Trong lúc Thiên Song
Song đang lúi cúi cầm nhang khói, Hoa lão phu nhân bỗng giương tay đẩy
nàng về phía trước, bỗng bàn thờ tách ra, nàng trực tiếp bị đẩy vào
trong.
-”Mẫu thân, ngươi làm gì vậy?” Hoa Trầm Hương nhìn Thiên Song
Song mất dạng hoảng sợ mười phần, hắn không biết mẫu thân hắn đang làm
gì, nhưng theo cảm nhận của hắn thì không phải chuyện tốt.
-”Ngươi
không cần biết, nếu nàng sau một giờ không có trở ra thì coi như ngươi
cùng nàng không có duyên phận đi“. Hoa lão phu nhân thần bí kiên định
nói. Hoa Trầm Hương biết tính tình mẫu thân hắn nói một là một hai là
hai hắn không thể thay đổi. Chờ đợi sốt ruột, thừa cơ mẫu thân hắn không chú ý, hắn liền theo Thiên Song Song chạy vào trong.
-”Hương nhi, không được, ngươi quay lại“. Hoa lão phu nhân hoảng loạn giương tay nắm lấy Hoa Trầm Hương nhưng hắn đi rồi.
Còn phần Thiên Song Song sau khi bị đẩy vào mật thất là một mảng tối đen,
tìm hiểu vách tường một hồi thấy không có đường ra nên nàng chỉ có thể
lần mò về phía trước. Bóng đêm bao trùm cùng không khí thoang thoảng
hương hoa, quỷ dị mà thần bí, lạnh lẽo không cho người ta cảm giác dễ
chịu, Thiên Song Song mò mẫm trong đêm mà bước.
-”Cạch...Cạch” Tiếng
động lạ bỗng vang lên, Thiên Song Song cảm thấy dưới chân như không còn
mặt đất, bóng đen một mảnh không có chút ánh sáng làm nàng không thể làm cái gì khác, nàng rơi xuống, may mắn thay là hố này không sâu nên Thiên Song Song không có bị thương, chỉ là cơ thể mang một tầng bụi bặm không nhỏ.
Thiên Song Song thầm nghĩ không thấy đường đúng là khó chịu
thật, nàng từ nhỏ đến giờ mới hiểu cảm giác của người mù là như thế nào. Nàng loay hoay tìm đường lên mà không thấy bất kỳ cầu thang nào dẫn đi
lên.
-”Di, cái gì tròn tròn trơn trơn vậy?” Thiên Song Song sợ hãi
liên tưởng đến một bộ xương người đang ngồi kế nàng, bất giác sống lưng
lạnh ngắt, tuy là nàng không tin tưởng đời có ma quỷ, nhưng mà vào lúc
dầu sôi lửa bỗng này nàng lại cảm thấy sợ hãi vạn phần, đúng là bóng tối là nỗi sợ của con người mà.
Thiên Song Song cố trấn an bản thân cầm
vật tròn tròn dài dài lành lạnh; may mắn thay khi nàng sờ vào đầu của“vật” này phát hiện nó làm bằng gỗ. Thở hắt một hơi nhẹ nhỏm, nàng nhớ
lại một vật, nếu là nó nàng như lượm được vàng ở sa mạc rồi.
-”Vút“.
Ngọn lửa cháy lên, nho nhỏ ánh sáng nhưng làm cho người ta cảm thấy một
trận ấm áp, thì ra vật mà Thiên Song Song nhặt được chính là một cái ống mồi lửa. Nàng thầm cảm ơn ông trời đối nàng không bạc đãi đi.
Thiên
Song Song xác định được vị trí của mình, xong lắc mình bay lên khỏi hố,
đi một đoạn đường rất dài, nàng cũng không biết đã đi bao lâu, Thiên
Song Song tránh được vô số cơ quan từ hai bên bắn ra. Cũng may thân thủ
nàng tốt nên đối nàng là cái chuyện vặt, nếu là người khác phỏng chừng
bỏ mạng ở đây lâu rồi.
Một phút một giây như kéo dài lâu lắm, nàng
từng bước đi về phía trước. Ở trước bỗng có thứ ánh sáng lập lòe hiện ra là Thiên Song Song vừa vui mừng vừa bất an. Ánh sáng từ những chú đom
đóm làm tăng phần ma mị cho hang động, sự lạnh lẽo không một độ ấm cũng
góp phần làm người ta liên tưởng đến địa ngục thâm sâu.
Chậm rãi đặt
từng bước chân vào khu vực mới, Thiên Song Song vừa cẩn thận quan sát tỉ mỉ vừa đi tới. Lúc đầu những con đom đóm không có chú ý gì tới nàng,
nhưng là đến gần hết đoạn đường bọn chúng bỗng điên cuồng hướng nàng đâm thẳng tới. Ni mã chuyện này là sao nga?
