Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 11: Chương 11: Che dấu




Ads Hai mắt Nhan Noãn ôn nhu nhìn Lưu Quảng Lâm như ánh trăng, làm cho Lưu Quảng Lâm hơn ba mươi tuổi bỗng dưng có loại cảm giác xuân tâm nhộn nhạo, vẻ mặt ngạo mạn của hắn cũng dần dần lộ ra ý tứ đáng khinh, trong lòng phảng phất như có móng vuốt mèo khẽ cào, nữ nhân này xinh đẹp, đúng là làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Lưu quang tối tăm lặng lẽ lay động dưới đáy mắt của Nhan Noãn, ở mặt ngoài cũng không lộ dấu vết nhìn Lưu Quảng Lâm, nói:“Lưu tổng quản, ta có thể hỏi ngài mấy vấn đề không?”

Thái độ cùng ngữ khí tôn kính, làm cho lòng Lưu Quảng Lâm vốn có chút khó chịu thoải mái vài phần, béo thịt mọc lan tràn trên mặt cũng lộ ra một ít ý cười:“Vương phi có chuyện cứ việc hỏi.”

“Lưu tổng quản đã vào phủ rất nhiều năm đi?” Nhan Noãn cầm chiếc đũa, tùy ý khuấy cơm trong bát, mở to một đôi mắt thủy linh, hỏi.

Lưu Quảng Lâm lập tức có chút đắc ý, ưỡn ngực:“Vương phi có điều không biết, từ lúc vương gia chuyển đến nô tài đã ở trong Vương phủ, luôn luôn đảm nhiệm chức tổng quản .”

“Nha?” Nhan Noãn coi như cảm thấy thực hứng thú nhíu mày:“Vậy Lưu tổng quản cũng cùng vương gia từ trong cung đi ra sao?” Vấn đề này, mới là điều Nhan Noãn muốn biết nhất .

Nếu chỉ là quản gia bình thường, cho dù vương gia là một ngốc tử, cũng không dám làm càn không kiêng nể gì như thế, dựa theo việc ba người kia mời Lưu Quảng Lâm đến làm chủ, nghiễm nhiên là đưa hắn trở thành người tâm phúc trong phủ này, một đương gia, mặc kệ nói như thế nào, với thanh danh và địa vị của Long Trác Việt, ngay cả nhóm quan to quý nhân muốn cười nhạo, cũng phải thấp giọng, giống như Lưu Quảng Lâm, trước mặt nàng và Long Trác Việt có thể không coi ai ra gì, kiêu ngạo đến cực điểm, thật sự làm cho nàng không thể không hoài nghi Lưu Quảng Lâm vì sao không biết lượng sức mình.

“Nô tài không phải là người trong cung, là Vạn công công ưu ái, chỉ điểm nô tài đến Hiền vương phủ làm người hầu, ân đức của Vạn công công, nô tài suốt đời khó quên.” Lưu Quảng Lâm mở miệng ngậm miệng đều một tiếng Vạn công công, nói đó là vô cùng ti khiêm mà lại kính sợ, làm cho Nhan Noãn có một loại ảo giác hắn đối đãi với Vạn công công như một vị thần.

(ti khiêm: hèn mọn nhún nhường)

“Vạn công công?” Nhan Noãn quay đầu, nhìn Long Trác Việt hỏi, làm cho Lưu Quảng Lâm cậy thế như vậy, có thể thấy được không phải người hiền lành gì.

Nàng quay đầu, chỉ thấy Long Trác Việt lại lộ ra một bộ dáng hoảng sợ, Nhan Noãn theo bản năng nghĩ tới thái hậu, bởi vì biểu tình này, chỉ khi hắn đối mặt với thái hậu mới có.

Hay là Vạn công công này là người của thái hậu?

Mới nghĩ, ngay sau đó, Nhan Noãn liền từ trong miệng Long Trác Việt chiếm được chứng thật.

“Vạn công công là tâm phúc bên cạnh thái hậu.” Long Trác Việt chậm rãi đến gần Nhan Noãn, ghé vào bên tai nàng nói, hơi thở ấm áp phun vào tai Nhan Noãn, ngứa ngứa, tê tê, làm cho lòng của nàng cũng không từ tự chủ khẽ run rẫy một chút, phản xạ có điều kiện muốn thoát đi.

