Tôn phu nhân nhìn con trai thở dài. Nó không cưới thì mình sao có cháu?
”Khụ khụ!”
”Đại ca, ăn chậm một chút!” Tôn Tung Hoành bị, Tôn Ly An vội vàng giúp vỗ
lưng, cũng đồng tình thay cho huynh cũng may là nàng không còn trưởng
bối cho dù cả đời không lấy chồng cũng không sợ ai nói gì, mà nàng cũng
đã sớm quyết định bán mạng cả đời vì Tôn phủ.
Chỉ mới đánh rắn động cỏ mà nó đã sặc thế kia, chuyện đại sự kia thì thế nào đây?
”Ài! Ta chỉ muốn có cháu để ẵm bồng mà lâu như vậy, giờ tay chân còn hoạt
động được sao này già nua rồi đi không nổi sao bế cháu, Hoành nhi! Con
rốt cuộc muốn ta chờ bao lâu? Ta chỉ muốn đến khi gặp cha con, kể cho
ông ta chuyện cháu đã ngậm kẹo như thế nào, đi như thế nào…” Mình đã hết long hết sức nói nó rời, mong có thể lay chuyển được nó để mình có con
dâu, có cháu ẵm bồng
”Nương!” Lời nói này lại lay động đến cái
hiếu của Tôn Tung Hoành chỉ thấy hắn rất nhanh nhìn Tôn Ly An một cái
nhưng nàng không nói gì, hắn cũng hết cách chống chế, đành phải hứa hẹn:
”Vậy cuối năm sau con sẽ cưới vợ. Mẹ con có hẹn gặp Hoắc lão gia con xin
phép đi trước“. Trước khi đi không quên lấy thêm vài miếng thịt vào bát
cho Tôn Ly An.
Tôn Ly An chỉ có thể căm tức nhìn hắn đi, đối với hành vi của hắn rất giận. ( L: người ta muốn chị béo thôi mà)
Nhi tử vừa rời đi Tôn phu nhân vẫn không buông tay tầm ngắm chuyển qua Tôn
Ly An bên cạnh. Để xem nhà ngươi trốn ta lại không có cách ư? Ta sẽ rat
tay với nhóc đảm bảo 1 lưới tóm gọn, ( L: con bà chứ phải cá đâu mà tóm
mới cả lưới ==) không cho con mồi có cơ hội tẩu thoát.
Con trai hứa sang cuối năm sau sẽ thành thân, thời gian còn dài như vậy ai biết được nó sẽ chối cãi, mình phải dò xét mới được.
”Ly An này! Con gần Hoành nhi nhiều hơn ta, con có biết nó có đối tượng yêu mến như thế nào không?”
Đối tượng Tôn Tung Hoành thích á…?!
”Cái này… Mẹ nuôi! Con không rõ lắm, mẹ trực tiếp hỏi đại ca tốt hơn.”
Nàng luôn phụ trách đại sự, loại này việc nhỏ này từ trước đến nay không
trong phạm vi quản lí của nàng. ( L: nhỏ nhỉ… nhỏ dễ sợ.. chị chết đến
nơi rồi biết ko?)
”Ài! Nếu hỏi nó được mẹ cũng sớm hỏi được rồi,
nên mẹ nuôi mới hỏi con, con hay ở bên cạnh nó nhất, gần gũi nó nhất có
từng thấy qua đối tượng nó hay gặp không? hay là có thường xuyên nhắc
tới ai không? “
Tôn Ly An suy đi nghĩ lại, người mà nghe ca ca thường xuyên nhắc tới có 1 người
”Niệm Tương Khảm.” Trực giác nói ra tên này.
Đúng vậy, ca ca rất hay nhắc tới nàng, đại ca luôn coi cô ấy là nghĩa muội, nhưng cô ấy không chịu.
”Niệm Tương Khảm?!” Tôn phu nhân có chút sững sờ, sau đó hơi suy nghĩ.
Tôn Ly An nói không sai đúng là con trai thường xuyên nhắc đến tiểu nha đầu Niệm Tương Khảm này, mặc dù nó hơi ngây thơ, nhưng rất lương thiện, làm việc cực kì chịu khó nhưng hình như có vẻ không bằng Ly An thì phải,
nghĩ xong ánh mắt nhìn chằm chằm Ly An Ly An rất thích hợp với con trai
của mình…
Kỳ thật cũng không phải chưa từng suy xét đến Tôn Ly
An, chỉ là Ly An cá tính quá cứng rắn, cố chấp cũng không ôn nhu uyển
chuyển hàm xúc, so với nhi tử mình nó có vẻ mạnh mẽ hơn. ( L: hạ thấp
con mình quá…)
Thân là mẫu thân muốn thay cho con trai suy nghĩ
nhưng Tôn Ly An quả thật thích hợp với công việc quản gia nhưng tựa hồ
không thích hợp với vai trò thê tử. Có lần nàng nói với con trai ý mình
muốn chọn Ly An con trai lại phản đối, nên cũng không suy nghĩ nhiều.
