-”Đây là đâu?” Làm nũng giọng nói cùng lười biếng vươn vai, Thiên Song Song mở mắt mơ màng nhìn xung quanh.
-”Mỏi không?” Hoa Trầm Hương sủng nịch hỏi thăm, hắn là sợ nàng bị mỏi a.
Nhìn nàng đáng yêu như mèo con mới ngủ dậy, hắn ước chính mình sáng nào
cũng được nhìn cảnh này, hắn có xem hoài cũng không chán.
-”Mỏi muốn
chết ta, thân thể ta đơ hết rồi” Thiên Song Song không mở mắt mà là càm
ràm, hẳn là nghĩ mình đang nằm trên giường ở nhà.
-”Uh, thế ta giúp
ngươi“. Hoa Trầm Hương trở mình một cái đem người ngọc ôm vào lòng, sủng ái ánh mắt nhìn nàng hạnh phúc không thôi.
Thiên Song Song chính là
lười biếng, vùi vào lòng ngực ấm áp của nam tử mà ngủ, Hoa Trầm Hương
chính là ngu ngốc nhìn nàng. Chầm chậm mà đi, nâng người ngọc như đồ dễ
vỡ.
Thời gian đối Hoa Trầm Hương bao nhiêu cũng không đủ, hắn từ hạnh phúc chuyển thành buồn bực, cuối cùng về đến cửa ra, hắn thật sự muốn
cùng nàng trở lại điểm xuất phát của cuộc hành trình, dù là có bao nhiêu nguy hiểm hắn cũng không sợ.
-”Nàng là Phong nhân“. Hoa lão phu nhân kinh ngạc nhìn Thiên Song Song trong ngực con mình kích động hỏi.
-”Ân” Hoa Trầm Hương nhơ hoa héo nước ủ rũ đáp.
-”Hảo hảo, đúng là lão thiên gia không chọn lầm người, tương lai con dâu quả
nhiên là cái cực phẩm, có điều nàng là quá nhiều phu quân a” Hoa lão phu nhân nghĩ tới đây bất đắc dĩ lắc đầu.
-”Mẫu thân, nàng không thích
ta, chúng ta đừng ép nàng, ta sẽ chờ đến khi nàng thích ta đến lúc đó
chúng ta mới có thể trở thành phu thê đường đường chính chính” Hoa Trầm
Hương chính là cái nam tử hán bình tĩnh nói.
-”Hảo, ta sẽ không ép
nàng. Nàng qua được cửa ải của ta, nàng đã là người xứng đáng, ngươi
phải biết nắm bắt cơ hội.” Hoa lão phu nhân khích lệ con trai mình, bà
là rất muốn con trai mình độc chiếm Thiên Song Song, nhưng là nếu không
được bà cũng không thể can thiệp, mọi thứ tùy vào thiên ý vậy.
Hai
mẫu tử nói chuyện không để ý Thiên Song Song đã tỉnh từ lúc nào, chỉ là
nàng không mở mắt mà nằm nghe lén mẫu tử bọn họ, nghe Hoa Trầm Hương cư
nhiên tốt như vậy đối với nàng, nội tâm có một chút cảm động. Đáng lẽ
nàng mới là không xứng với hắn. Chắc là nàng tu bảy kiếp mới có thể đạt
được như vậy.
-”Hoa Trầm Hương cho ta xuống đi” Thiên Song Song cảm
thấy không thể nghe tiếp nữa, nàng vờ như vừa mới tỉnh liền đòi đi
xuống. Hoa Trầm Hương miễn cưỡng đặt nàng xuống đất, trong lòng có một
chút trống rỗng.
-”Song Song, ngươi đã vượt qua thử thách, hiện tại
ngươi đã có tư cách trở thành con dâu của Hoa gia“. Hoa lão phu nhân
trầm tĩnh nói, cư nhiên hiện ra chút nghiêm nghị làm người ta khó thở.
-”Vậy thì việc cứu người thì sao Hoa lão phu nhân?” Thiên Song Song lảng
tránh việc con dâu mà nói sang mục đích chính nàng đến đây, hôm nay là
ngày cuối cùng, nàng không thể quên được.
-”Nhưng là ngươi còn nhớ
điều kiện của ta?” Hoa lão phu nhân ý muốn nhắc đến chuyện nàng phải lấy con bà, mới vừa rồi còn hứa với Hoa Trầm Hương, hiện giờ liền trở mặt,
đúng là nói lời không giữ lời mà.
-”Mẫu thân” Hoa Trầm Hương thanh
nhã tuyệt luân khuôn mặt liền nhíu lại, khó xử hề hề nhìn mẫu thân hắn,
hắn rất muốn hỏi tại sao bà không giữ lời nhưng vì thể diện của bà nên
không có nói lên.
