Ads
Hoàng cung
nguy nga tráng lệ, mái cong hình sừng, rầm rộ, ngói lưu ly màu vàng dưới ánh mặt
trời phản chiếu hào quang óng ánh.
Từ Ninh
cung, bàn gỗ đàn hương thật dài, mặt trên trải gấm vóc mềm mại loại tốt nhất, một
mâm đồ ăn kim khí trang phục phát ra ánh sáng mê người, bên cạnh kim khí, có khắc
hoa văn phức tạp, mỗi một món đồ ăn, đều được Vạn công công dùng ngân châm thử
qua xong, mới gắp vào chén của thái hậu.
Vạn Toàn một
bên vội vàng chia thức ăn, một bên đem chuyện xảy ra ở Hiền vương phủ bẩm báo lại
chi tiết.
Thái hậu cầm
đũa vàng, gắp những đồ ăn đẹp đẽ tinh xảo, mặt trên tô điểm từng viên bảo thạch,
bà gắp một khối cá muối cho vào trong miệng, tinh tế nhấm nuốt, hừ lạnh một tiếng:
“Xem ra ai gia đánh giá cao nàng , vốn tưởng rằng nàng đầu óc thông minh, sẽ có
nhiều năng lực, hóa ra cũng chỉ như thế.”
Miệng tuy rằng
khinh thường, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, người thông minh tất nhiên tốt,
nhưng người tự cho là thông minh lại làm cho bà chướng mắt , bà quyết không cho
phép ở dưới mí mắt của bà, phát sinh chuyện gì khác thường, tất cả mọi thứ, đều
phải được bà khống chế trong lòng bàn tay.
Vạn Toàn là
lão nhân đã đi theo bên cạnh thái hậu, thấy thái hậu nói như vậy, thì thuận
theo chiều gió: “Hiền vương phi như vậy, cũng làm cho thái hậu ngài có thể tiết
kiệm không ít tâm tư, Hiền vương phủ bên kia, nô tài sẽ căn dặn Lưu Quảng Lâm
chú ý nhiều chút, chỉ cần Vương phủ vẫn do hắn làm chủ, sẽ không sợ bọn họ làm
ra chuyện thiêu thân gì.”
“Ừm, còn có
Nhan Noãn kia, bảo Lưu Quảng Lâm cũng phải đề phòng.” Đừng có người tới trước một
bộ mặt, sau lưng một bộ mặt khác, bà Thượng Quan Dung cũng không phải là tùy ý
mặc cho người trêu chọc .
Vạn Toàn
cúi nửa thắt lưng khúm núm đáp lời:“Nô tài hiểu rõ.”
Lưu Quảng
Lâm làm việc tốc độ rất nhanh, một lát, đã đem ba người làm việc ở phòng bếp đuổi
ra khỏi Vương phủ, tiếp theo lại cầm hai thỏi bạc giao cho Nhan Noãn.
Hai mươi lượng,
tiền ăn một tháng.
Nhan Noãn
ngoài cười trong không cười nói lời cảm tạ, một bộ dáng mang ơn làm cho hư vinh
trong lòng Lưu Quảng Lâm lại tăng lên một tầng, càng khẳng định địa vị vững chắc
của chính mình ở trong vương phủ, cũng khẳng định Nhan Noãn thuộc dạng quả hồng
mềm, phòng bị đối với nàng cơ hồ bằng không.
Hiệu quả
như vậy, là điều Nhan Noãn muốn .
Nhan Noãn
đi vào phòng bếp, tuy rằng nhỏ hẹp, nhưng đầy đủ mọi thứ, nàng cầm một củ măng
trong rỗ, đặt ở trong tay cân nhắc, trong mắt bay lên thần thái sáng láng, nấu
cơm, thật đúng là không làm khó được nàng.
