Ads
Chưởng quầy Tụ Hiền lâu được chỉ thị đến, thả Long Trác Việt
cùng Nhan Noãn rời đi, lập tức liền vội vàng bước lên lầu hai, khi nhìn thấy
Nhan Noãn lập tức cung kính thở dài:“Tiểu nhân có mắt như mù, làm cho Hiền
vương gia và Hiền vương phi sợ hãi, hôm nay bữa cơm trưa này là Tụ Hiền lâu mời
khách, coi như là cấp Hiền vương gia cùng Hiền vương phi an ủi.”
Nhan Noãn nhẹ nhàng nhíu mi, nhìn nam tử trung niên không biết
từ nơi này toát ra, trong mắt mang theo phòng bị.
Thân phận Long Trác Việt ở kinh thành không thể đè ép được bất
luận kẻ nào , cho dù nay nàng chiếm được quyền lực thái hậu cho, nhưng không phải
mọi người đều biết, nếu không vừa rồi mấy người kia sẽ không khi dễ Long Trác
Việt .
Long Trác Việt bỗng dưng từ trên vai Nhan Noãn ngẩng đầu
lên, kéo tay áo xoa xoa nước mắt nước mũi trên mặt, hai mắt đẫm lệ nhìn chưởng
quầy:“Ngươi là nói, không cần chúng ta trả tiền à?”
“Dạ dạ dạ.” Chưởng quầy liên tục gật đầu, hắn không biết người
trước mắt có cái gì đặc biệt, hắn chỉ biết là hắn nhận được mệnh lệnh, thả Hiền
vương gia và Hiền vương phi rời đi, không thể khó xử, không thể vô lễ.
Vì thế, chưởng quầy liền đem Long Trác Việt và Nhan Noãn như
tổ tông đối đãi.
“Noãn Noãn, bọn họ không cần bạc nha, chúng ta có thể đi rồi.”
Long Trác Việt vui sướng reo lên, nước mắt đọng lại trên lông mi thật dài,
trong suốt long lanh, rất nhanh, hắn lại vẻ mặt tiếc hận bĩu môi:“Sớm biết rằng
không cần tốn tiền, người ta sẽ gọi thêm nhiều đồ ăn cho Noãn Noãn.”
Nhan Noãn không nói gì, nâng tay bắn nhẹ cái trán Long Trác
Việt, Long Trác Việt cả kinh ôm cái trán:”Noãn Noãn, đau , bắn cái trán người
ta đau quá.”
“Đứa ngốc, không chừng ngày nào đó bị người lừa còn muốn
giúp người ta đếm tiền.” Bất quá trong lòng vẫn bởi vì Long Trác Việt nghĩ đến
chính mình mà ấm áp .
“A?” Long Trác Việt trừng mắt một đôi mắt nai con mờ mịt,
lóe ra ánh sang ngạc nhiên:”Noãn Noãn, ngươi thật thông minh nha, người ta cũng
chưa nói ra, ngươi đã biết người ta giúp người khác đếm tiền, nhưng đại ca hung
ác kia nói người ta lớn lên khó coi, không bán được tiền, không sức lực, không
biết kiếm sống, còn phải lãng phí lương thực, một chút cũng không đáng giá, về
sau cũng không cần người ta kiếm tiền cho hắn.”
Huyệt thái dương của Nhan Noãn thình thịch nhảy , rới xuống
ba đường hắc tuyến.
Thì ra Long Trác Việt thật đúng là đã từng bị người lừa gạt.
Nên nói hắn là người ngốc có ngốc phúc sao? Cho nên mới bình
an vô sự đến bây giờ?
“Cho nên nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.” Nhan
Noãn liếc mắt nhìn chưởng quầy một cái, đối với Long Trác Việt trực tiếp giáo dục
.
(Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: không có việc gì lại
đi nịnh bợt, không phải gian trá cũng là đạo tặc)
“Noãn Noãn, ngươi nói thật sự rất có đạo lý nha.” Long Trác
Việt sùng bái nhìn Nhan Noãn.
Nhan Noãn khóe miệng cong lên, cầm khăn thay Long Trác Việt
lau nước mắt còn sót lại, đối với ánh mắt sung bái của Long Trác Việt rất là hưởng
thụ.
