Nương Tử, Đừng Đào Hoa Như Vậy

Chương 97: Chương 97: Chương 54.3




-”Này ngươi ăn đi” Bạch y nam tử cười dịu dàng như nắng mặt trời nói.

Hắn giúp Thiên Song Song uy từng muỗng từng muỗng cháo, còn có muỗng nào cũng cẩn thận thổi thổi rồi thử thử xem có nóng không mới cho nàng ăn.

Hắn giúp nàng ăn xong, Thiên Song Song mới nhìn hắn mồ hôi nhễ nhại, nàng vươn tay lau mồ hôi cho hắn.

-”Ngươi tên gì?” Lạnh nhạt giọng nói nhưng đã mất đi sự xa cách ban đầu.

-”Tạ Khuyển, còn ngươi?” Tạ Khuyển nhẹ nhàng đáp. Miệng còn thản nhiên tươi cười.

-”Ta là Thiên Song Song“.

-”Tại sao ngươi lại cứu ta?” Thiên Song Song tò mò hỏi.

-”Ta thích ngươi” Tạ Khuyển lại mỉm cười, kì thật Tạ Khuyển trước giờ rất hiếm cười, nhưng hiện tại trước mặt nàng hắn tựa hồ như người khác đâu.

-”Ngươi đừng thích ta thì hay hơn” Thiên Song Song lắc đầu nói, nam tử này tốt với nàng không sai, nhưng là sau này nàng bị hủy dung sẽ không xứng với hắn. Khi nào nàng hồi phục liền một mạch chạy trốn. Có thế mới không ai có thể tìm được nàng, không ai vì nàng đau lòng.

-”Tại sao?” Tạ Khuyển không hiểu hỏi lại Thiên Song Song.

-”Vì ta không xứng với ngươi, ta sẽ rất xấu” Thiên Song Song bất đắc dĩ nói.

-”Yên tâm, dù ngươi như thế nào ta vẫn thích ngươi” Tạ Khuyên đặt lên trán Thiên Song Song một nụ hôn ngọt ngào.

Thiên Song Song chỉ có thể thở dài.

-”Ta sẽ không để ngươi tự ti đâu? Chờ ta, ta sẽ giúp ngươi khôi phục lại dung mạo” Tạ Khuyển rất tự tin nói. Nói xong hắn rời đi rồi.

Thiên Song Song cảm thấy mình không xứng cho hắn làm thế, lời hắn nói chỉ là trấn an nàng. Đúng vậy, nàng thầm nghĩ. Cuối cùng dù cho cơ thể cực kì suy yếu, Thiên Song Song trốn ra ngoài.

Xung quanh toàn là rừng núi, nơi này làm nàng nhớ đến đoạn thời gian nàng cũng gia gia sống cùng nhau, vui vẻ biết bao. Gia gia – trí nhớ của nàng dần dần khôi phục. Đau.. đau quá. Dòng kí ức như nước biển ào ạt chảy vào, Thiên Song Song ôm đầu thống khổ vô cùng. Lăn lộn nằm trên mặt đất, tầng ngoài băng gạc đều bẩn không ngừng.

Không biết thời gian đã qua bao lâu, Thiên Song Song tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường từ lúc nào. Khẽ mở con ngươi nhìn chung quanh đập vào mắt chính là cái tuấn mỹ thiếu niên vẻ mặt lo lắng cùng ủy khuất nhìn nàng.

-”Ngươi bỏ rơi ta” Tạ Khuyển đáng thương hề hề nói.

-”Ta...” Thiên Song Song nhận lỗi không thể nói gì.

-”Ngươi không tin ta sao?” Tạ Khuyển nhíu lại tuấn mi, lúc này hắn không còn như trước nhu tình dịu dàng như nước mà là một hình tượng nghiêm nghị.

-”Không phải” Rất lâu sau Thiên Song Song mới nói được câu trả lời.

