Kể từ ngày hôm ấy Tôn Tung Hoành cho nàng nơi ở che mưa che gió. Ở nơi
này có rất nhiều người nàng trở thành người quản gia trong phủ vui vẻ
sống tốt.
Dù sao lúc ấy nếu như không có hắn ra tay cứu giúp nàng đâu được sống tới ngày hôm nay. Quản sự Tôn phủ như nàng cũng được mọi
người kính trọng, ngay cả Tôn phu nhân cũng nể nàng ba phần.
Chủ
nhân Tôn phủ là Tôn Tung Hoành đòng thời cũng là nghĩa huynh của nàng
phụ trách tiêu cục nên cũng rất ít khi ở nhà nếu không có chuyện gì thì
hắn rất ít khi quản lí đến việc trong phủ. Cha của hắn đã mất, để lại 2
mẹ con và nàng cũng ở nơi này được 10 năm rồi.
Mười năm tròn nàng vì Tôn phủ làm trâu làm ngựa hiện giờ nàng đã hai mươi tuổi rồi.
Trong 4 năm ở Tôn phủ làm quản gia mọi ngõ ngách trong Tôn phủ, mọi công việc nàng đều biết rõ, không những thế sự nghiệp của Tôn phủ tiêu cục ngày
càng mở rộng gấp mấy chục lần năm đó vì vậy Tôn phủ ngày 1 giàu có. Nàng bắt đầu quản lý chi tiêu của Tôn phủ. ( L: 20 tuổi quản gia đc 10 năm…
choáng…)
Tài quản lý của nàng vang khắp Trường An trở thành tâm điểm bàn tán của nhiều người..
Tôn Ly An mặc dù khiêm tốn nhưng đối với thành tựu của mình ít nhiều cũng
có chút tự hào, tự dưng thành ra có sự kiêu ngạo mặc dù không có dung
mạo đẹp nhưng địa vị là khắng định nàng tốt nhất. Thậm chí tại Trường An nơi có rất nhiều thương gia nổi danh khi rảnh đều tìm nàng thương
lượng, hàn huyên tâm sự.
Nhưng chuyện phát sinh mấ ngày nay làm
nàng khá đau đầu cho dù trời cao đất lạnh cũng không thấy khó khắn bằng
việc này làm nàng phải nhíu mày.
Vị đại ân nhân của nàng, chủ
nhân của Tôn gia, ca ca của nàng Tôn Tung Hoành hắn là người tốt, hắn
cái gì cũng tốt ít khi thấy hắn tức giận hoàn mỹ như vậy nhưng lại có 1
thói quen rất xấu là ….thích ngủ! ( L: ngủ ai mà ko thích nhỉ… mọi người có đúng ko? mọi người: gật gật)
Tôn Tung Hoành rất thích ngủ, cứ ngủ trên giường thì như keo dính khó mà buông.
Tôn phủ từ trên xuống dướiai cũng gọi Tôn Tung Hoành dậy khỏi giường mà
không ai thành công chỉ trừ có nàng! ( L: hả, kì vậy… có gian tình…)
Nàng thành công gọi dậy không chỉ 1 lần mà còn rất rất nhiều lần khiến cho
mọi người nhìn nàng với ánh mắt kính nể. Cũng bởi vì sự kiện này mà Tôn
phu nhân mỉm cười đã mang cái nhiệm vụ trọng đại này giao cho nàng. Và
chỉ được phép thành công không cho phép thất bại.
Mà từ trước đến nay ta đều thành công hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vì Tôn Tung Hoành có
nhược điểm, chỉ cần động vào tay của hắn không đến 1 phút hắn sẽ tỉnh
lại, nàng rất rất muốn chia sẻ cho mọi người bí quyết này để mọi người
vui vẻ nhưng Tôn Tung Hoành ngàn lần xin nhờ, vạn lần khẩn cầu nàng phải miễn cưỡng đồng ý chỉ cần 1 mình nàng biết thôi, còn vì nhược điểm này
mà bắt nàng phải kí khế ước giao kèo nữa chứ.
Cũng chính vì như
vậy mỗi sáng sớm Tôn Ly An mỗi phụ trách việc gọi hắn rời giường!!! Nàng cũng thực không hiểu vì sao đã mười năm đi qua đại ca của nàng vẫn duy
trì cái thói quen hư hỏng này? Là người thì đều phải tiến bộ, đứa trẻ
lớn lên sẽ dần sửa sai tại sao đại ca không – thay – đổi? Chẳng lẽ là ỷ
vào nàng mỗi ngày đều đi gọi hắn tỉnh mà không sửa sao? ( L: có đồng hồ
báo thức sống, miễn phí này thì hắn ko sửa là đương nhiên phải không bà
con…)
”Haizzzzz!” Tôn Ly An lại tiếp tục công cuộc gọi Tôn Tung Hoành.