Chính là rất nhanh, Long Trác Việt lại bật ra một câu:“Nhưng
mà Noãn Noãn, đó là có ý gì a?”
Nhan Noãn nhìn con ngươi không chứa tạp chất gì của Long
Trác Việt, bên trong lóng lánh tò mò cùng mờ mịt, làm cho Nhan Noãn nhất thời cảm
thấy một trận cảm giác vô lực.
Đây không phải chính là cái gọi sùng bái mù quáng sao.
Nhan Noãn không chịu đựng nổi nhìn Long Trác Việt liếc mắt một
cái, giúp hắn lau khô nước mắt trên mặt xong, quay đầu nhìn chưởng quầy cung
kính mà đứng, lạnh nhạt nói:“Chưởng quầy, Hiền vương phủ cũng không phải nơi
không phân rõ phải trái, Hiền vương gia thiếu quý tửu lâu một trăm lượng bạc,
ta xác thực không có, nhưng ta có thể ở tửu lâu các ngươi làm công trả tiền.”
“A?” Chưởng quầy kinh ngạc há to miệng.
Tình huống đột ngột phát sinh này, hắn nên giải quyết như thế
nào?
“Chưởng quầy yên tâm, ta tuyệt không gây phiền toái gì cho Tụ
Hiền lâu, rửa chén nhóm lửa đốn củi chạy bàn đều có thể, thẳng đến ta trả hết một
trăm lượng mới thôi.”
Nhan Noãn cảnh giác, nếu dựa vào thân phận vương gia của
Long Trác Việt có thể làm những người này kinh sợ, đánh chết nàng cũng không
tin, vì sao chưởng quầy lại có long tốt như vậy, miễn tiền bữa cơm?
Một trăm lượng, cũng không phải là số lượng nhỏ a.
Bởi vì Hiền vương bị sợ hãi?
Nhưng mấy công tử thiếu gia bị Thiên Minh trói đi, gia thế
phía sau tùy tiện bắt một tên đi ra cũng không phải cửa nhỏ nhà nghèo, chuyện xảy
ra ở Tụ Hiền lâu chưởng quầy chẳng những không có lo lắng gì, ngay cả Thiên
Minh trói người dẫn đi, hắn cũng chưa từng mở miệng ngăn lại, bởi vậy có thể thấy
được, Tụ Hiền lâu này cũng không phải tự nhiên mà leo lên tửu lâu quyền quý.
Bởi vậy cũng càng làm cho Nhan Noãn sinh lòng cảnh giác.
Trên đời này nào có chuyện cái bánh từ trên trời rơi xuống,
cho dù có, nàng cũng sợ nuốt không trôi.
“Hiền vương phi, ngài đây là làm khó tiểu nhân, chỉ là một
chút tiền cơm trưa, ngài thật sự không cần thiết phải để ở trong lòng.”
Chưởng quầy đối với Nhan Noãn cúi mình thật sâu, trong lòng
không ngừng bồn chồn, chủ tử cũng không nói Hiền vương phi sẽ nói đến chuyện
này, trước mắt hắn nên làm như thế nào mới tốt?
Người bình thường nghe được không cần trả tiền đã sớm vui
tươi hớn hở rời đi, nào có người sẽ yêu cầu lưu lại làm việc khổ cực a.
“Chưởng quầy, thiên tử phạm pháp đều phải xử tội như thứ
dân, hôm nay là lỗi của vương gia, ta thân là vương phi của hắn, nên thay hắn
gánh vác sai lầm, cũng muốn làm cho chưởng quầy hiểu được, Hiền vương gia không
phải là hạng tiểu nhân ăn cơm chùa vô sỉ.”
Vẻ mặt Nhan Noãn còn thật sự thoạt nhìn không giống như đang
nói giỡn, nhưng trong lòng lại một lần nữa đem Long Cẩm Thịnh mắng vài lần, đừng
cho nàng có cơ hội, nếu không nhất định hung hăng ngược hắn.
Chưởng quầy giật mình ngẩn người một lát, bởi vì Nhan Noãn
kiên trì mà có chút rung động, trong mắt hiện lên tán thưởng thản nhiên.
Nữ tử có trách nhiệm, có quyết đoán như thế, quả thật hiếm
thấy.
