Ads
Từ Ninh cung
Trong đỉnh nội được điêu khắc bằng vàng rồng, mùi đàn hương,
từng đợt từng đợt khói nhẹ từ trong lư hương bốc lên cao, làm cho người ta cảm
thấy thể xác và tinh thần thoải mái,
Thái hậu một tay chống đầu, nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp
quý phi, trên người đắp một cái chăn hồ ly mềm mại, long trắng tựa như tuyết,
trên gương mặt trang điểm tinh xảo, vẻ mặt buộc chặt , con ngươi hơi hơi nheo lại,
phụt ra ánh sáng sắc bén tàn nhẫn.
Vạn Toàn nửa quỳ ở giữa nhuyễn tháp, hai tay cầm thành quyền,
ở trên đùi thái hậu nhẹ nhàng gõ .
“Thái hậu, Xuân Nhi nha đầu kia nên xử trí như thế nào?”
Nói chuyện đồng thời trong mắt Vạn Toàn hiện lên hàn ý,
không nghĩ tới Hiền vương phi khởi sự đến mạnh mẽ vang dội , thái hậu cho nàng
quyền lực, mới vài ngày đã xử trí Lưu Quảng Lâm cùng Xuân Nhi, còn muốn nghênh
ngang đuổi Xuân Nhi về bên cạnh thái hậu, này không phải là ở trên mặt thái hậu
tát một cái thật mạnh sao?
Cuồng vọng, kiêu ngạo, lại không coi ai ra gì.
“Một đứa phế vật, ngươi xem rồi làm đi.” Thái hậu ánh sáng lạnh
chợt lóe, oán hận cắn răng nói.
Nhan Noãn đuổi Xuân Nhi về, thế nhưng trở nên si ngốc ngơ
ngác, nàng giữ lại còn dùng được gì?
Thái hậu trong lòng tức giận, cũng không thể bắt Nhan Noãn
làm sao bây giờ?
Xuân Nhi lấy hạ phạm thượng, ức hiếp chủ tử, Nhan Noãn trừng
phạt nàng cũng không ngoài ý muốn, nhưng mà Nhan Noãn lại lấy một câu “Xuân Nhi
bởi vì bị phạt cảm thấy nhục nhã, vì thế gặp trở ngại muốn tự sát, nào ngờ
không thành công, trở nên si ngốc” Đến qua loa tắc trách nàng.
Thái hậu ở trong cung sống hơn phân nửa đời người, đã sớm
thành tinh, làm sao sẽ tin chuyện ma quỷ Nhan Noãn bịa ra.
Nhưng cố tình lại không có cớ bắt phạt.
Về phần Lưu Quảng Lâm, thì bị một câu nói của Long Cẩm Thịnh
chặn họng phản bác không nên lời.
“Mẫu hậu, Lưu Quảng Lâm ý đồ khinh bạc Hiền vương phi, nhi
thần tận mắt nhìn thấy, Hiền vương phi chịu nhục này, nếu không nghiêm trị, thật
sự mất thể diện hoàng gia, làm cho nàng còn gì mặt để sống, nhi thần niệm tình
là Vạn công công đề cử , thả cho hắn một con đường sống, mẫu hậu anh minh, xin
tra xét lại.”
“Ngươi là hoàng đế, ngươi quyết định là được rồi.” Thái hậu
cắn răng sau một lúc lâu, mới từ trong hàm răng bài trừ một câu.
Lưu Quảng Lâm bị hoạn, tiếp theo lại bị lưu đày, về sau nhất
định sống không bằng chết, còn không bằng chết cho thống khoái.
Thái hậu cũng không phải đau lòng hai tên nô tài, tức là tức
Nhan Noãn tự tung tự tác, không chỗ nào không khiêu chiến nàng.
Quả nhiên, có nhược điểm bị người bắt lấy, thật sự làm cho
người ta trong lòng khó chịu cực kỳ.
“Vạn Toàn, phái thêm nhiều người ra tay, cần phải ở trong thời
gian ngắn nhất điều tra ra cao thủ sau lưng Nhan Noãn.”
Dày đặc hàn ý từ trong đáy mắt thái hậu phụt ra, tựa như nọc
độc bình thường.
Nhan Noãn, nghiễm nhiên thành tai họa lớn nhất trong lòng
nàng, một ngày không trừ, nàng liền một ngày ngủ không được an ổn.
……
Ngày kế, Nhan Noãn sáng sớm đã đi Tụ Hiền lâu, chưởng quầy vừa
thấy nàng, liền tươi cười đầy mặt tiếp đón.
“Tiểu nhân gặp qua Hiền vương phi.”
“Chưởng quầy không cần khách khí, gọi ta Nhan Noãn là được rồi,
ta có thể bắt đầu làm việc chưa?”
Chưởng quầy ngừng lại một chút, nói:“Nhan cô nương quyết định
rồi sao?” Mang cả tên họ ra kêu, hắn dù sao cũng cảm thấy trong lòng có chút
không được tự nhiên, chủ tử đã căn dặn không thể khó xử Hiền vương phi, nếu
mang cả tên họ ra kêu, đó không phải là bất kính ?
“Quyết định xong rồi, tiền công của ta một tháng là bao
nhiêu?” Nhan Noãn đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Khiêm tốn cái quái gì , bạc mới là trọng điểm.
“Mười lượng một tháng.” Chưởng quầy trả lời.
“Những người làm công ở đây đều như vậy sao?”
Nghe Nhan Noãn vừa hỏi như vậy, chưởng quầy nao nao, theo bản
năng nói:“Dạ, Nhan cô nương cảm thấy bạc ít sao? Không sao, chúng ta có thể
thương lượng.”