Mà nàng, xác thực cũng làm như vậy , thân thể nhỏ xinh bỗng dưng từ trên ghế nhảy dựng lên, lại hướng Lưu Quảng Lâm đi đến, trên mặt tuyệt mỹ, tràn ngập tươi cười long lanh, lại không thể che dấu mang theo lấy lòng nịnh nọt.

“Nói như thế Lưu tổng quản là người của thái hậu nương nương, Nhan Noãn có mắt như mù, lại xem Lưu tổng quản trở thành quản gia bình thường mà đối đãi, mau, Lưu tổng quản mời ngồi.”

Nàng đã nói Long Trác Việt thân là vương gia, như thế nào lại không thể lên bàn tiệc cũng không thể tùy ý bọn hạ nhân khi dễ mà không có người quản, thì ra phía sau Lưu Quảng Lâm là người tâm phúc bên cạnh thái hậu, xem ra Long Trác Việt quá thê thảm.

Sau lưng có một gốc cây đại thụ như vậy, Lưu Quảng Lâm tự nhiên có thể ngang tàng trong phủ.

Thình lình xảy ra chuyện tốt, làm cho Lưu Quảng Lâm nhất thời ngây dại, Nhan Noãn tươi cười lấy lòng làm hắn mê mẫn , tùy ý nàng giúp mình đi đến ghế ngồi, trong lòng hãnh diện bành trướng đến cực điểm.

Ba người đứng ở một bên mặt mày hớn hở đắc ý, bọn họ đã nói mà, một nữ nhân, có thể làm nên sóng gió gì, vừa biết người sau lưng Lưu tổng quản, lập tức lấy lòng.

Lưu Quảng Lâm đối với biểu hiện của Nhan Noãn thực hưởng thụ, tay cầm thành quyền, đặt ở bên miệng ho khan một tiếng, ngồi thẳng người nói:“Vương phi nâng đỡ , vậy ba người bọn họ……” Nói đến một nửa, hắn nhìn ba người đầu bếp, ý tứ không cần nói cũng biết.

Nhan Noãn khó xử nhìn Lưu Quảng Lâm, ngón tay ngọc xoa đai lưng bên hông:“Lưu tổng quản, không phải ta không cho ngươi mặt mũi, thật sự bọn họ làm đồ ăn người khó có thể nuốt, ngươi tuy là người Vạn công công đề bạt tới, nhưng chúng ta đều biết ngươi vì Vạn công công làm việc, chính là thay thái hậu nương nương làm việc, mỗi một chuyện ngươi làm đều đại biểu thể diện của thái hậu, nếu hạ nhân trong phủ làm việc không chấp nhận được, gian dối trốn việc, lúc đó chẳng phải sẽ đánh mất thể diện của Lưu tổng quản ngươi sao? Gián tiếp làm cho trên mặt thái hậu không ánh sáng.”

Nàng đột nhiên ngừng lại một chút, cho Lưu Quảng Lâm một ánh mắt “Ngươi biết ”, sau đó ngồi xuống, sửa sang lại tay áo, giống như tùy ý nói việc nhà: “Hôm nay tiến cung thỉnh an thái hậu, vốn tưởng rằng thái hậu nghiêm túc không thể xâm phạm, không nghĩ tới lại hòa ái dễ gần như thế, cư xử không có một chút kiêu căng, tuy rằng có khô khan một chút, bất quá trong lòng ta lại cảm thấy thái hậu rất thân thiết, thái hậu bảo ta chiếu cố vương gia, để ý Vương phủ cho thật tốt, ta tất nhiên là nhất nhất đáp ứng. Đương nhiên, Vương phủ này do Lưu tổng quản ngươi quản lý, ngay ngắn không lộn xộn, ta nghĩ vẫn nên để Lưu tổng quản tiếp tục quản lý, nhưng mà vương gia thân là phu quân của ta, chiếu cố hắn là bổn phận của ta, nếu không chiếu cố tốt hắn, sẽ làm trái lại ý chỉ thái hậu, chỉ là đồ ăn hàng ngày khiến cho người không hài lòng, vạn nhất thái hậu trách tội xuống, ta khẳng định sẽ bẩm báo chi tiết, nhưng người nọ là Lưu tổng quản , không biết đến lúc đó Lưu tổng quản……”

Nhan Noãn ngừng lại, bất quá nhìn sắc mặt Lưu Quảng Lâm càng ngày càng ngưng trọng, chỉ biết hắn hiểu được nàng muốn biểu đạt cái gì.