“Hiền vương phi, ngài là vương phi cao quý, đến Tụ Hiền lâu
làm việc thật sự là ủy khuất ngài, nếu không như vầy đi, ngài trở về suy nghĩ lại,
ngày mai lại đến cho tiểu nhân câu trả lời thuyết phục như thế nào?”
Chưởng quầy mặc dù nói như vậy, trong lòng lại nghĩ đến, dựa
vào nửa ngày thời gian, hắn cũng có thể báo cáo lại với chủ tử, nếu Hiền vương
phi kiên trì, có thể hay không đem nàng lưu lại.
“Được, sáng mai ta lại đến tìm chưởng quầy.” Nhan Noãn không
cần nghĩ ngợi gật đầu nói, sau đó lôi kéo Long Trác Việt rời khỏi Tụ Hiền lâu.
Khi Nhan Song Song nghe được quyết định của Nhan Noãn, kinh
hô liên tục:“Vương phi, ngài vì sao phải chịu tội.”
Nhan Noãn không cho là đúng, đối với Nhan Song Song phân
tích nói:“Dù sao ta ở trong phủ cũng nhàn rỗi, ngươi nghĩ a, nay trong phủ này
do ta quản lí, tiền lương hàng tháng tuy rằng không còn bị người ta cắt xén,
nhưng cũng không nhiều lắm, ta nếu đi Tụ Hiền lâu, tuy rằng không được nhận tiền
công, nhưng một ngày ba bữa cũng không cần lo lắng, nếu có thể, ta còn muốn
màng đồ ăn ngon về cho ngươi và vương gia, tiền thức ăn có thể tiết kiệm không
ít, có bạc, ta rời đi nơi này mới có khả năng sinh sống, nếu không còn chưa bước
ra khỏi kinh thành đã chết đói.”
Xem đi, nàng thật biết tính toán .
Nhan Song Song miệng mở thành hình chữ “o”:“Vương…… Vương
phi, ý của ngươi là, ngươi muốn rời khỏi Vương phủ?”
Nhan Noãn liếc mắt nhìn Nhan Song Song một cái, giống như vấn
đề của nàng có bao nhiêu ngu ngốc, thuận miệng nói:“Đó là đương nhiên.”
Ừm, đúng, nàng còn phải chừa chút bạc cho Việt Việt, không
có bạc bên người, cuộc sống sẽ trải qua kham khổ .
Việt Việt khẩu vị tựa hồ càng ngày càng cao , nàng hẳn là
đem đồ ăn Việt Việt thích dạy cho Thiên Minh, về sau Việt Việt cũng sẽ không thể
không ăn được.
Nếu nàng ly khai, thái hậu có thể hay không lại lần nữa làm
khó dễ Việt Việt ?
Vạn nhất thái hậu tìm không thấy nàng, lấy Việt Việt ra trút
giận, vậy Việt Việt không phải rất đáng thương sao?
Càng nghĩ, Nhan Noãn càng rối rắm, cả đầu đều là lo lắng sau
khi nàng rời đi, Long Trác Việt sẽ sống như thế nào?
Nhan Song Song do dự sau một lúc lâu, mở miệng nói:“Vương
phi, ngươi có thể hay không mang nô tỳ cùng đi?”
“Đi đâu?” Nhan Noãn đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính
mình, nghe được Nhan Song Song hỏi, trả lời theo bản năng.
“Thời điểm ngài rời khỏi Vương phủ, mang nô tỳ cùng đi được
không, nô tỳ muốn đi theo vương phi.” Nhan Song Song cấp bách nhìn Nhan Noãn, vẻ
mặt khẩn trương sợ Nhan Noãn không muốn mang nàng rời đi.
Nhan Noãn trong nháy mắt hoảng hốt, nhấp mím môi, rồi sau đó
nói:“Chuyện rời Vương phủ, vẫn là về sau hãy nói.”
Cúi mắt xuống dấu đi do dự, tinh tế nghĩ đến phải rời khỏi
Long Trác Việt, long Nhan Noãn cảm thấy một trận đau đớn, cảm giác rầu rĩ làm
cho nàng có chút không thở nổi.
Đáy lòng, có âm thanh mỏng manh hò hét , không muốn rời đi,
không muốn rời đi, không muốn cùng Việt Việt tách ra!