-”Hứa với ta sau này không được chạy lung tung. Ngươi có biết lúc ta không nhìn thấy ngươi ta lo lắng như thế nào không? Ta trên đời không còn người thân, ta ngao du thiên hạ một thân cô độc, nhưng là khi ta gặp ngươi ta mới biết được một điều, ngươi chính là thứ mà tìm kiếm, hiện tại ta biết được mục đích sống của mình. Ta là người cứu ngươi, người hiện là người của ta.” Tạ Khuyển hiện tại bá đạo mười phần, nhưng là nam nhân vị mười phần, ngông cuồng nói. Giờ phút này hắn như tuyên bố nàng thuộc quyền sở hữu của hắn vậy.

Thiên Song Song ngước nhìn nam tử trước mặt có chút đau lòng, hắn trên đời này không có người thân, nhưng là về phần nàng đã có phu quân, nàng không phải phụ hắn sao. “Tạ Khuyển, xin lỗi ngươi... ta không thể chấp nhận ngươi” Thiên Song Song đành phải cắn răng cự tuyệt hắn.

-”Tiểu Song đôi.. Tại sao? Tại sao ngươi lại không thể chấp nhận ta?” Tạ Khuyển đau lòng vô cùng, trái tim như bị hàng trăm mũi kim đâm xuyên vào.

-”Ta...có phu quân rồi” Thiên Song Song cuối cùng cũng nói ra rồi. Chỉ thấy Tạ Khuyển nghe xong liền lắc mình bỏ đi.Thiên Song Song buồn bã lại mệt mỏi đi vào giấc ngủ. Thoáng một cái đã ba ngày trôi qua, ba ngày nay Tạ Khuyển vẫn không chịu gặp mặt nàng, nhưng là hắn mỗi ngày đều đặt đồ ăn trước cửa phòng nàng rất đúng giờ. Nàng có đi xung quanh tìm hắn nhưng lần nào nàng đi vẫn không nhìn thấy hắn. Cuối cùng đành quay lại phòng sinh hoạt một mình.

Ở một mình nàng mới biết cuộc sống của Tạ Khuyển là cô đơn tịch mịch như thế nào, nàng hiểu cảm giác của hắn. Nàng hiểu cảm giác vừa có được một tia hy vọng lại bị bóp nát, nàng đã gây tổn thương cho hắn.

Mấy hôm nay cơ thể nàng có vẻ tốt lắm, hiện tại không còn đau nhức như trước, nàng có thể đi lại nhanh nhẹn hơn nhiều, lần đó sử dụng Phong nguyên tố quá nhiều làm nàng có một chút suy nhược nhưng là nàng cảm thấy cơ thể nàng đang phục hồi từ từ.

Thiên Song Song mấy ngày nay đều ở tại phòng, hôm nay vì khỏe một chút nên ra ngoài ngắm phong cảnh. Ngửa mặt nhìn trời, nàng từ lúc có lại trí nhớ lại bớt bi quan hơn. Nàng tôn trọng sự sống của mình, nàng xuyên qua là sống lại một lần rồi, ông trời thương nàng, đương nhiên nàng không thể phụ ông trời. Nàng phải hảo hảo sống dù có như thế nào.

Nhắm mắt nghe tiếng chim hót ríu rít. Nàng đột nhiên cảm nhận được rất nhiều tiếng bước chân. Rất nhiều rất nhiều.

-”Di, có người đến đây” Thiên Song Song nghe tiếng bước chân lại chuân bị trốn đi, nhưng là nàng không có sử dụng võ công trong khi những người đến đây thì đều dùng khinh công, lắc mình một cái bọn hắn đều đứng trước mặt nàng.

-”Song nhi, ngươi trốn bọn ta sao?” Lãnh Phong giọng nói mang một tia hờn giận, hắn chắn trước mặt Thiên Song Song không cho nàng đi qua.

-”Song Song” Đông Y Ly giọng nói cùng Bắc Thần Tử Yên hòa cùng nhau, tràn đầy tình cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.