Ads
Nhan Noãn giơ cây búa nhỏ nhẹ nhàng gõ vào lớp bùn đất bao
bên ngoài, từ từ, từ từ .
Làm một tầng giấy dầu mở ra, một mùi thơm nồng đậm nháy mắt
tràn ngập.
Bởi vì Long Trác Việt ngồi giữa bàn, mùi thơm nháy mắt hướng
bốn phía tản ra, nhất thời, vô số đạo ánh mắt tập trung lại.
“Tê — cái gì thơm như vậy?”
Có người ngửi thấy mùi, kinh hô ra tiếng, cái mũi liều mạng
hít vào, theo mùi, một đường đi đến chỗ bàn Long Trác Việt, ánh mắt dừng ở con
gà non mềm mê người ở trên bàn, con ngươi đột nhiên co rụt lại, không thể tin
reo lên:“Mùi thơm kia sẽ không phải từ con gà này phát ra đi.”
Lời hắn vừa nói ra, Vương chưởng quầy vẻ mặt kiêu ngạo cười
nói:“Vị khách quan này, ngươi nói đúng rồi, mùi này, đúng là từ con gà gọi là
hoa gà này phát ra , thế nào? Chỉ ngửi thôi đã cảm thấy thực mê người đi, đây
là món mới của Tụ Hiền lâu chúng ta, muốn thử hay không?”
Dần dần, có tốp năm tốp ba tò mò bu lại.
“Chưởng quầy, con gà này nấu với bùn đất, hương vị cũng có
thể ăn ngon?” Có người ngửi mùi, nuốt nuốt nước miếng, lại vẫn không tin hỏi.
Thật sự là bên ngoài bao bọc một tầng bùn đất đen đen làm
cho người ta luôn có hơn một phần nghi ngờ.
Cho dù gà kia phát ra mùi mê người đến cực điểm.
“Khách quan nếu muốn biết hương vị như thế nào, thử một lần
sẽ biết.” Vương chưởng quầy cười nói, mặc kệ bất kỳ chỗ nào, đều phát huy bản sắc
thương nhân, đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm của tửu lâu nhà mình.
Long Trác Việt kéo xuống một cái đầu con gà cho Nhan Song
Song, lại xé miếng mông gà cho Thiên Minh, sau đó đem toàn bộ gà đặt vào chén
mình, một bên đúng lý hợp tình nói:“Đầu gà cho Song Song, còn có cả cổ nha,
mông cho Thiên Minh, sau đó còn lại đều là của ta.”
Nhìn mông gà đầy mỡ kia, trên mặt lạnh lùng của Thiên Minh ,
chợt lóe tia sụp đổ, khóe miệng rút gân, cuối cùng bảo trì trầm mặc.
Vương gia thưởng , là may mắn của hắn.
Nhan Song Song liếc nhìn con gà béo lớn trước mặt Long Trác
Việt, trong lòng ủy khuất đến cực điểm.
“Vương gia, nô tỳ không ăn đầu gà.”
“Song Song không ăn đầu gà nha?” Long Trác Việt cắn một ngụm
chân gà, nghe Nhan Song Song nói lời này, nâng đầu lên, trước mắt mờ mịt nói.
“Ừm.” Nàng thích ăn thịt gà nha.
Nhan Song Song gật đầu, một đôi mắt u ám gắt gao nhìn chằm
chằm gà trước mặt Long Trác Việt, ý đồ dùng ánh mắt làm cho Long Trác Việt hiểu
được, nàng muốn ăn cái gì.
Nhưng mà, thời điểm Long Trác Việt đem mông gà trong chén của
Thiên Minh đổi với đầu gà trong chén nàng, Nhan Song Song đã hiểu được, không
phải mỗi người đều có thể cùng vương gia câu thông thành công.
“Thiên Minh, Song Song không cổ gà, ngươi là nam tử hán, phải
hào phóng một chút, đem mông gà cho nàng nha.”
Long Trác Việt đạo lý rõ ràng đối với Thiên Minh dạy bảo , đổi
xong, liền mở miệng ăn tiếp, hoàn toàn không nhìn đôi mắt u oán bên cạnh.
“A, thật ngon!”
“Oa, thơm quá!”