-”Ta đồng ý” Thiên Song Song không chút do dự đáp
ứng, nàng chính là đối Hoa Trầm Hương không có bài xích mặc dù cũng
không có đủ yêu hắn. Nhưng là vì cứu Đông Y Ly nàng không thể suy nghĩ
nhiều được như vậy, mặc khác hắc ngọc bội cũng báo cho nàng biết hắn là
phu quân của nàng đâu.
Nhắc tới hắc ngọc bội mới nhớ lúc Thiên Song
Song rơi vào Hoa gia trận pháp bỗng mơ thấy một giấc mơ kì lạ, chính là
thấy cái hắc ngọc bội sau này sẽ không giúp nàng tìm phu quân nữa, nó
phải ngủ đông một thời gian, đến lúc thức nó sẽ tự động tỉnh lại; nàng
tự tin vào cảm nhận của mình mà tìm. Nó sẽ không quan tâm.
Nói thẳng
ra Thiên Song Song cũng không cần hắc ngọc bội ba hoa chích chòe, nhờ nó mà nàng tam phu tứ thị, không biết nên khóc hay nên cười đây.
-”Hảo, ta giúp ngươi cứu người” Hoa lão phu nhân gật đầu thỏa thuận; lấy tay
Thiên Song Song đưa vào tay Hoa Trầm Hương, sau thấy hai người không có
phản kháng mới mỉm cười hài lòng. Sau bà theo Thiên Song Song đi tìm
Đông Y Ly.
Vừa ra khỏi chiếc thuyền liền gặp Lãnh Phong cùng Bạch Vân đợi nàng ở bên bờ, hai người bọn hắn vẫn là không rời tầm mắt khỏi nơi
đây, thấy Thiên Song Song bình an vô sự đi ra mới khôi phục lại tâm
trạng bình thường. Nhưng là hai người bọn hắn phát hiện Hoa Trầm Hương
cùng một cái phụ nhân đi theo cùng liền chuẩn bị tư thế giao chiến.
-”Phong Phong, Vân Vân hai ngươi đừng đánh, bọn họ là đến giúp Đông Y Ly” Thiên Song Song liếc mắt liền hiểu bọn hắn bước kế tiếp định làm gì, liền vội vàng ngăn cản.
-”Từ đây về sau con ta cũng là phu quân của nàng, hai ngươi không được ăn hiếp hắn” Hoa lão phu nhân rất ngưu nói, không
kiêng nể gì hai người tiểu bói, cấp cho con mình chỗ đứng vững.
-”Song nhi, đây là có chuyện gì?” Bạch Vân giãy đành đạch hỏi, nàng là mới vào chiếc thuyền chưa được bao lâu, sao bây giờ lại có thêm một vị phu quân a.
-”Song nhi, ngươi nợ chúng ta lời giải thích” Lãnh Phong sắc mặt ngưng trọng, thanh âm cũng lạnh vài phần.
-”Thật ra đây là điều kiện để cứu Đông Y Ly, với lại hắc ngọc bội cũng chọn
hắn rồi, hai ngươi đừng gây khó dễ cho hắn, hắn không ép ta mà thay ta
suy nghĩ; ta vì cảm động nên mới đồng ý hắn.” Thiên Song Song giải
thích, khó xử hề hề không biết làm sao. Hoa Trầm Hương nghe nàng nói vậy tâm trạng sung sướng không thôi, ngược lại Lãnh Phong cùng Bạch Vân
chính là không có tư vị, hắc ngọc bội chính là sư phó hắn bảo bối, đương nhiên bọn hắn không thể không tin rồi. Hai người sắc mặt đồng thời lạnh xuống vài phần.
-”Ta hiểu rồi” Lãnh Phong khôi phục lạnh lùng khuôn
mặt, quay đầu không nói thêm gì liền trở về Xa gia, Bạch Vân cũng buồn
bã im lặng đi theo, Thiên Song Song biết bọn hắn nhất thời khó chấp nhận cũng không biết an ủi thế nào, chỉ có thể lẳng lặng theo sau.
Không
ai nói một câu nào, năm người võ công so với người thường liền cao nên
rất nhanh về tới Xa gia. Đông Y Ly chính là một thân hắc y bất tỉnh trên giường, đầu giường Xa Xa vẫn không có một phút lêu lỏng, lo lắng cẩn
thận vì hắn chăm sóc.
Thấy ba người Thiên Song Song, Bạch Vân cùng
Lãnh Phong trở về ngoài ra còn có hai người lạ mặt, Xa Xa ngơ ngác còn
chưa biết chuyện gì xảy ra nhìn về phía bọn họ.