”Đại ca! Đại ca đã quá giờ Tỵ rồi nên rời giường.”
Trong phủ này nàng là nghĩa muội của hắn mà một bước ra Tôn phủ thân phận của nàng là Tôn quản sự.
Mặc cho nàng kêu to thế nào người trên giường vẫn không mảy may nhúc nhích. Xem ra nàng vẫn lại phải sử dụng chiêu cũ… chỉ 1 chiêu có hiệu quả tức
thì.
Tôn Ly An xuất một cây gậy trúc nhìn vào mặt thấy anh ta vẫn ngủ, thở dài đành phá giấc ngủ của huynh thôi.
Trong nháy mắt Tôn Tung Hoành kêu lên một tiếng, nhảy dựng lên tránh xa khỏi Tôn Ly An.
”Sớm! Đại ca.” Tốc độ quá nhanh chóng đến mức nàng chưa kịp thu hồi tay. Còn huynh của nàng thì nhìn nàng đầy cảnh giác
Tôn Tung Hoành tập trung nhìn xác nhận người trước mắt là Tôn Ly An lúc này mới thả lỏng tâm tình… cho dù mỗi ngày bị gọi như vậy nhưng hắn vẫn cảm giác không quen với phương thức này lắm.( L: đùa à, ngần ấy ngày, vô số giờ kêu ko quen..)
Bởi vì “sợ ngứa “ nhìn vật trên tay Tôn Ly An cũng không oán giận…
Hắn cong cong mặt vì vẫn còn buồn ngủ nói:
”Sớm muội! Kỳ thật muội căn bản không cần mỗi ngày đều phải tới gọi, muội không thấy phiền sao?”
Tôn Ly An mím môi cười
”Nếu đại ca mỗi ngày đều không thích ngủ như vậy, tiểu muội sẽ không phải dung cách này đánh thức huynh.”
Mỗi ngày 1 vật phẩm, làm đều chót lọt hôm nay là là trúc, hôm qua là rơm
rạ, hôm kia lông chim….quả là đã “sưu tầm” không ít các vật dụng đánh
thức bảo bối.
”Muội cũng biết thói quen này của ta khó có thể nói
thay đổi là tahy được! “ Không có Tôn Ly An làm bạn mỗi ngày, lũ huynh
đệ kia gọi hắn không cách nào tỉnh được bọn họ có lần còn “đóng gói” hắn chờ đế khi hắn thấy khó chịu chật vật mới thả ra.
Hắn mặc dù cực kỳ hổ thẹn với thói quen của chính mình nhưng hắn cũng không muốn thay đổi đơn giản là…có nha đầu này!
”Đại ca đã mười năm rồi, song cũng khô cạn, đá cũng đá mỏn rồi!” Tôn Ly An đem chăn gấp vào
”Hôm nay hình như Hoắc lão gia sẽ đến cùng huynh bàn chuyện áp tải nghe nói
những vật này từ đường thuỷ muốn chuyển sang vận tải bằng đường bộ nên
họ đến nhờ vả chúng ta. Vật được áp tải là gì muội cũng không rõ lắm,
khi nào huynh đi bàn chuyện sẽ biết.”
Những việc bên trong Tôn phủ toàn bộ do nàng phụ trách, mà chuyện tiêu cục là giao cho Từ Hoành Đức phụ trách.
Từ Hoành Đức ở Tôn phủ làm việc nhiều năm, hành sự từ trước đến nay rất
cẩn thận bởi vậy được Tôn Tung Hoành rất tin cậy, trừ phi có việc nghiêm trọng thì nàng mới tham dự vào việc của tiêu cục, lần này Hoắc lão gia
đã tìm tới nàng xem như là 1 trường hợp đặc biệt.
”Được.” Tôn Tung Hoành xuống giường thay quần áo.
Từ khi hắn thu nhận Ly An thành muội muội, cũng rất chiều chuộng nàng
nhưng nàng lại luôn coi hắn là chủ tử luôn giúp hắn thay quần áo, rồi
nhìn hắn thay đồ làm hắn thấy không quen. Nhưng lâu dần cũng thành 1
thói quen cho dù ở trước mặt nàng cởi ảo, bỏ thắt lưng mặt cũng không
đổi sắc…( L: đây cũng là 1 công phu…ghi chép nào bà con)
Mười năm cùng lớn lên ở cạnh nhau sớm chiều mọi thói quen của cả hai chỉ cần hắn xoay người là Ly An giúp hắn mặc áo khoác, chỉnh lại đầu tóc.