Long Trác Việt vừa ăn, vừa phát ra tiếng cảm thán thỏa mãn
mà lại sung sướng, hơn nữa vẻ mặt hưởng thụ của hắn, càng làm cho lòng người ngứa
ngấy.
“Thực sự ăn ngon như vậy sao?”
“Có thể là Tụ Hiền lâu thông đồng Hiền vương đến diễn tuồng
đi?”
“Nhưng ta nhìn không giống a, gà kia quả thật thực mê người.”
“Nếu không chúng ta cũng đến thử đi?”
Nhan Noãn nghe tiếng mọi người nghị luận, khóe miệng hàm chứa
một chút ý cười yếu ớt, nàng đi đến bên cạnh Long Trác Việt, ở trước mặt hắn xé
đùi gàcòn lại.
“Oa oa oa, Noãn Noãn, ngươi làm gì cướp đùi gàcủa người ta
a?”
Long Trác Việt hai mắt trừng lớn, đối với Nhan Noãn hét lớn
, giống như Nhan Noãn lấy không phải chân gà, mà là chân hắn.
Nhan Noãn trừng mắt nhìn hắn một cái:“Cả con gà đều cho
ngươi ăn , lấy một cái đùi gàthì có làm sao.”
Long Trác Việt vô cùng ai oán nhìn Nhan Noãn, bên trong con
ngươi trong suốt, oánh oánh hào quang lóe ra, tựa như ánh sáng minh châu, mang
theo vài phần khờ khí.
Nhan Noãn không chống lại được nhất chính là ánh mắt điềm đạm
đáng yêu giống con chó nhỏ của Long Trác Việt, vì thế quay đầu không nhìn tới hắn,
cầm đùi gàđưa tới trước mặt một gã nam tử.
Chính là nam tử nói câu “Có thể là Tụ Hiền lâu thông đồng Hiền
vương đến diễn tuồng đi?”.
Nam tử nhìn đùi gàxuất hiện ở trước mắt, giật mình chốc lát,
chỉ nghe Nhan Noãn từ từ cười nói:“Công tử, có phải diễn trò hay không thử liền
biết, nếu không hài lòng, ngươi có thể đập biển hiệu Tụ Hiền.”
“Tê –”
Lời của Nhan Noãn vừa dứt, chung quanh nhất thời vang lên tiếng
hút khí.
Khẩu khí thật lớn, nữ tử thật cuồng vọng.
Lời nói to gan như vậy, nàng cư nhiên tùy tiện nói ra khỏi
miệng .
Lại nhìn Vương chưởng quầy, cũng không có bởi vì Nhan Noãn lấy
biển hiêu Tụ Hiền lâu ra đùa giỡn mà tức giận, ngược lại lão thần khắp nơi tràn
đầy tươi cười yếu ớt.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Nhan Noãn, tràn đầy tự tin, giữa
đôi mắt đẹp lưu chuyển hào quang sáng rực, đẹp không sao tả xiết.
Nam tử được cơ hội thử miễn phí, bị tao nhã của Nhan Noãn
làm cho choáng váng, ngây ngốc tiếp nhận đùi gàtrong tay Nhan Noãn, cắn một ngụm.
Mùi vị tràn ngập trong miệng làm cho hắn nháy mắt thu về thần
trí, một ngụm còn chưa nuốt xuống, ngay sau đó lại cắn một ngụm.
Con ngươi tối đen càng mở càng lớn, tần suất cắn xuống cũng
càng lúc càng nhanh.
Trong mắt vẫn là vẻ mặt không thể tin được, chính là so với
phía trước càng nhiều thêm thần sắc yêu thích.
“Hoa gà này, cho ta một con nha, a, không, cho ta hai con.”
Nam tử ăn xong một chân gà, kích động nhìn Vương chưởng quầy.
Mọi người vừa nghe lời này, liền tranh đoạt lên, mùi hoa gà
vốn đã mê người, hơn nữa lời của nam tử kia vừa nói, làm mọi người tâm động
không thôi, muốn thử hương vị của gà kia.
Vương chưởng quầy nhìn Nhan Noãn liếc mắt một cái, đáy mắt
chứa đầy ý cười nồng đậm, giống như có thể nhìn thấy vô số bạc lung lay ở trước
mắt hắn.
