Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 17: Chương 17: Hôn ước trống rỗng




Ads Mọi người ngồi giữa, trừ bỏ Nhan Hướng Thái hiểu được ý đồ của Tư Đồ Tử Ngôn, còn lại mọi người tò mò đều dựng lỗ tai lên nghe.

Tư Đồ Tử Ngôn tao nhã nhấp một ngụm trà, giơ tay nhấc chân trong lúc đó, mị lực vô hạn, chẳng sợ chính là cái gì cũng không động, như trước làm cho người ta không khỏi đắm chìm.

Bất quá người bị đắm chìm, chỉ có Nhan Lăng và Nhan Xảo, Nhan Noãn khinh thường không chỉ có ở trong lòng, sau khi Tư Đồ Tử Ngôn mở miệng nói từ phế vật kia, ấn tượng vốn đối với Tư Đồ Tử Ngôn không tốt lại lên đến trình độ ác liệt, vẻ mặt khinh thường đã ở trên mặt lộ ra vài phần.

Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa cặn bã, bộ dáng này, ngay cả một phần ba của Long Trác Việt đều không bằng.

Tư Đồ Tử Ngôn không biết trong lòng Nhan Noãn đối với chính mình hèn mọn, buông chén trà, ánh mắt khinh miệt dừng ở trên người Nhan Noãn, giọng nói cũng mang theo vài phần hàn ý:“Lần này ta đến, là giải trừ hôn ước với Nhan đại tiểu thư.”

Một câu đơn giản, giống nói sấm rền đánh vào lòng mọi người, Nhan Lăng và Nhan Xảo lại không thể tin trừng lớn hai mắt, giống như gặp quỷ nhìn Nhan Noãn.

Làm sao có thể? Phế vật kia và Tư Đồ công tử có hôn ước, việc này đánh chết các nàng cũng không tin tưởng.

Các nàng hoàn toàn xem nhẹ mấy từ Tư Đồ Tử Ngôn nói giải trừ hôn ước, trong lòng ghen tị cơ hồ phát điên, như thế nào cũng không thể chấp nhận phế vật Nhan Noãn ngày thường chỉ có bị các nàng khi dễ sẽ có mệnh tốt như vậy, hai đôi mắt tựa như nọc độc phẫn hận trừng mắt Nhan Noãn.

Nhan Noãn bị lời của Tư Đồ Tử Ngôn nói kinh ngạc một chút, kinh ngạc nhìn hắn, mà rơi vào trong mắt Tư Đồ Tử Ngôn, thành Nhan Noãn không muốn từ bỏ cho hắn.

Thật sự là không biết xấu hổ, chẳng lẽ gả cho Hiền vương, còn muốn cùng hắn thực hiện hôn ước không thành, cho dù Nhan Noãn không có gả cho Hiền vương, hắn cũng sẽ không thú nàng.

Có thể làm thiếu phu nhân của Tư Đồ gia, phải có chỗ hơn người, tài năng, chiến khí, bên ngoài đều phải thuộc loại ưu tú nhất .

Bộ dạng Nhan Noãn xác thực khuynh quốc khuynh thành, bất quá lại nhát gan yếu đuối, nhìn sao cũng là phế vật, một người không có mỹ mạo như vậy muốn làm thiếu phu nhân Tư Đồ gia, quả thực là vũ nhục đối với Tư Đồ gia.

Nhan Hướng Thái nhìn vẻ mặt ngẩn ra của Nhan Noãn, đáy mắt hiện lên đùa cợt, có lòng tốt giải thích nói:“Noãn nhi, là như vậy, phụ thân con lúc còn sống là bạn tốt của gia chủ Tư Đồ gia, khi con còn ở trong bụng nương con đã chỉ phúc vi hôn, hứa gả con cho Tư Đồ công tử, bất quá trời không chiều lòng người, con được chọn là Hiền vương phi, vì không muốn ảnh hưởng danh dự của con, Tư Đồ công tử đã vội vàng tới kinh thành cùng con giải trừ hôn ước, miễn cho ngày sau có hiểu lầm.”

