Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn

Chương 131: Chương 131: Hoàng thượng lên giường ngủ đi




“ Hoàng thượng, đêm đã khuya, nghỉ tạm thôi ! “

Bắc Thiên Tuyết nhìn nến từng giọt nhỏ xuống một lớp thật dày, lại đưa mắt nhìn Lý Ngọc đang ghé lên bàn ngủ say, đáy mắt hiện lên một chút ảm đạm thản nhiên mà cô đơn.

Cúi đầu cắn cắn môi, nàng từ từ đến bên cạnh Lý Ngọc, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, dịu dàng gọi :

“ Hoàng thượng, Hoàng thượng, ở đây lạnh, lên trên giường ngủ đi ! “

Lý Ngọc nhíu mày, từ từ mở đôi mắt đã lờ đờ say. Dưới sự giúp đỡ của Bắc Thiên Tuyết đứng dậy, loạng choạng đi về chiếc giương lớn gỗ lim điêu khắc hình phỉ thúy.

Chưa đi được mấy bước, hắn như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên xoay người lại, miệng nói không rõ :

“ Đúng rồi, Qúy phi, đột nhiên Trẫm nhớ tới chúng ta còn chua uống, uống rượu hợp cẩn… “

Dứt lời, Lý Ngọc xoay người trở lại, bưng rượu hợp cẩn trên bàn lễ, run rẩy đưa cho Bắc Thiên Tuyết, mơ hồ nói :

“ Đến, đến đây, ái phi, đến uống ly rượu hợp cẩn này. “

“ Hoàng thượng, buổi tối người đã uống nhiều rồi, vãn đừng nên… “

Bắc Thiên Tuyết nhíu mày, tiếp nhận ly rượu, đáy mắt lóe lên ánh sáng phức tạp.

“ Không, không được, đây là của chúng ta… rượu hợp cẩn, làm sao lại không uống được ? “

Khoát tay áo, Lý Ngọc kiên định cự tuyệt nói.

“ Đến đây, ái phi, uống nó đi. “

Nghe vậy, gương mặt Bắc Thiên Tuyết đỏ bừng, thẹn thùng gật đầu, nàng đưa tay mình vòng qua tay Lý Ngọc, thấy Lý Ngọc ngửa đầu lại uống luôn ly rượu trong tay.

Cuối cùng lại thấy Bắc Thiên Tuyết ngơ ngác, bày vẻ mặt kinh ngạc cười hỏi :

“ Ái phi, ngươi làm sao… không, không uống nó ? Nhanh nhanh uống đi, xuân… một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn… vàng đấy ! “

Cái mũi Bắc Thiên Tuyết đau xót, đáy mắt ngấn nước, lại quật cường không chịu rơi xuống.

“ Vâng, Hoàng thượng. “

Mang theo mấy phần khuất nhục, mấy phần giận dỗi uống ly rượu, chưa có lúc nào nàng cảm thấy ủy khuất như bây giờ.

Nhìn nam tử tuấn mỹ trước mặt lờ đờ say, thần sắc không rõ, nàng hít sâu một hơi, cưỡng chế sự tức giận trong lòng.

“ Đi thôi, Hoàng thượng, để nô tỳ đỡ người… “

Chương 137: Cái gọi là quy tâm tự tiến, bất quá chỉ là như vậy

“ Đi thôi, Hoàng thượng, để nô tỳ đỡ người… “

Bắc Thiên Tuyết cười yếu ớt, nâng Lý Ngọc đi tới giường lớn.

Rõ ràng chỉ có mấy chục bước, nàng lại cảm thấy hết sức khó khăn. Đặt Lý Ngọc ở trên người nàng càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng.

Bước chân dần dần loạng choạng, đợi đến lúc hai người khó khăn đến cạnh giường, Bắc Thiên Tuyết thở dài một hơi nhẹ nhõm, cùng Lý Ngọc hai người ngã xuống giường.

Trong phòng lập tức yên tĩnh, không biết trải qua bao lâu, Lý Ngọc từ từ mở mắt, con ngươi như mặc ngọc sáng rõ, làm gì có chút bộ dáng men say như lúc nãy.

Từ từ đứng dậy, thản nhiên liếc Bắc Thiên Tuyết đang ngủ say trên giường, Lý Ngọc ho nhẹ một tiếng, ngoài cửa lập tức có người đi vào.

“ Hoàng thượng… “

“ Qúy phi say rồi, hầu hạ nàng thay áo nghỉ ngơi cho tốt. “

Dứt lời, Lý Ngọc không thèm quay đầu bước ra khỏi phòng. Ở ngoài cửa, Trương Phúc đã đợi từ lâu.

“ Quần áo đâu ? “

“ Ở đây, Hoàng thượng. “

Nói xong, Trương Phúc đưa ra một bộ y phục hàng ngày đưa cho Lý Ngọc. Lý Ngọc tiếp nhận, không chút do dự cởi hỉ phục trên người, giây lát mặc vào bộ quần áo màu đen thêu tờ vàng ở viền tay áo, lúc này mới thản nhiên nói :

“ Chúng ta đi thôi. “

Bóng đêm yên tĩnh, như thơ như họa.

Chân trời còn ẩn vầng trăng, sáng tỏ như ban ngày. Ánh trăng chiếc vào bóng dáng cao ngất của Lý Ngọc, kiên định vô cùng.

Bước chân Lý Ngọc vội vàng, đến cuối cùng lại dùng tới khinh công. Thấy vậy, Trương Phúc ở phía sau đuổi theo không kịp, chạy theo hô :

“ Hoàng… Hoàng thượng chậm một chút, nô tài chạy, chạy không được nữa rồi… “

Không như mong muốn, không có câu trả lời, đáp lại hắn chỉ có bóng dáng biến mất trong bóng đêm.

Thấy vậy, Trương Phúc dừng chân, khóe môi gợi lên ý cười nhẹ.

Cái gọi là quy tâm như tên, chính là bộ dáng Hoàng thượng lúc này đây sao ?

Trước cửa Tử Vi cung, Lý Ngọc đẩy cửa đi vào. Trong lòng có một chút chần chờ, bước chân lại không một chút do dự, hết sức kiên định.

Liễu Nhi nha đầu ngốc này, đêm này chắc là khổ sở lắm đây ?

Nghĩ đến bộ dáng ảm đạm tổn thương của nàng, trái tim Lý Ngọc sẽ không có cách nào bình thường được.

*** 所谓归心似箭,不过如此!: quy tâm tự tiến là tâm trạng muốn về nhà bồi hồi như tên bắn ra, trích từ hồi 94 trong “Kính Hoa Duyến” của Lý Nhữ Trân đời Thanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.