“Không phải.” Nhan Noãn lắc lắc đầu, nàng chính là không muốn
trở thành người đặc biệt, trong lòng cũng bắt đầu tính toán.
Mười lượng một tháng, mười tháng có thể kiếm được một trăm
lượng, nàng có thể trả sạch nợ . Đến lúc đó lại cùng chưởng quầy thương lượng
tiếp tục lưu lại làm việc, vậy mỗi tháng mười lượng có thể tiến vào túi tiền
mình.
Tuy rằng hơi ít, nhưng có còn hơn không.
“Ta cần phải làm cái gì?”
“Tiếp đón khách nhân.”
“Ừm.” Nhan Noãn gật gật đầu.
Tửu lâu ở cổ đại, không phải là như khách sạn hiện đại thôi
sao, thời điểm làm nằm vùng không ít lần đã làm người bán hàng, tiếp đón khách
nhân, nàng rất thành thục.
Nhan Noãn đem ống tay áo cuốn lên vài vòng, nhìn thấy một gã
tiểu nhị đi ngang qua nàng, một phen đoạt cái khay trong tay hắn:“Ta đến, đưa
cho bàn nào?.”
Trong tay gì đó đột nhiên bị đoạt mất, tiểu nhị có chút kinh
ngạc, sau một lúc lâu, chỉ vào vị trí gần cửa sổ:“Kia…… Bàn đằng kia .”
Nhan Noãn theo hướng hắn chỉ nhìn thoáng qua, giờ phút này vẫn
còn sớm, chỉ có vài người khách linh tinh đến ăn điểm tâm,
Nàng giật giật miệng, xả ra một chút tươi cười nhợt nhạt, hướng
khách nhân đi đến.
Tươi cười thanh mĩ, dung nhan tuyệt sắc, làm cho khách nhân
đang ngồi nhìn xem ngây ngốc.
Có người không cẩn thận, cháo đến miệng kinh diễm mà há to
miệng ra, rầm một cái toàn bộ một lần nữa trở lại trong bát.
Chưởng quầy nhìn bộ dáng buồn cười của mọi người, lặng lẽ
lau mồ hôi trên trán, để một nữ tử xinh đẹp như hoa đi tiếp đón khách nhân, có
phải hay không rất rêu rao , vạn nhất khiến cho bạo loạn làm sao bây giờ?
Nhưng đón khách, là công việc nhẹ nhàng nhất.
Nếu an bài nàng đi phòng bếp làm tạp vụ, chẳng phải càng mệt?
Một bên đánh bàn tính, chưởng quầy thường thường ngẩng đầu
nhìn qua bóng dáng Nhan Noãn một cái, thời khắc chú ý có cơ hội cho sắc lang
chiếm tiện nghi hay không, nếu như Hiền vương phi bị người khi dễ một chút, hắn
xác định trốn không thoát chủ tử trừng phạt.
Đột nhiên, một đạo bóng người phút chốc tiến vào, nhắm thẳng
hắn vọt tới.
“Vương chưởng quầy, ta làm sai cái gì, ngươi muốn đem ta đuổi
đi.”
Vương chưởng quầy ngẩng đầu nhìn hướng người tới, phát hiện
chính là gả tiểu nhị ngày hôm qua bị hắn đuổi đi.
Thật ra hắn cũng rất buồn bực, vì sao phải đuổi tiểu tử đang
làm việc thật tốt này ra khỏi Tụ Hiền lâu, không bao giờ thuê hắn nữa.
Phải biết rằng, Tụ Hiền lâu so với tửu lâu khác, trả thù lao
rất cao , bao nhiêu muốn chen đầu vào.
Sau lại, Vương chưởng quầy thật sự không kìm nén được nghi
hoặc trong đáy lòng, mở miệng hỏi rõ nguyên nhân, mới biết được tiểu nhị bị đuổi,
là vì mắt chó nhìn người thấp.
Nguyên tắc của Tụ Hiền lâu, chỉ cần vào, mặc kệ là ai, người
tới đó là khách, giống nhau đối đãi ngang hàng.
“Tiểu tử ngươi có mưu tính gì đừng tưởng rằng không ai biết,
ngày hôm qua ngươi đối với Hiền vương gia thái độ gì chính mình trong lòng biết
rõ, ngươi còn muốn tới hỏi phạm sai lầm gì sao?”
Bởi vậy có thể thấy được, chủ tử quả nhiên không giống người
phàm, ngay cả điểm nho nhỏ khác thường ấy đều có thể phát hiện, xem ra hắn về
sau tìm người, ánh mắt càng xem xét kỹ càng mới được, nếu không hắn làm chưởng
quầy cũng chịu không nổi.
Tiểu nhị trong lòng “Lộp bộp” một chút, thần sắc né tránh,
rõ ràng có điểm chột dạ, đối với Vương chưởng quầy cầu xin tha thứ nói:“Vương
chưởng quầy, ta biết sai lầm rồi, cầu xin ngươi cho ta thêm một cơ hội đi, lần
sau ta cũng không dám nữa , van cầu ngươi .”
Tiền công ở Tụ Hiền lâu, gấp đôi tửu lâu khác, cuối năm còn
có thu nhập thêm, công việc tốt như vậy, tìm thế nào a.
Vương chưởng quầy cúi đầu đánh bàn tính, thản nhiên mở miệng
nói:“Ngươi vẫn là đi thôi, đây là mệnh lệnh của chủ tử, ta cũng không làm chủ
được.”
Lúc Nhan Noãn đi qua quầy vừa vặn nghe thấy lời nói của
Vương chưởng quầy, trong lòng hiện lên một mảnh nghi ngờ.
Chủ tử?
Nghe chưởng quầy nói, Tụ Hiền lâu này cũng không phải của hắn
, vậy người chưởng quản chân chính, ở phía sau màn là ai?