Cái gì vội vàng tới, sợ là sớm có tính toán , chẳng qua trùng hợp nàng gả cho Long Trác Việt mà thôi.

“Việc này chẳng qua là do gia phụ tự tiện làm chủ, Nhan đại tiểu thư cũng không phải mẫu người ta thích, hơn nữa có thể ngồi vào vị trí thiếu phu nhân Tư Đồ gia, tất phải tài mạo song toàn, ta đối với Nhan đại tiểu thư sớm đã nghe thấy, thật sự đảm đương không nổi vị trí thiếu phu nhân Tư Đồ gia, trước mắt Nhan đại tiểu thư đã tìm được phu quân, hôn ước chúng ta cũng sẽ không cần nữa , đây là tín vật phụ thân của ta giao cho ta, ta đưa lại cho ngươi, không khỏi ngày khác dây dưa không rõ, còn xin Nhan đại tiểu thư đem tín vật lúc trước trả lại cho ta, từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ.” Nói xong, Tư Đồ Tử Ngôn từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bội màu tím đặt lên bàn, ẩn ẩn lưu quang lóe ra trong đó, mặt trên có khắc hoa văn phức tạp, vừa thấy đã biết là thứ tốt.

Đôi mi thanh tú của Nhan Noãn khẽ nhíu, cố gắng ở trong trí nhớ lục lọi về chuyện Tư Đồ Tử Ngôn nói, lại vô ích, đừng nói tín vật, ngay cả chuyện đính thân từ nhỏ nàng cũng không ấn tượng.

“Tín vật gì? Ta chưa từng thấy qua.”

Nhan Noãn lắc đầu, thành thật nói, trong ấn tượng thực không có gì tín vật, nếu có, nàng nhất định không nói hai lời ném cho hắn, thứ chó má này, cho dù trước kia Nhan Noãn hiếm lạ, nàng cũng không tiết quăng ra.

Thành thật của nàng, dừng ở trong mắt người khác lại thay đổi thành ý khác.

Mặt Tư Đồ Tử Ngôn lập tức đen, khẩu khí cũng không thiện :“Nhan đại tiểu thư, người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, ngươi nói chưa thấy qua là có ý gì, chẳng lẽ nói ngươi muốn về sau cầm tín vật lại đến dây dưa với ta sao? Mặt dày mày dạn như vậy là có ý gì.”

Không nghĩ tới Nhan Noãn cái gì cũng không biết, giỏi nhất vô sỉ, thế nhưng cho hắn một chiêu như vậy.

Nhan Hướng Thái sắc mặt cũng không tốt :“Noãn nhi, đừng hồ nháo , con nay đã là Hiền vương phi, sống là người của hoàng gia, chết là qủy của hoàng gia, mau đưa tín vật trả lại cho Tư Đồ công tử.”

“Đúng vậy, đại tỷ, ngươi nay đã là Hiền vương phi , còn chiếm lấy tín vật của Tư Đồ công tử làm cái gì, huống chi Tư Đồ công tử đã nói rõ , ngươi căn bản là không có tư cách làm thiếu phu nhân Tư Đồ gia.” Hai tay Nhan Lăng nắm chặt khăn, ghen tị châm chọc nói, lời nói cuối cùng nói nhẹ, cơ hồ là nỉ non ra tiếng, bất quá lại bị nhãn lực vô cùng tốt của Nhan Noãn nhìn ra khẩu hình miệng của nàng.

Nhan Noãn tức giận đến hai tay phát run, ngươi nha một đám hỗn đản, đem Nhan Noãn nàng trở thành người nào , cho dù Tư Đồ Tử Ngôn có cho nàng, nàng cũng ngại bẩn.

