Thoáng chốc đã qua hết mùa đông, tựa hồ tin tức của Thiên Song Song vẫn là một con số không.
Mùa xuân nhẹ nhàng đến nhưng là không ai có tâm trạng đón nó.
-”Lãnh Phong, ngươi còn chưa ngủ sao?” Hoa Trầm Hương vỗ vai Lãnh Phong nhẹ
giọng hỏi. Hắn là lo lắng Lãnh Phong sức khỏe giảm sút, hắn không phải
không muốn tìm nàng, nhưng là mỗi ngày thấy Lãnh Phong cầm cây tiêu niệm gì đó mà ngày càng tiều tụy đến đáng thương. Hắn thật sự sợ rằng Lãnh
Phong sẽ chịu không nổi đến lúc tìm được Thiên Song Song.
-”Ta hiện
không ngủ được” Lãnh Phong lạnh nhạt đáp, không có quay đầu lại nhìn Hoa Trầm Hương mà lại tiếp tục làm chuyện của mình.
-”Ngươi thôi đi,
ngươi còn tiếp tục thì mạng còn không giữ được, làm sao có sức tìm nàng, mau nghỉ ngơi đi, nàng thấy ngươi như thế này hội đau lòng“. Hoa Trầm
Hương giật ống tiêu trên tay Lãnh Phong sau đó nhanh chóng chạy lấy
người, không đợi cho Lãnh Phong có dịp phản ứng.
Lãnh Phong nhìn Hoa
Trầm Hương đi cũng chưa có phản kháng gì, tựa như một người vô hồn ngồi
trên ghế, mắt không có tiêu cự nhìn về bầu trời đêm.
...
Bọn hắn
từ lúc nàng mất tích chia nhau ra mà tìm đến nay vẫn không có mất liên
lạc, cuối tuần bọn hắn lại họp mặt lại một chỗ thông báo cho nhau tình
hình riêng của mỗi cá nhân. Hôm nay chính là ngày bọn hắn tụ họp lại
nhưng là nàng vẫn biệt vô âm tín.
Lãnh Phong sau một đêm cố gắng tịnh dưỡng, sắc mặt tốt hơn một chút nên mọi người cũng yên tâm. Hắn một
thân bạch y trích tiên bộ dáng ngồi tại phòng của Thiên Song Song ở Bồng lai khách sạn chờ bọn hắn đến.
Đông Y Ly là cái thứ hai bước vào,
một thân hắc y trông có vẻ tiều tụy một chút nhưng không làm ảnh hưởng
vẻ đẹp của hắn, đôi mắt xếch trông có vẻ nguy hiểm vạn phần, sát khí tựa hồ ngưng trọng. Thiếu nàng hắn thật sự hắn không còn là chính bản thân
mình. Đông Y Ly lại tọa ở Lãnh Phong bên trái.
Bạch Vân yêu nghiệt
một thân bạch y cũng không khá hơn Đông Y Ly là mấy, hiện giờ hắn cũng
không có như lúc trước vui vui vẻ vẻ bộ dáng mà biến âm trầm, âm trầm
đến đáng sợ. Hắn lại ngồi bên cạnh Lãnh Phong bên phải.
Hoa Trầm
Hương vẫn là một thân lửa cháy trang phục, hắn hiện tại không còn như
lúc trước mị hoặc câu hồn, đào hoa mắt cũng có chút thất thần, yểu xìu
bộ dáng bước vào ngồi kế Bạch Vân.
Thượng Quan Thần Tinh cùng Bắc
Thần Tử Yên là hai cái cuối cùng đi vào. Thượng Quan Thần Tinh vẫn như
cũ một thân hắc y thư sinh bộ dáng, nhưng là qua mấy nguyệt thân thể hắn đã đơn bạc hiện tại càng đơn bạc, nhưng là hắn luôn làm tốt nhiệm vụ
của mình, chăm sóc rất kỹ lưỡng Bồng lai trấn.
Bắc Thần Tử Yên là
hoãn lại những sự việc khác vẫn không vắng mặt buổi họp với bọn hắn, hắn sợ là một khi hắn không đi, nếu bọn hắn có tin tức hắn là người cuối
cùng được biết.
-”Mọi người đã đến đông đủ rồi, ta thấy sắc mặt của
bọn ngươi cũng hiểu là không có tin tức gì của nàng“. Đông Y Ly lạnh
lùng khốc khốc nói, trong lòng một trận thất vọng. Mặc dù biết trước
được sự tình nhưng hắn vẫn không ngừng kêu bản thân không thể bỏ cuộc.