”Con cảm thấy được Hoành nhi đối với Niệm Tương Khảm có tình cảm ư?” Con
trai đối với Niệm Tương Khảm quả thật là đặc biệt chiếu cố nhưng tựa hồ
lại như vẫn thiếu cái gì đó, không đủ thân mật giống chủ tớ, huynh muội
mà thôi!
”Cái này… Ly An không dám phỏng đoán, chỉ là mẹ nuôi hỏi như vậy Ly An chỉ nghĩ ra Niệm Tương Khảm mà thôi. Nếu đại ca hứa sang
cuối sau sẽ thành thân con nghĩ mẹ nuôi cũng không cần phải quan tâm
nhiều, dù sao đại ca từ trước đến nay là người luôn giữ lời hứa.”
Tôn phu nhân nhịn không được bất đắc khua tay
”Đó là đối với người ngoài nó là công việc, còn đối với ta mà nói ta sinh
nó, nuôi nó làm sao lại không rõ nó cơ chứ? nhưng mà ta vẫn thấy lo
lắng…”
Bà tóm chặt cái đuôi này hy vọng
”Ly An, con cả
ngày đi theo bên Hoành nhi có cơ hội liền giúp ta khuyên nhủ nó, kêu nó
sớm một chút mang cô nương nó thích về cho ta xem mặt như vậy ta mới có
thể an tâm, nếu nó chưa có ai ta sẽ giúp nó chọn.”
Có thật là Niệm Tương Khảm hay không? Mình phải quan sát thật kĩ mới được.
”Dạ vâng, Ly An sẽ chuyển đạt lời mẹ nuôi cho ca ca nghe.”
”Thật tốt quá có Ly An giúp ta cũng đỡ thấy ưu phiền, ta sẽ an tâm.” Tôn phu nhân lúc này lòng như nhẹ hẳn đi.
”Mẹ nuôi! Con đã ăn no. Con xin phép đi làm việc.” ( L: định chuồn hả, chờ đó, xem gừng càng già càng cay đi)
Tôn phu nhân kéo tay nàng.
”Từ từ Ly An này! Chờ hôn sụ của Hoành nhi xong xuôi sẽ đến lượt con. Tại
do mẹ nuôi mải lo việc Hoành nhi mà lơ là việc của con. Ngẫm lại con năm nay cũng 20 tuổi rồi, con gái lớn phải gả chồng, con có đối tượng nào
chưa?” ( L: hơ hơ, chạy nào kịp, đến chị rồi đó… ha ha)
Người nàng ngưỡng mộ? Không! Nàng sẽ không ngưỡng mộ bất cứ nam nhân nào hết. Nàng luôn coi Tôn phủ vĩnh viễn là nhà của mình.
Nàng suy nghĩ chốc lát
”Đa tạ ý tốt của mẹ nuôi nhưng Ly An không hề muốn lấy chồng, Con chỉ ở lại Tôn phủ cả đời.” Nói xong liền nhanh rời đi.
Không sai lập gia đình nàng chưa từng nghĩ qua? Chỉ muốn vĩnh viễn cả đời ở lại Tôn phủ báo ân mà thôi!
***
May mắn thoát được nương, Tôn Tung Hoành đang chuẩn bị đi tiêu cục thì gặp Tôn Ly An ở cửa ngăn hắn.
”Đại ca!”
”Muội cũng chuồn đi hả?” ( L: 2 kẻ này sợ Tôn phu nhân như cọp thi nhau chạy)
Không phải là hắn muốn bỏ rơi nàng trong tình thế đó, nhưng hắn tin Ly An sẽ
có thể ứng phó với mẫu thân, cũng vui vẻ đem mẫu thân ném cho nàng rồi
chuồn trước.
”Đại ca, mẹ nuôi vừa rồi muốn muội hỏi thăm huynh là có phải có người trong lòng hay chưa?” Với Tôn Tung Hoành chưa bao giờ
nàng giấu diếm cái gì cả.
Hắn đương nhiên là có người trong lòng – là nàng chứ ai! Tôn Tung Hoành tầm mắt sáng nhìn chằm chằm Tôn Ly An.
Hắn sớm đã thành niên, tâm đâu phải là gỗ đá, trong mắt nàng có hắn hắn rất vui, nhưng mà ánh mắt của nàng thủy chung chỉ coi hắn là đại ca, ân
nhân, nàng không thích hắn! Điều này làm hắn rất buồn.
Lúc đầu
hắn quả thật đối đãi với nàng như muội muội vậy, thương yêu, chiều
chuộng dù sao ngoài mẫu thân là nữ hắn cũng không có người thân nên hắn
đương nhiên đặc biệt đối tốt với nàng; nhưng dần dần hắn đã thay đổi.