Nàng từ
trong cô nhi viện đi ra , cuộc sống sau khi đến trường đều là tự gánh vác , vì
kiếm tiền, nàng học rất nhiều thứ, nấu ăn cũng là một trong số đó, không phải
nàng tự khen, bất luận làm chuyện gì, chỉ cần nàng mụốn làm, nhất định sẽ làm
được tốt nhất, cho dù ở trong nhà trường, nàng cũng là người nổi bật, làm nằm
vùng, cũng là nằm vùng xuất sắc nhất, nếu không phải nàng không biết nhìn người,
không ngờ đến đồng bạn phản bội, cuộc sống của nàng nhất định là hoàn mỹ .
“Ai ngàn
đao !” Nhan Noãn nghiến răng nghiến lợi mắng, không thể tự mình đuổi bắt phản đồ,
cảm giác thực mẹ nó nghẹn khuất.
Mắng xong,
vẻ mặt của nàng lại thoải mái cầm măng trong tay đặt ở trên cái thớt gỗ, giơ
tay chém xuống, củ măng trong nháy mắt đã cắt thành đoạn ngắn.
Cho dù có
nhớ tới thì làm được gì, cơ hội trở lại hiện đại thật xa vời, vậy nghĩ biện
pháp rời đi nơi này, tuy rằng thoát khỏi Hiền vương phủ quan trọng, bất quá
chuyện quan trọng nhất trước mắt, chính là ăn cơm, nhưng mấy thứ tẻ nhạt vô vị
này ăn vào miệng còn không bằng không ăn.
Dưới tình
huống không có điều kiện thì đó là bất đắc dĩ, nhưng trước mắt có điều kiện, nếu
lại bạc đãi chính mình chính là tìm ngược.
Hai tay
Long Trác Việt bám trên khung cửa, vươn đầu hướng vào trong phòng bếp xem, nhìn
Nhan Noãn đao công thuần thục, cả kinh trợn mắt há hốc mồm, đầu cũng chuyển động
theo động tác của Nhan Noãn, cực kỳ giống con gà mổ thóc, trên mặt hiện lên
sùng bái.
Công việc
nhóm lửa do Nhan Song Song làm , cũng không phải Nhan Noãn không biết làm, mà
nàng là nha hoàn Nhan gia, không thể không sai, dù sao không phải người của
mình, làm chút việc nặng cũng không đau lòng.
Đối với
Nhan gia, Nhan Noãn oán hận đến cực điểm, mà trong nhận thức của nàng, Nhan
Song Song là người trung thành với Nhan gia, tự nhiên đã nằm trong danh sách
chán ghét của nàng.
Đợi chảo
nóng, Nhan Noãn đổ dầu vào, bởi vì trong phòng bếp không có thịt, đành phải xào
măng với dầu.
Sau khi thấy
dầu nóng, nàng tiếp tục cho măng vào, sau đó bỏ thêm chút gia vị nước tương, muối,
đường trắng vào, sau cùng lại cho một ít hành thái, tiếp theo thì xúc vào trong
đĩa.
Long Trác
Việt nhìn đĩa măng xào dầu màu sắc mê người, bụng vốn đói đến trống rỗng trong nháy
mắt như muốn tạo phản, cô lỗ cô lỗ kêu lên, hầu kết không ngừng lăn lộn, nước
miếng nuốt một chút lại một chút.
Giữa trưa
luộc cải trắng cùng đậu hủ còn thừa lại một chút, Nhan Noãn đem hai loại nấu
cùng với nhau, chính là một lát công phu, đã có một tô canh cải trắng đậu hũ,
Long Trác Việt ở ngoài cửa giống như làm tặc ngửi được mù thơm, hai chân phút
chốc mềm nhũn, cả người té ngã xuống, thấy Nhan Noãn quay đầu nhìn mình, vội
vàng đứng lên, trong mắt chợt lóe hào quang tựa hồ đang hỏi: Noãn Noãn, có thể
ăn cơm chưa?
