-”Sẽ hiểu” Tạ Khuyển khẳng định trấn an làm cho nàng an tâm một chút.
-”Đúng vậy, ta sẽ hiểu” Chuông ngân giọng nói bỗng cất lên, làm cho Thiên Băng Băng cùng Tạ Khuyển giật mình.
-”Cám ơn ngươi” Thiên Băng Băng ngây ngốc một chút lập tức bình tĩnh trở lại, ôm lấy thân thể nhỏ bé của Thiên Song Song xúc động không thôi.
-”Nương” Thiên Song Song cũng xúc động vô cùng, nàng cũng ôm chầm Thiên Băng
Băng, trong suốt nước mắt đọng lại khóe mi. Lúc đầu nàng còn không hiểu
rõ tại sao người này lại cứu mình, tại sao lại giống mình, nhưng hiện
tại nàng đã hiểu, nguyên lai nàng ta chính là mẫu thân của nàng.
Tạ Khuyển nhìn hai người tình cảm ấm áp trong lòng cũng ấm áp theo. Buổi
chiều Thiên Băng Băng vì hai người con làm một bữa ăn thịnh soạn, cả nhà quây quần cùng nhau mang đậm hạnh phúc.