhân, ta bắt ngươi cả dòng họ của ngươi chôn cùng
nàng”-”Vậy sao, các ngươi có thể làm gì ta?” Bịt mặt nam tử khinh bỉ bọn hắn, hiện ra một cái đáng ghét tươi cười.
-”Ngươi chết đi“. Người
bịt mặt khàn khàn giọng nói ghê tởm đến rợn người, hắn như một cái biến
thái cầm dao đâm thẳng vào người nàng, đâm thật mạnh vào.
-”Không“... Cả dàn mỹ nam hét lên nhưng tên biến thái ra tay tốc độ cực kỳ nhanh, bọn hắn không thể ngăn lại được.
-”A...A.....” Đau đớn giọng nữ bao trùm cả rừng đen. Chim chóc bay tán loạn, lá cây
rơi lả tả, mưa cũng như xối xả rơi xuống, máu loang lổ khắp nơi hòa cùng mưa, bọn hắn một đao giải quyết tên kia xong chính là ôm xác nàng ngồi
nơi đó.
...
Thiên Hoa Băng mở tuyệt đẹp con ngươi nhìn xung quanh, đây chính là phòng của nàng. Thì ra là nàng gặp ác mộng, một giấc một
khủng khiếp, lạ lẫm. Mộng.. Nàng tự hỏi tại sao nàng lại mơ như vậy? Bọn hắn.. là ai? Bọn hắn thật quan tâm nàng sao?
Hỗn độn cảm xúc làm nàng một trận rối rắm. Đầu lại đau kịch liệt tưởng chừng muốn nổ tung. Nàng hôn mê.
Bên kia các vị mỹ nam cơ hồ như tương thông cùng một chỗ, người nào cũng
làmơ một giấc mơ giống nhau, Thượng Quan Thần Tinh ở nhà bất an không
thôi, liền gửi thơ hỏi thăm mấy người còn lại.
-”Mọi người sao sắc
mặt khó coi vậy?” Bạch Vân tổng cảm thấy mọi người cảm giác không giống
bình thường liền hỏi, ngay cả hắn còn chưa có hoàn hồn giấc mơ tối đêm
qua đâu.
-”Ta gặp ác mộng” Hoa Trầm Hương trả lời đầu tiên.
-”Ta cũng vậy” Lãnh Phong, Đông Y Ly cùng Bắc Thần Tử Yên không hẹn mà cùng câu trả lời.
-”Có phải hay không các ngươi mộng thấy Song nhi bị người sát hại?” Bạch Vân không suy nghĩ gì liền hỏi ra rồi.
-”Ân” Mấy người khác không hẹn mà gật đầu.
-”Ta cảm thấy rất lạ, sao chúng ta có thể mơ cùng một giấc mơ, nhất định là
có điềm xấu“. Lãnh Phong chính là một cái Phong tộc trưởng lão đương
nhiên cũng hiểu một ít về giải mộng.
-”Nếu như vậy Song nhi sẽ gặp nguy hiểm” Bạch Vân trong lòng nóng như lửa nói, bất giác hiện lên lo lắng.
-”Chắc là bọn hắn tra được tin tức của nàng, ta nghe sư phó nói nếu nàng bước
qua tuổi mười sáu, những người có thực lực có thể truy ra tin tức của
nàng?” Lãnh Phong nhăm nhăn tuấn mi, cũng lo lắng lên.
-”Dù như thế nào ta cũng không cho ai làm hại nàng” Đông Y Ly kiên định nói như một cái lời thề.
-”Muốn giết nàng trừ khi bước qua xác ta” Hoa Trầm Hương hoa đào mắt không thua kém Đông Y Ly tuyên thệ.
-”Hảo, ta cũng vậy” Bắc Thần Tử Yên ngắn gọn nói nhưng là đầy đủ nghĩa.
-”Nga, ta đương nhiên lấy thân mình bảo vệ nàng. Nhưng mà Lãnh Phong, tại sao
nàng lại bị truy đuổi?” Bạch Vân không hiểu hỏi, hắn cũng là nghi hoặc
như những người khác.
-”Có một sự việc ta còn chưa nói với ai.” Lãnh Phong bất giác thở dài.