“Việt Việt,
tiến vào ăn cơm.” Nhan Noãn nói, xoay người bưng hai món đồ ăn trên bếp đặt lên
bàn, dù sao mọi người ở trong này, cũng đỡ phải đi lên trước mời, đi đến bên
kia đồ ăn đều lạnh .
Tuy rằng đồ
ăn không nhiều lắm, nhưng hai người vẫn ăn đủ, chủ yếu nguyên liệu nấu ăn không
nhiều, làm không được nhiều đồ ăn. Huống chi Long Trác Việt vẫn tránh ở cửa, tiếng
nuốt nước miếng làm cho người muốn bỏ qua cũng không được, sợ nếu không ăn cơm,
hắn sẽ đói đến ngất xỉu.
Long Trác
Việt chờ những lời này của nàng, vừa nghe, cả người như gà đá chạy vọt vào, một
chén cơm vừa đặt vào trong tay của hắn, liền vội vã ăn.
Bỏ vào
trong miệng một miếng măng, nhai vài cái, hắn lập tức kinh hỉ trừng lớn mắt:”Noãn
Noãn, ăn thật ngon.” Khen xong, lập tức cúi đầu xuống ăn.
So với dĩ
vãng ăn gì đó, đồ ăn hôm nay, quả thực là mỹ vị ít có trên thế gian.
Nhan Noãn gắp
miếng măng bỏ vào trong miệng tinh tế nhấm nuốt , hương vị không tệ, vừa lòng
khóe miệng giơ lên, quay đầu, nhìn bộ dáng ăn như hổ đói của Long Trác Việt,
nàng còn không có ăn được mấy miếng, chén cơm của hắn đã muốn thấy đáy, bàn tay
to duỗi ra, ý bảo Nhan Song Song thêm cơm.
Một chút
cơm, Long Trác Việt ước chừng ăn bốn bát, ăn đến bụng hắn co tròn lại, ngồi phịch
ở ghế trên, ợ lên một tiếng, bên khóe miệng, dính đầy cơm màu trắng, nổi bật
trên mặt ngăm đen của hắn.
Nhan Noãn
làm hai món Long Trác Việt ăn đến ngay cả nước canh cũng không thừa, nếu không
phải không còn đồ ăn, phỏng chừng hắn cũng có thể ăn thêm một chén nữa.
Long Trác
Việt vươn đầu lưỡi, liếm mùi vị còn dính lại trên môi, đánh no cái cách nói:
”Noãn Noãn…… Cách…… Buổi tối còn…… Cách…… Làm sao?” (chắc là bị nước cục ^^)
“Ừm.” Nhan
Noãn gật đầu nói, trong lòng không khỏi oán thầm, heo à, cơm trong bụng còn
chưa có tiêu hóa, mà bắt đầu nghĩ tới bữa ăn sau.
Gió nhẹ từ
từ, ăn cơm trưa xong Nhan Noãn chuyển ghế từ trong phòng ra nằm phơi nắng, ánh
mặt trời ấm áp chiếu vào thân thể của nàng, làm cho nàng cảm thấy cả người đều
lười nhác.
Hơi hơi
nghiêng đầu, Nhan Noãn nhìn một màn trước mắt, kinh sợ sắp rớt cằm xuống dưới.
Trên ghế đá
cách nàng vài bước, Long Trác Việt một tay đang kéo khung thêu, một tay cầm
ngân châm, thủ pháp thuần thục, làm cho người ta cứng lưỡi, Nhan Noãn lại cảm
thấy thực quỷ dị.
Thêu!
Này không
phải trọng điểm, trọng điểm là một đại nam nhân thêu?
Vẻ mặt của
hắn thực chuyên chú, tay cầm châm xuyên qua xuyên lại, động tác như nước chảy
mây trôi, nhanh đến mức làm người ta ứng phó không nổi, làm cho người ta có ảo
giác hắn không phải đang thêu, mà là cắm châm loạn xạ.