Không phải ánh mắt đại ca nhìn nghĩa muội mà là ánh mắt 1 nam nhân nhìn
nữ nhân mình yêu. Khi hắn không thấy nàng sẽ rất nhớ nàng, đi đâu mua gì cũng nhớ mua cho nàng. Trong mắt hắn chỉ có nàng mà thôi.
Mà đối với Ly An hắn chỉ là 1 anh chàng thô lỗ, không văn thơ, không biết theo đuổi nàng, chỉ có thể ở bên chăm sóc chờ k hi nào nàng có đối tượng hắn sẽ phải buông tay… ( L: yêu thầm… thật khổ)
”Đại ca? Đại ca!”
”Cái gì vậy?” Bỗng dưng hoàn hồn, Tôn Tung Hoành khẩn trương thu lại suy nghĩ hỗn độn của mình
Mẫu thân bắt đầu chú ý đến hôn sự của hắn, nói vậy kế tiếp sẽ đến phiên Ly
An, mà hắn muốn có thể kéo dài được ngày nào qua ngày đó, như vậy sẽ
không ai hỏi cưới Ly An mà nói, như thế hắn không chừng sẽ có cơ hội…
Hắn thấy mình thật sự là quá ti tiện!
”Việc muội vừa rồi hỏi huynh như thế nào?”
Không biết vừa rồi muội ấy nói cái gì, hắn đành gật bừa
”Ừ” Tôn Tung Hoành nhận lời.
Hắn khẳng định làm cho Tôn Ly An cảm thấy kinh ngạc. Lúc đầu nàng chỉ định
thăm dò xem đại ca có ý gì với Niệm Tương Khảm hay không nếu không có
nàng sẽ dựa vào tình hình thực tế báo cáo; nếu có… nàng sẽ thay hắn
quyết định, dù sao chuyện này giao cho sẽ trở nên rất phức tạp, để nàng
xử lý cho nhanh. ( L: chị thật vô tình..)
Kết quả hắn lại đồng ý!
Nàng nghe vậy thoáng chốc chợt ngẩn người ra, thì ra hắn là thật sự thích
Niệm Tương Khảm… Cũng đúng, Niệm Tương Khảm chẳng những xinh đẹp cá tính lại đơn thuần, thiện lương, thuê rất đẹp, quả thật khiến người ta
thích….Còn nàng thì dung nhan không có, tính khí lại mạng bạo không
giống 1 nữ nhân chút nào. Cũng biết mình sẽ không có cơ hội. Sớm biết
chuyện đại ca sẽ lấy vợ mình đã sớm chuẩn bị tâm lí nhưng trong long vẫn thấy cảm xúc thật bộn bề, bi ai.
Tôn Tung Hoành vĩnh viễn sẽ là
đại ca, là ân nhân của nàng, nếu hắn thích Niệm Tương Khảm, nàng chắc
chắn để cho hắn thuận lợi cưới vợ để cho hắn vui mừng. Đây là trách
nhiệm của 1 muội muôi như nàng
”Vâng! Muội đã biết rõ. Đại ca mau xuất môn đi! Ly An sẽ đem mọi việc xử lý thỏa đáng.”
Chúc mừng đại ca … nàng thuận thế cúi đầu, không thẻ để cho ánh mắt ảm đạm của mình bị đại ca nhìn thấy được.
”Có muội giúp ta chuẩn bị toàn bộ từ trước đến nay huynh rất an tâm.” Hắn theo thường lệ sờ sờ đầu nàng, giống như trước đây.
”Huynh đi buổi tối gặp lại.” ( L: khổ 2 kẻ này, yêu thầm kiểu … ko biết nữa, thở dài)
Tôn Ly An thấy đại ca nhìn mình bằng ánh mắt tin tưởng, bóng dáng đau khổ của nàng như không dậy nổi vậy. Rất đau lòng.
Có khi nàng nghĩ nếu nàng có thể học được cá tính của Niệm Tương Khảm thì tốt biết mấy!
Bất đắc dĩ nàng cũng chỉ có thể nghĩ vậy mà thôi, nàng không có đủ dũng khí làm ra thay đổi trọng đại, tư tình nhi nữ chỉ nhỏ bé vậy thôi. Nàng còn phải đối mặt với song to gió lớn nữa.
Cũng bởi vậy, nàng chỉ có
thể là người th ân bên cạnh mà thôi, không dám vọng tưởng trở thành
người kết tóc với huynh ấy. Khe khẽ thở dài, điều chỉnh lại cảm xúc của
mình, xoay người đi vào Tôn phủ có một số việc không nên nghĩ quá nhiều, chỉ làm tăng phiền não thôi.