“Vị khách quan này, thật ngại, hoa gà này đầu bếp nói, mỗi
người khách chỉ có thể mua một con, mỗi ngày số lượng cũng có hạn, bởi vì ngươi
vừa mới ăn một cái đùi gà, cho nên ngươi không thể kêu thêm.”
Nam tử vừa nghe, mắt nhất trừng lớn mắt như chuông đồng:“Ta
vừa rồi chỉ ăn có một đùi gàlàm sao tính được? Vương chưởng quầy, nếu không như
vậy, ta ra giá gấp đôi, mua một con gà như thế nào?”
Một bàn chỉ có một con cũng liền thôi, hôm nay hắn ngay cả một
con cũng không có, vừa rồi chỉ có một đùi gà, quả thực không đủ nhét kẻ răng hắn
.
Này nọ thường thường đều là vật lấy hi vì quý, càng là thiếu
, càng là làm cho người ta tranh nhau cướp muốn.
Làm vừa nghe kêu hoa gà mỗi bàn chỉ hạn một cái, trong đám
người lại bộc phát ra kịch liệt hò hét thanh, mọi người lập tức vọt tới trước mặt
Vương chưởng quầy, tranh nhau gọi hoa gà.
“Quý vị khách quan đừng loạn, muốn gọi hoa gà mời khách quan
lại đây rút thăm, theo số thứ tự chúng ta sẽ mang thức ăn lên, người không có số,
đành mời ngày mai lại đến.”
Mọi người theo hướng Vương chưởng quầy sở chỉ nhìn lại, chỉ
thấy trên quầy, một cái hòm hình vuông đặt trên bàn, phía trên, khoét một cái lỗ
lớn bằng đầu nắm tay, vừa vặn có thể cho một bàn tay vào.
Người đối với hoa gà tràn ngập chờ mong không ít, nhưng
trong đại sảnh, cũng có một ít người không động đậy.
Nhan Noãn không ngạc nhiên, mọi người phân ba bảy loại, khẩu
vị tự nhiên cũng không giống nhau , không hề thích mùi của hoa gà, cũng không kỳ
quái.
Rất nhanh, thẻ số trong hòm đều bị rút hết, thẻ cũng không
nhiều lắm, chỉ thả ba mươi thẻ, mà trong đó có mười thẻ trống, hai mươi người
liền vui sướng chờ, mà những người rút thẻ trống , liền có chút thất vọng.
Trong lòng chỉ chờ đợi , hoa gà kia cũng không phải đặc biệt
mỹ vị, những người đó ăn xong sẽ lắc đầu chê bai.
Này đó là điển hình , ăn không được nho, nói nho chua.
Nhưng mà sự thật chứng minh, hoa gà không chỉ có ăn ngon,
hơn nữa hương vị lại làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Chỉ một bữa cơm, món ăn mới hoa gà của Tụ Hiền lâu đã được đồn
đãi khắp kinh thành .
Vì thế mỗi ngày, Tụ Hiền lâu đều kín người hết chỗ, không chỉ
có trong đại sảnh ngồi đầy người, ngay cả cửa tửu lâu, cũng đông nghìn nghịt đầu
người.
Mỗi ngày cố định canh giờ, Vương chưởng quầy sẽ y theo yêu cầu
của Nhan Noãn đem ống thẻ lấy ra, mà một đám người chen chúc trước cửa, sẽ tự
giác cầm dãy số trong tay từng bước từng bước tiến lên rút thăm.
Chỉ vì lúc đầu đám người như ong vỡ tổ vọt tới quầy tranh
nhau rút thăm, hiện trường hỗn loạn rất dễ gây xung đột.
Vì thế Vương chưởng quầy đã nghĩ ra biện pháp này, để cho
người đến trước lấy số, nếu đến thời gian rút thăm, sẽ y theo dãy số từng bước
từng bước đến.
Thời gian rút thăm chia làm hai buổi sáng và chiều.
Mà mỗi một lần số lượng bán hoa gà đều do Nhan Noãn quy định,
mặc dù cung cấp có hạn làm cho Tụ Hiền lâu thiếu đi rất nhiều tiền lời, nhưng
Vương chưởng quầy cũng không ngăn cản, hoàn toàn để Nhan Noãn làm chủ.