Không biết thói quen đến mức thế nào, hắn không ăn cơm thì nha đầu Tôn Ly An
cũng không ăn cơm điều này làm cho hắn nhiều khi phải cố ngồi ăn cơm để
nha đầu này ăn. Nguyên nhân là hắn không ăn cơm hẳn, có ốm đã có muội
muội, nhưng nếu như nàng mà ốm thì Tôn phủ loạn cào cào.
Hai
người ngồi vào bàn ăn1 bên người hầu lập tức mang đồ ăn vào. Tôn Ly An
là “nô tỳ” duy nhất ở Tôn phủ có thể ngồi cạnh Tôn Tung Hoành….. từ
trước tới giờ nàng luôn coi mình là nô tỳ ở bên cạnh báo đáp ân nhân cứu mạng là hắn. Nàng phải trả nợ hắn. Trên bàn ăn, nàng luôn gữ chừng mực
không dám nói bừa, lẳng lặng ăn cơm.
Nhưng nàng ăn cũng không
thoải mái bởi vì thỉnh thoảng phải ứng phó với việc Tôn Tung Hoành cứ
gắp thịt vào bát nàng. Giống như hắn cực kỳ êu thương nàng bằng cách gắp thịt cho nàng, không nhiều, không ít vừa đủ.
”Hoành nhi con rốt
cục cũng dậy?” Mỗi ngày buổi sáng nhìn thấy con trai có thẻ rời khỏi
giường đều cười nhạo nhi tử của mình rất kì quái.
Tôn Tung Hoành mỉm cười nói:
”Dạ đúng vậy! Là công lao của muội muội” Hôm nay cư nhiên dám lấy trúc trọc hắn, hại hắn vừa ngứa vừa đau, khóc không ra nước mắt.
Tôn phu nhân ha ha cười nhìn Tôn Ly An nói:
”Quả nhiên chỉ có Ly An mới trị được ngươi, như vậy ngày nào đó ta nhắm mắt cũng có thể an tâm.”
”Nương!”
”Mẹ nuôi!”
Hai người đồng thanh kêu.
”Aiiii, con người ai cũng sẽ già đi, thể xác già giờ chỉ có tinh thần mà thôi.” Mình giờ không thể vác được gì cả, tay cũng không thể mang được vật gì, chỉ có thể ngồi đùa đùa cho giết thời gian.
”Nương người không
phải đã nói muốn thấy con cưới vợ, muốn ôm cháu sao?” Miệng vừa nói
nhưng cứ nhìn thẳng vào Tôn Ly An trong bát đích đã ăn hết, lập tức gắp
cho nàng miếng nữa.
Nha đầu này quá gầy, hắn hy vọng muội muội có thể trở nên đẫy đà hơn chứ đừng như gió thổi bay thế này.
Tôn Ly An nhíu mày, hôm nay đích thị lượng thịt nhiều hơn hôm trước… Nhưng vẫn phải im lặng ăn cho hết.
Tôn phu nhân vừa nghe nhi tử chủ động đề cập đến vẫn đề nàng lo lắng ngày đêm, lập tức mặt mày hớn hở hỏi:
”Con đã nói như vậy! Vậy con tính bao lâu mới có cháu để cho ta ôm, hưởng
thụ niềm vui tuổi già?” Bên trái là Trần phủ, bên phải là Đường phủ,
thậm chí mạn trên dưới nhiều nhà con cháu đã đầy đàn, mà tiểu bảo bối
đáng yêu của mình phải chờ đến khi nào mới có để ẵm?
Nói đến con
trai của nàng: dáng người được, năng lực cũng tốt, chẳng qua giờ lưu
hành mốt nam nhân tuấn mỹ gầy thì nó cũng là 1 nam nhân tốt, nhưng thế
nào mà không có cô nương nào theo vậy?
Mình cũng không cầu môn
đăng hộ đối, gia đình họ cũng không phải thư hương thế gia gì, ta chỉ
cầu con dâu tương lai nhu thuận nghe lời, chăm sóc chồng con là được
rồi! ( L: bên cạnh phu nhân kìa, tiêu chuẩn quá ấy chứ, lại không phải
mất công chọn xa, đánh bắt xa bờ cho tốn chi phí)