Thiếu nữ ngủ say một thân bạch y xinh đẹp vô cùng, nhưng cũng quen thuộc vô cùng, hắn bỗng cảm thấy tim hắn đập nhanh hơn
bình thường rất nhiều. Hắn ngây ngốc xem đến không biết thời gian, cùng
không biết bên cạnh có một người khác đang nhìn hắn cười thầm.
-”Ngươi không nhận ra nương tử của mình sao?” Một giọng nói trong trẻo không kém phần mị hoặc vang lên.
Quay đầu Tạ Khuyển phát hiện một phụ nhân có dáng vẻ khuynh thành khuynh
quốc, làn da trắng như tuyết, mái tóc bạch kim, môi đỏ mắt xanh, tinh
xảo khuôn mặt có bảy tám phần tương tự người nằm trên giường.
-”Ngươi không cần hỏi ta, ta chính là mẫu thân của Song nhi” Phụ nhân cười nhạt nói.
Song nhi, không phải là Tiểu Song đôi đi, Tạ Khuyển suy nghĩ, đúng vậy chắc
chắn là nàng rồi, nhưng là người nằm trên giường kia có chút khác so với Tiểu Song đôi của hắn, nhưng cảm giác không sai được.
-”Ngươi không phải không nhận ra nương tử của mình chứ?” Phụ nhân nhíu mi hỏi, có vẻ không kiên nhẫn.
-”Con rễ xin ra mắt mẫu thân” Tạ Khuyển bỗng nhiên cúi người cung kính chào hỏi.
-”Tốt, không uổng công Song nhi chọn lựa” Phụ nhân nhìn Tạ Khuyển vừa lòng gật đầum tươi cười như trăm hoa đua nở.
-”Mẫu thân, Tiểu Song đôi...” Tạ Khuyển định hỏi cái gì nhưng rất nhanh bị phụ nhân đại nhân ngăn lại.
-”Chắc ngươi cũng thấy Song nhi không giống ngày thường, đúng vậy hiện tại là
bộ dáng thật của nó, nó chính là Phong nhân. Mặc dù lúc trước bộ dáng
của nó không sai nhưng khi thay đổi màu tóc cũng bị ảnh hưởng khuôn mặt
rất nhiều. Hôm đó ta đi qua tảng đá phát hiện Song nhi bị bệnh nên đem
về chăm sóc, ta cũng gặp ngươi bị ngất xỉu ở giữa rừng nên mang về, bằng không ngươi đã bị dã thú làm thịt cũng không chừng” Thiên Băng Băng
nhìn Tạ Khuyển tự sự.
-”Thì ra là vậy” Tạ Khuyển gật đầu tỏ ý hiểu
rõ, hắn cũng là hiểu rõ hôm trước hắn gặp chính là ảo giác, cũng may là
hắn được cứu, bằng không hắn thật sự không được gặp lại nương tử nữa
rồi.
-”Mẫu thân sao nàng lại chưa tỉnh?” Tạ Khuyển nhìn Thiên Song
Song một thân bạch y trên giường vẫn chưa có động tĩnh lo lắng hỏi.
-”Không có gì, con bé muốn tìm ngươi, nhưng sức khỏe yếu quá nên ta đành phải
làm cho nó ngoan ngoãn ngủ lại” Thiên Băng Băng giải thích.
-”Cám ơn mẫu thân cứu giúp” Tạ Khuyển khách sáo ôm quyền.
-”Không có gì, người cùng một nhà mà” Thiên Băng Băng bất giác cười ngọt ngào, nàng là rất ưng ý đứa con rể này.
-”Mẫu thân sao người lại không tìm tiểu Song đôi?” Tạ Khuyển khó hiểu hỏi,
hắn tính bồi thêm câu Tiểu Song đôi còn tưởng nàng là trẻ mồ côi nhưng
là hắn nuốt trở vào vì thấy sắc mặt Thiên Băng Băng sắc mặt có chút khó
coi.
Thiên Băng Băng sắc mặt có chút không tốt, nhưng cũng cố gắng
trả lời”Chính là bọn ác độc kia khiến cho ta không thể ra ngoài, bọn hắn còn bắt phụ thân của Song nhi đi, ta ở trong này không thể nghe tin tức gì, cũng không thể ra ngoài, lo lắng mà bất lực” Thiên Băng Băng buồn
bã nói.
-”Mẫu thân đừng buồn, Tiểu Song đôi chắc chắn sẽ hiểu nỗi khổ của người” Tạ Khuyển an ủi.
-”Nó có hiểu cho ta không?” Thiên Băng Băng còn hơi nghi hoặc, giọng điệu thống khổ vô cùng.
-”Sẽ hiểu” Tạ Khuyển khẳng định trấn an làm cho nàng an tâm một chút.
-”Đúng vậy, ta sẽ hiểu” Chuông ngân giọng nói bỗng cất lên, làm cho Thiên Băng Băng cùng Tạ Khuyển giật mình.