Sau, Nhan Noãn cùng Vương chưởng quầy thương lượng, quyết định
cứ cách một đoạn thời gian, Tụ Hiền lâu sẽ cho ra một món mới, tiến hành theo
chất lượng.
Vốn khách tới Tụ Hiền lâu đã đông, bởi vì tay nghề của Nhan
Noãn, buôn bán càng thêm náo nhiệt, làm Vương chưởng quầy mừng rỡ cười toe tóe.
Trời xanh mây biếc, vừa nhìn vô tận.
Cửa hàng mọc lên như nấm, đám người rộn ràng nhốn nháo.
Khuôn mặt xấu xí của Long Trác Việt, mặc kệ đi đến đâu, cũng
đều dọa người .
Lúc này, hắn đang đứng ở trước chỗ bán kẹo hồ lô, chân tay
luống cuống cúi đầu, mấy bé gái nhìn thấy hắn liếc mắt một cái đã lên tiếng
khóc lớn, trong mắt tràn đầy khẩn trương mà lại bất an.
“Oa a a a a, ô ô ô ô, nương…… Nương…… Oa oa oa oa, bé con sợ,
bé con sợ……”
Tiểu cô nương năm sáu tuổi hai tay che ánh mắt, khóc thật
thê thảm.
“Tiểu muội muội, ngươi đừng khóc, người ta không đáng sợ .”
Long Trác Việt khom nửa người xuống, trong đôi mắt tối đen phát ra ánh sáng như
dạ minh châu, đơn thuần mà lại trong suốt.
Giọng nói hắn dễ nghe êm tai, thanh thúy động lòng người.
Chính là có tốt đẹp, cũng như trước không thể làm người ta
xóa đi gương mặt xấu xí đến khủng bố.
Tiểu cô nương ngừng lại một chút, tiếng khóc tiện đà bộc
phát ra càng mãnh liệt:“Oa, quỷ a — ngươi tránh ra, tránh ra , ô ô ô ô, nương……
Nương……”
Lúc này, một phụ nhân mặc bố y màu xám vội vàng đi tới, một
tay ôm tiểu cô nương vào trong ngực, nhẹ giọng trấn an :“Bé con ngoan, nương ở
trong này, không sợ, không sợ.”
Phụ nhân một bên ôn nhu an ủi tiểu cô nương, một bên hung
hăng trừng mắt Long Trác Việt:“Lớn lên khủng bố như vậy nên trốn ở trong nhà
không cần đi ra ngoài dọa người, có muốn để người khác sống hay không.”
Long Trác Việt vừa nghe lời này, ánh mắt nhất thời trở nên ủy
khuất, không cam lòng giải thích nói:“Ngươi nói bậy, Noãn Noãn nói người ta rất
dễ nhìn.”
Phụ nhân nghe vậy, nhìn Long Trác Việt trong mắt tràn ngập
khinh bỉ:“Xuy, không chỉ có dọa người, còn là một tên ngốc, bé con, chúng ta
đi.”
Nói xong, phụ nhân lôi kéo nữ nhi nhà mình, đầu cũng không
quay lại, giống như nhìn Long Trác Việt thêm một chút, nữ nhi nhà mình cũng sẽ
bị lây bệnh ngu đần của hắn.
Long Trác Việt nhìn hai người rời đi, khó hiểu gãi đầu một
cái, nói thầm một câu:“Người ta mới không phải tên ngốc a.” Sau đó rất nhanh, hắn
lại lần nữa ngẩng đầu, toét miệng lộ ra hàm răng trắng noãn, cười nhìn người
bán kẹo hồ lô, nói:“Cho ta hai cây kẹo hồ lô.”
Khuôn mặt xấu xí làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc của
hắn, chính là từ trong mắt hắn, vẫn có thể nhìn thấy vui sướng thỏa mãn, một
màn vừa rồi phụ nhân kia đối với hắn chửi bới đã sớm bị hắn vứt ra sau đầu, giống
như chưa từng phát sinh qua.
Một tay cầm một cây kẹo hồ lô, Long Trác Việt lòng tràn đầy
vui vẻ hướng Tụ Hiền lâu đi đến.
“Hì hì, một cây là hắn , một cây là Noãn Noãn .”