Lưu Quảng Lâm này, xem ra không dễ dàng giải quyết , đầu tiên nói thái hậu không liên quan, Vạn công công an bài người ở trong Vương phủ, nếu không có thái hậu chỉ thị, hắn có thể làm như vậy? Huống chi sau còn phải cam đoan tổng quản vào phủ không phải người của thái hậu, nếu không chạy đi một Lưu Quảng Lâm, sẽ có một Lưu Quảng Lâm thứ hai tới.

Một khi đã như vậy, đành phải trước xuống tay với con tôm nhỏ , từ từ sẽ tới.

Nếu nàng đoán không sai, sợ là một màn hôm nay, không tới một canh giờ, sẽ truyền vào tai thái hậu.

Lưu Quảng Lâm nhíu mày trầm tư một lát, đột nhiên ngẩng đầu:“Vương phi nói có lý, nô tài sẽ đuổi ba người bọn họ ra khỏi phủ, vĩnh viễn không thể trở lại, rồi tuyển người mới vào.”

Ba người nghe xong, nháy mắt trừng lớn mắt, kinh hô liên tục:“Lưu tổng quản, nô tài biết sai rồi, về sau nhất định sửa chữa, vương phi khai ân, đừng đuổi nô tài đi.”

Hiền vương phủ có bao nhiêu béo tốt, không tiến vào căn bản không biết, trừ bỏ lương mỗi tháng, bọn họ còn có thể từ trong tiền mua đồ ăn mỗi ngày mà cắt xén bạc, một tháng cũng thu vào không ít, công việc béo bở như vậy, làm sao tìm được.

“Lưu tổng quản quả thật là hiểu rõ lẽ phải , ánh mắt Vạn công công thật tốt, chuyện tuyển người không vội, muốn chọn được hạ nhân tốt không dễ dàng, mỗi ngày Lưu tổng quản có nhiều việc cần xử lí như vậy, nên đồ ăn hàng ngày của vương gia sẽ do ta tự mình phụ trách, đồ ăn liền để cho nha hoàn hồi môn của ta đi mua, như vậy cũng không lo chiếu cố không tốt vương gia . Mặt khác, ta nghĩ, chuyện chiếu cố vương gia không thể qua loa, nên ta không có tâm tư dư thừa , Vương phủ vẫn để Lưu tổng quản quản lý, ta sẽ không hỏi đến .” Nhan Noãn cười nói, mỗi câu đều xâm nhập vào trong đáy lòng Lưu Quảng Lâm.

Vốn còn nghĩ vương phi muốn ra oai phủ đầu bọn hạ nhân, hắn cũng nghĩ biện pháp đối phó, nào biết vương phi đối với hắn không chỉ có khách khí, còn mọi chuyện đều để ý tới hắn đầu tiên, không đoạt quyền, không làm mất mặt hắn, lại đối với hắn có lễ, chỉ cần nàng không tranh việc quản lý, như vậy chính mình vẫn là tổng quản có quyền thế cao nhất trong Vương phủ, dù sao tiền vài món ăn, cho nàng vẫn giống như người khác, chỉ cần phần lớn nhất ở trong túi hắn là được rồi.

Nghĩ như thế, Lưu Quảng Lâm trên mặt ý cười càng đậm , đối với Nhan Noãn biết thức thời rất là vừa lòng.

Trên mặt Nhan Noãn tươi cười càng sâu, đáy mắt nàng che dấu hàn ý, trong lòng đối với thái hậu càng cảnh giác hơn vạn phần, toàn bộ Hiền vương phủ đều có người giám thị nàng, nếu nàng không đem tài năng của chính mình che dấu, giả dạng làm quả hồng mềm, sợ không cần chờ tới ngày rời khỏi Vương phủ, chính mình đã bị lão kiều bà chỉnh cho chết.

Nàng cũng không hiếm lạ cái gì là đương gia, chỉ cần có bạc là được, nếu là trực tiếp đem bổng lộc mỗi tháng của Vương phủ đoạt lấy, Lưu Quảng Lâm sẽ không nôn nóng với nàng, việc này đối với nàng không có lợi, tiền mua đồ ăn tuy rằng ít một chút, bất quá tính toán tỉ mỉ vẫn có thể tích góp một chút, dùng để làm lộ phí sau này bỏ trốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.