Ads
Long Trác
Việt kêu gào như vậy, làm cho hai người Nhan Lăng và Nhan Xảo bỗng dưng ngậm miệng
lại, ngây người nhìn Long Trác Việt khóc kinh thiên động địa, sau một lúc lâu mới
hồi phục tinh thần, nghĩ đến chính mình thất thố làm cho Tư Đồ Tử Ngôn nhìn thấy,
vội vàng khẩn trương bày ra bộ dáng nhu nhược.
Nhan Noãn
nhìn Long Trác Việt bên cạnh cả kinh, khóe miệng hơi hơi run rẩy, cố gắng khắc
chế xúc động muốn rít gào, đè thấp giọng nói:“Vương gia, quỷ sẽ không xuất hiện
vào ban ngày.”
Tư Đồ Tử
Ngôn hứng thú nhìn Long Trác Việt, khóe môi nhợt nhạt cong lên lộ một chút ý cười
châm chọc, sau một lúc lâu, mới chắp tay với Long Trác Việt nói:“Tư Đồ Tử Ngôn
tham kiến Hiền vương.”
Long Trác
Việt nghe xong Nhan Noãn nói, tiếng khóc quàng quạc ngừng lại, nước mắt nói thu
là thu, vươn tay kéo ống tay áo của Tư Đồ Tử Ngôn, lau nước mắt nước mũi còn
lưu lại trên mặt, lại lấy ống tay áo nắm cái mũi, dùng sức dỗ, sau đó mới học
theo động tác khoát tay:“Thỏ chết, miễn lễ đi.”
Tư Đồ Tử
Ngôn nhìn ống tay áo của mình dính nước mũi nước mắt, mặt tái đi, giống như ăn
phải phân, mặt run rẩy, ghê tởm đến muốn ói.
Ngốc tử chết
tiệt này, thế nhưng lấy ống tay áo của hắn lau nước mũi, bẩn chết.
Còn một câu
“Thỏ chết”, là ý gì.
“Phốc……”
Nhan Noãn không nhịn cười ra tiếng, nếu không phải phải dịu dàng một chút, nàng
sợ sẽ phải quỳ rạp trên mặt đất cười.
Thỏ chết,
ha ha ha ha, thật tài tình.
Tự lúc gả
cho Long Trác Việt tới nay, Nhan Noãn lần đầu tiên cảm thấy tên ngốc này, hắn
cũng có chỗ đáng yêu.
Sắc mặt Tư
Đồ Tử Ngôn âm trầm, che kín rét lạnh trong mắt bên trong còn có giận tái đi, hắn
trừng mắt Long Trác Việt, nghiến răng nghiến lợi hỏi:“Xin hỏi vương gia, Tư Đồ
Tử Ngôn có gì sai, vương gia phải mở miệng nhục mạ?”
Long Trác
Việt nhìn Tư Đồ Tử Ngôn, vẻ mặt vô tội trừng mắt nhìn:“Thỏ chết, ta khi nào thì
chửi , có sao?” Nói xong, hắn đột nhiên quay đầu, chu môi ủy khuất nhìn Nhan
Noãn:”Noãn Noãn, người ta khi nào thì mắng chửi người ?”
Nhan Noãn
không thích Tư Đồ Tử Ngôn, nhất là đối phương dùng ánh mắt cười nhạo khinh miệt
nhìn nàng, làm cho trong lòng nàng càng thêm không thoải mái. Long Trác Việt mở
miệng ngậm miệng đều kêu thỏ chết, làm cho nàng nghe xong tâm tình thư thái rất
nhiều, lúc này thấy hắn hỏi, khó được tâm tình tốt vỗ vỗ tay hắn:“Không có.”
“Vương gia,
vì sao mắng ta…… Thỏ chết.” Tư Đồ Tử Ngôn nghiến răng nói.
“Nha, không
phải chính ngươi nói sao?” Long Trác Việt quái dị nhìn Tư Đồ Tử Ngôn:“Ta có
nghe được a, ngươi nói ngươi kêu là thỏ chết.”
“Vương gia,
là Tư Đồ Tử Ngôn.” Tư Đồ Tử Ngôn cưỡng chế lửa giận trong lòng, giải thích nói.
“Nha!” Long
Trác Việt kéo thật dài âm cuối, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ:“Hóa ra gọi là ông nội
thỏ chết a, thực xin lỗi , người ta không có nghe rõ.” Thái độ nhận sai của hắn
rất là tốt đẹp, chính là một cái tên thật hay, từ trong miệng hắn gọi ra, làm
cho người ta nghe có cảm giác không được tự nhiên.
Tiếp theo,
Long Trác Việt lại nỉ non lầm bầm lầu bầu:“Vì sao kêu là ông nội thỏ, mà không
phải là bà nội thỏ? Chẳng lẽ nói bởi vì ngươi là nam nhân, cho nên phải gọi ông
nội con thỏ? Ừm, hẳn là như vậy.”
Hắn thanh
âm không lớn, nhưng đều rơi vào tai mỗi người.
Nhan Noãn đầu
cúi càng thấp bả vai run run tiết lộ nàng giờ phút này cười có bao nhiêu vui vẻ.