Tư Đồ Tử Ngôn lời nói ác liệt cùng vẻ mặt khinh miệt của mọi người, đem lí trí còn sót lại của Nhan Noãn đánh bay, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nâng cằm, vẽ ra độ cong vô cùng đẹp, trong mắt tối đen cất chứa nghiêm khắc lãnh đạm, thẳng tắp nhìn Tư Đồ Tử Ngôn.

Theo ngay từ đầu chỉ thấy vẻ mặt Nhan Noãn hèn nhát, đột nhiên chuyển biến, làm cho Tư Đồ Tử Ngôn cả kinh, rét lạnh trong mắt nàng, làm cho hắn thiếu chút nữa không dám đối diện.

Ngay sau đó, hắn bỗng dưng nghe được tiếng nói linh hoạt của Nhan Noãn vang lên, lộ ra lạnh băng cùng cao ngạo.

“Tư Đồ công tử, ta không biết lúc trước phụ thân ta mắt bị mù như thế nào, lại quyết định việc hôn nhân này với phụ thân ngươi, nhưng có câu biết nghĩ cho mình cũng phải biết nghĩ cho người khác, Tư Đồ Tử Ngôn ngươi cũng không phải loại Nhan Noãn ta thích, huống chi, Tư Đồ gia ngươi cũng vậy, chỉ là vị trí thiếu phu nhân của một thế gia sao có thể so với vị trí Hiền vương phi, Nhan Noãn ta một chút đều thấy không hơn, hiện nay ta tốt xấu cũng là người hoàng gia, lẽ ra Tư Đồ công tử còn phải hành lễ với ta, gọi ta một tiếng Hiền vương phi mới phải.”

Trên mặt của nàng không có phấn son trang điểm, lại tươi mát động lòng người, hai mắt như nước, lại mang theo lạnh băng nồng đậm, tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy, khóe miệng câu thành một chút độ cong trong trẻo nhưng lạnh lùng, tràn ngập trào phúng cùng khinh miệt.

Nói châu châu một phen, làm cho đám người Tư Đồ Tử Ngôn đều choáng váng, trong lúc nhất thời đã quên phản ứng.

Nhan Noãn ngừng lại một chút, con ngươi đen lãnh đạm chậm rãi đảo qua từng người, lại nói tiếp:“Người tới, lấy giấy bút.” Hạ nhân do dự nhìn Nhan Hướng Thái, bọn họ không xem lời nói của đại tiểu thư là mệnh lệnh, nay nàng muốn giấy bút, đương nhiên phải hỏi Hầu gia có đồng ý hay không.

“Đứng ở trong này làm cái gì, còn không mau đi.” Nhan Noãn thấy hạ nhân thờ ơ, giọng nói lạnh hơn vài phần, thẳng đem hạ nhân sợ tới mức giật mình một cái, làm theo sự sai bảo của Nhan Noãn.

“Ngươi lại muốn đùa giỡn hoa chiêu gì.” Tư Đồ Tử Ngôn từ trong giật mình hoàn hồn, mày kiếm anh tuấn nhíu thành chữ xuyên, trầm giọng hỏi, đáy lòng lại nhịn không được oán thầm, vừa rồi là hắn ảo giác sao? Như thế nào Nhan Noãn không giống với trong hiểu biết của hắn?

Không phải nói nhát gan yếu đuối, hoàn toàn không chỗ dùng sao?

Vì sao hắn ở trên người nàng thấy được vô số phong hoa trán phóng, không chỉ có vì nàng dung mạo tuyệt sắc, mà là khí chất của nàng, cái loại khí chất không nhiễm bụi trần, cao cao tại thượng phát ra khí thế uy nghi thản nhiên, này căn bản không phải một người yếu đuối sẽ có ?

Hắn chẵng lẽ bỏ lỡ cái gì?

Ẩn ẩn trong lúc đó, Tư Đồ Tử Ngôn bỗng dưng muốn thu hồi lời nói kia.

(phong hoa trán phóng: hình như là hào hoa phong nhã, ko biết đúng hay không nữa ==’’)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.