Một chiếc xe ngựa tinh xảo từ từ ở trước cửa Tụ Hiền lâu dừng
lại, tua cờ rủ xuống theo gió lay động , phát ra ánh sáng vàng óng.
“Tiêm Tiêm cô nương, chúng ta đến.”
Trong xe ngựa, vang lên một giọng nói ôn nhuận, ngay sau đó,
một gã nam tử mặc nho sam màu xanh nhạt vén rèm xe lên đi ra, khuôn mặt tuấn
nhã dật mĩ, anh khí bừng bừng phấn chấn, lúc nói chuyện với người trong xe ngựa,
trong mắt lại phát ra ánh sáng rạng rỡ.
Một bàn tay thon dài như ngọc vén màn xe, dưới ánh mặt trời,
lóe ra trong suốt sáng bóng như gốm sứ. Ngay sau đó, một nữ tử mặc quần áo màu
lam từ bên trong xe ngựa đi ra, cũng làm cho người ta thấy được khuôn mặt xinh
đẹp của nàng.
Mày liễu mắt sáng, mũi ngọc môi anh đào, ánh mắt nhẹ nhàng đảo
qua cảnh tượng náo nhiệt trên đường, giữa mắt mang theo một cỗ trong trẻo nhưng
lạnh lùng, nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như ngăn cách, cả người tản ra
khí chất, là cao ngạo mà lại lạnh lùng, phảng phất không đem tất cả để vào mắt.
Văn Thao nhìn chằm chằm Lam Tiêm Tiêm không chuyển mắt, còn
kém không thể trực tiếp đem hai tròng mắt lấy xuống dán vào người nàng.
Lam Tiêm Tiêm thản nhiên liếc Văn Thao một cái, trong mắt lạnh
như băng không hề gợn sóng.
Văn Thao chính là con trai trưởng của phụ quốc tướng quân, hắn
có được thân phận tôn quý như thế, nghĩ muốn dạng nữ nhân nào không có, chỉ cần
hắn nhẹ nhàng vẫy tay một cái, nữ nhân muốn lên giường hắn nhiều không đếm xuể,
nhưng mà, hắn phong lưu thành tánh cố tình liền đối với Lam Tiêm Tiêm ở Viễn âm
các có tình ý.
Viễn âm các, thanh lâu nổi tiếng kinh thành, mà Lam Tiêm
Tiêm, chính là hoa khôi của Viễn âm các, dung mạo của nàng, tài năng của nàng
không một ai không ái mộ.
Nếu không phải nàng lầm lạc phong trần, nàng cơ hồ có thể
cùng Bạch Vũ so sánh với nhau.
Lam Tiêm Tiêm cùng nữ tử thanh lâu khác bất đồng lớn nhất,
đó là thanh cao và ngạo mạn của nàng.
Theo lý thuyết, một nữ tử lưu lạc phong trần, làm sao còn có
tự tôn, cao ngạo đáng nói, nhưng cố tình Lam Tiêm Tiêm, nàng đối nhân xử thế lạnh
lùng, cũng không khúc ý khâu nghênh, suốt ngày trên mặt lạnh như băng, rất khó
có thể nhìn thấy nàng phát tươi cười thật lòng.
Người khó có thể tiếp cận như thế, lại chiếm được vô số người
ưu ái, chỉ cần có thể được Lam Tiêm Tiêm phụng bồi, có khối người vung tiền như
rác.
Tiểu nha hoàn Chỉ Vân cung kính đỡ Lam Tiêm Tiêm hướng Tụ Hiền
lâu đi đến, Văn Thao ân cần tiêu sái ở một bên:“Nghe nói Tụ Hiền lâu có một vị
đầu bếp tay nghề rất cao mới đến, rất nhiều người đều nghe danh mà đến, muốn ăn
đồ ăn hắn làm không dễ, ta thật vất vả sai hạ nhân xếp hàng lấy thẻ, cố ý mang
nàng đến thưởng thức…… Ôi uy, ai a, đi đường không có mắt à.”
Văn Thao đang theo mỹ nhân nói chuyện vô cùng vui vẻ, đột
nhiên bị người hung hăng đụng phải, lập tức liền tức giận mở miệng mắng.