Khách mời của ngày hội Tây quốc cơ hồ cũng được chọn lọc rất kĩ càng.
Người được chọn đều là những người chức vị cao, nếu không phải là người
có danh vọng thì đương nhiên sẽ không thể trở thành khách mời, chỉ có
thể đứng một bên làm người xem như bao người dân thường của Tây quốc. Do đó chỗ ngồi dàn khách mời luôn luôn được mọi người nhìn với ánh mắt
ngưỡng mộ.
Thiên Song Song hôm nay mặc dù có thiệp mời nhưng nàng cực không thích ngồi ghế khách mời. Nàng chính là một thân nam trang cùng
Lãnh Phong hai cái bạch y đi chung quanh nhìn khắp nơi.
-”Ngô, thật là náo nhiệt” Thiên Song Song không khỏi thích thú reo lên, mặt tràn đầy hào hứng.
-”Song nhi, ngươi thích là được” Lãnh Phong ôn nhu nói, đối với người khác hắn cực kì lạnh lùng, chỉ có nàng là được hắn đối xử khác thôi.
-”Chúng ta đi thôi” Thiên Song Song lôi kéo Lãnh Phong trực tiếp trà trộn vào dòng người.
Dòng người cơ hồ càng đi càng đông, xôn xao tấp nập làm cho hai người đứng
kế bên nhau nếu muốn nghe rõ phải nói chuyện thật lớn mới có thể nghe
được.
Không biết chen chút bao lâu, rốt cuộc Thiên Song Song mới thấy được một gian hàng ưng ý, nơi này bán rất nhiều ngọc bội tinh xảo,
trang sức loại nào cũng có, ngọc thạch sáng lấp lánh, chính vì thế mới
thu hút được Thiên Song Song đi vào.
Gian hàng có vẻ cao cấp nên rất
ít người đi vào, mặc dù vậy Thiên Song Song không quan tâm lắm mà chỉ
quan tâm đến những món hàng bên trong này mà thôi.
Thiên Song Song
hai mắt sáng rỡ đi vào, nàng chính là thích thú nhìn xung quanh. Cuối
cùng ghé mắt vào một viên rubi tinh xảo màu xanh lam, nó rất đẹp, vừa
nhìn là đã hút lấy ánh mắt nàng rồi.
-”Lãnh Phong ngươi thấy sao?” Thiên Song Song quay đầu về phía sau hỏi, bất giác phát hiện không có một bóng người.
Ách, lạc rồi sao? Nàng nhớ rồi, lúc nãy hai người nắm tay quá lâu nên ra mồ
hôi, Thiên Song Song rút tay về, hai người đi được một đoạn cũng không
có lạc. Sau do người đông chen chúc lộn xộn nên cuối cùng bị lạc nhau mà không biết.
Thở dài một hơi cuối cùng tự mình trấn an mình, Lãnh
Phong cũng là người lớn rồi hắn chắc chắn sẽ không sao. Về phủ sẽ lại
gặp hắn thôi, hiện tại là mua cho được vật mình thích.
-”Ông chủ, cái này bán như thế nào?” Thiên Song Song chỉ vào viên rubi hỏi.
Lão bản thoáng hiện ra kinh ngạc, sau lại mừng rỡ. Thiên Song Song nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu, nhưng vẫn là kiên nhẫn đợi câu trả lời.
Chỉ thấy
lão bản đi vào bên trong gian phòng, vì gian phòng ngăn cách bởi một tấm màn che nên nàng không có nhìn rõ bên trong. Một lúc sau, màn che được
lão bản vén lên, hắn có vẻ cung kính chờ đợi một cái gì đó.
Bên trong đi ra một cái nam tử xinh đẹp tuyệt trần, một thân xanh nước biển quần
áo làm nổi bật làn da trắng hồng, tóc đen như mực cắm đại một cây trâm,
ngũ quan hoàn mỹ, tai trái đeo một viên ngọc xanh nước biển lấp lánh,
đôi con ngươi thản nhiên một màu xanh lơ trông thật sống động. Là hắn,
là hắn. Thiên Song Song nhìn thấy người từ trong bước ra chỉ muốn la lớn một tiếng quay đầu bỏ chạy thật nhanh.
-”Là ngươi” Nam tử nhìn thấy
Thiên Song Song hơi tỏ ra kinh ngạc, sau đó liền thản nhiên tươi cười
như ánh mặt trời sáng lạn. Nàng nhìn hắn cười tà mị chỉ có thể mắng hắn
một câu yêu nghiệt.
Thiên Song Song chân chính quay đầu bỏ chạy.