Lúng túng không biết phải
làm sao, nàng chỉ còn cách bỏ chạy thục mạng về phía trước, chạy bán
sống bán chết không biết bao lâu, đến khi hai chân mềm nhũn ra thì nàng
mới nhìn lại, cũng may là không còn thấy vật thể phát sáng nào nữa, cũng may là nàng nhanh chân bằng không không biết đối phó như thế nào. Ba
mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.
Thiên Song Song lại đi về phía trước, càng đi về phía trước hang động lại càng rộng ra, nàng nghĩ không biết
như thế nào một chiếc thuyền nhỏ của Hoa gia lại có thể chứa một hang
động to lớn như thế này được, vậy nàng đang ở đâu, cổ đại đúng là nhiều
điều quỷ dị, không thể ngờ đến.
Ánh sáng ngày càng rõ ràng, Thiên
Song Song đi đến một cái hồ nước rất lớn, bên dưới hồ không hề có một
mảng tảo nào hay thủy sinh sống trong hồ, cũng không có một cục đá nào,
dưới nước sâu không thấy đáy, nàng cảm giác thấy có một cái gì đang sống trong nước rất nguy hiểm, nhưng mà nàng không thể đoán ra được vì mắt
nàng có giới hạn.
Phát hiện dưới chân có một mảng cỏ dại, Thiên Song
Song quơ tay nhổ lấy quăng xuống nước, 10s đầu không có động tĩnh gì,
nhưng đến giây thứ 11 bỗng xung quanh mảng cỏ động rất mạnh, xong lại
biến mất, mảng cỏ bị ăn không còn dấu vết, mặt nước còn lại bọn cá nhìn
có vẻ quen mắt bởi vì hình dạng kì quái xấu xí mà hung dữ, nàng chắc
chắn gặp nó ở đâu rồi. À nàng nhớ ra rồi, bọn chúng là cá ham ăn, gì
cũng ăn thịt người cũng không chừa, hung dữ tàn bạo khát máu. Nàng đã
từng đọc trong một loại sách cổ, bọn chúng được coi như một sinh vật
nguy hiểm trong cổ đại này.
Chỉ có một cách duy nhất là bay qua,
nhưng là hồ này rộng như vậy, khinh công dù giỏi đến mấy cũng không có
cách nào bay qua được, bay giữa chừng mà rớt xuống dưới thì cũng làm mồi cho cá ham ăn. Nếu tiếp tục ở đây thì nàng cũng dần cạn kiệt sức lực mà tử, vậy thì phải liều một phen thôi.
Thiên Song Song suy nghĩ một
hồi rút ra một cái kết luận, phi người bay đến bờ bên kia, một phần tư
đoạn đường qua rất dễ dàng, nửa đoạn đường cũng nhanh chóng đi qua; áo
trắng bóng dáng hoàn mỹ bay trong không trung. Ba phần tư đoạn đường
thoáng chốc đã được Thiên Song Song hoàn thành xong, nhưng là dù khinh
công nàng có mạnh như thế nào thì nàng cũng không thể duy trì tiếp tục
được, nàng tự hỏi mình phải chết ở đây sao?
Tốc độ bay ngày càng yếu
ớt, nàng thấy thân mình ngày càng nặng, gió thổi ngày càng nhẹ. Nàng
thật sự biết trước được vận mệnh của mình như thế nào, chắc chắn sẽ chết không sai.
Rơi tự do xuống sông, gần chạm đến được mặt nước, nàng
nhắm mắt chuẩn bị tư thế sẵn sàng. Thời gian như dừng lại, không gian
như tập trung lại nơi đây, chỉ có nàng và nàng, không lẽ số mệnh nàng là chết không toàn thây sao. Không, nàng không thể chết, nàng không thể
chết như thế này được. Đúng vậy, Thiên Song Song đầu óc giãy giụa tuy
vậy cũng không kém phần bất lực.
Dòng nước lạnh lẽo thấm vào cơ thể, cơ hồ đầu óc chỉ còn đếm thầm từ 1 đến 10.
Nhất - Tạm biệt mọi người nơi đây, Lãnh Phong, Bạch Vân, Đông Y Ly và Thượng Quan Thần Tinh, còn có Hoa Trầm Hương những người yêu nàng, thích nàng
đặt tình cảm cho nàng, mong rằng bọn hắn hạnh phúc sống tiếp.
Nhị – Tạm biệt mọi thứ bí mật không lời giải đáp
Tam – Từ giã mối thù không ai trả
Tứ – Xin lỗi gia gia vì ta đã không hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Ngũ – Gia gia, Khổng lão nhân ta đến với hai người đây.
Lục – Cám ơn ông trời đã mang nàng đến thế giới này, một thế giới mang lại
cho nàng nhiều cảm xúc, hồi ức đẹp. Trải nghiệm những thứ mà nàng chưa
bao giờ trải qua..
- Thất
- Bát