May mắn
Long Trác Việt là một tên ngốc, nếu không cũng quá phúc hắc, nào có người đùa
giỡn tên người ta như vậy, cũng do Tư Đồ Tử Ngôn không may, tên thật hay, đụng
phải Long Trác Việt tất cả đều thay đổi vị.
Tư Đồ Tử
Ngôn bỗng nhiên cảm thấy chính mình có loại cảm giác tự rước lấy nhục, trên mặt
lạnh lùng tràn đầy hoảng sợ, một đôi mắt trừng Long Trác Việt, giống như muốn
dùng ánh mắt xuyên qua người.
Trong lòng
Nhan Hướng Thái đột nhiên cả kinh, vội mở miệng đánh vỡ xấu hổ:“Đứng lâu như vậy,
sợ là đã mệt mỏi, Tư Đồ công tử mời đến đại sảnh ngồi.”
Dứt lời,
ánh mắt ông hung ác giống vô số lợi kiếm hướng Nhan Noãn vọt tới, sao chổi chết
tiệt này, cũng không biết trở về làm gì, vốn định đuổi nàng đi, nhưng lại ngoài
ý muốn làm cho Tư Đồ Tử Ngôn bị bêu xấu, cũng không biết Tư Đồ Tử Ngôn có thể bởi
vậy đem thầm oán chuyển dời đến trên người ông hay không, mà tất cả sai lầm
này, đều là do Nhan Noãn dẫn tên ngốc này trở về.
Tư Đồ gia
cũng không phải quan to quý nhân gì, nhưng đứng đầu tứ đại thế gia Nam Thương
quốc, không chỉ có tài lực hùng hậu, về phương diện đấu khí người Tư Đồ gia lại
có năng lực lĩnh ngộ vượt quá người thường, cao thủ vô số.
Bởi vậy, ở
Nam Thương quốc mặc dù không phải hậu duệ quý tộc nhà cao cửa rộng, nhưng địa vị
của Tư Đồ gia và thế lực lại làm cho người ta một chút cũng không dám khinh thường,
còn lại tam đại thế gia mặc dù không có thành tựu như Tư Đồ gia, nhưng cũng
không ít người là quan lớn quyền quý.
“Đúng nha
đúng nha, đứng lâu như vậy, chân người ta đều đã tê rần, Noãn Noãn, chúng ta
cũng đi ngồi ngồi.” Long Trác Việt đấm đấm chân, giọng nói mang theo làm nũng
nói.
Nhan Noãn
nhìn Nhan Hướng Thái liếc mắt một cái, thản nhiên mở miệng nói:“Nhị thúc chiêu
đãi khách, ta không thể làm phiền, vương gia nếu là mệt mỏi, chúng ta về viện
trước.”
“Cùng đi
cũng không sao, tại hạ hôm nay đến, vốn là muốn thương lượng với Hầu gia về
chuyện của tại hạ và đại tiểu thư, nếu đại tiểu thư đã trở lại, tại hạ trực tiếp
cùng đại tiểu thư nói càng tốt hơn.”
Nhan Noãn vừa
cự tuyệt, Tư Đồ Tử Ngôn liền nghiêm mặt nói, trong mắt không chút nào che dấu
chán ghét.
“Vậy cùng
đi đi.” Nhan Hướng Thái nói, trên mặt buột chặt biểu hiện giờ phút này tâm tình
của ông thật tệ.
Ông đều lấy
lễ đãi khách quý, Nhan Noãn và Hiền vương thế nhưng lường gạt như thế, thật sự
là tức chết ông .
Nếu Nhan
Noãn biết ý nghĩ trong lòng Nhan Hướng Thái, chắc chắn rít gào, ông già chết tiệt,
từ đầu tới đuôi, lường gạt Tư Đồ Tử Ngôn là Long Trác Việt được không.
Tư Đồ Tử
Ngôn nói làm cho Nhan Noãn nao nao, bọn họ có vẻ lần đầu tiên gặp, ở trong trí
nhớ cũng chưa bao giờ có cùng xuất hiện gì, nàng không biết bọn họ có chuyện gì
để nói.
“Noãn Noãn,
biểu tình của thỏ chết thật là khủng khiếp, hắn muốn cùng ngươi nói cái gì?”
Long Trác Việt sợ hãi nhìn Tư Đồ Tử Ngôn liếc mắt một cái, lui về bên cạnh Nhan
Noãn , hỏi.
Lại là một câu
“Thỏ chết”, gương mặt anh tuấn của Tư Đồ Tử Ngôn tức đến cơ hồ trở nên vặn vẹo.
Nhan Noãn lắc
đầu, chuyện này nàng cũng đang muốn biết :“Đi xem sẽ biết.”
Nhan Lăng
và Nhan Xảo nhất tề nhìn Nhan Noãn, trong mắt là tràn đầy căm hận, hai người
trong lòng cũng không thiếu suy đoán , Tư Đồ Tử Ngôn khi nào thì quen biết với
Nhan Noãn?
Hai người
nhìn nhau, rất ăn ý đi theo, đối với chuyện của Nhan Noãn, suy nghĩ của các
nàng, đa số thống nhất
Tư Đồ Tử
Ngôn đi qua bên cạnh Nhan Noãn, hơi hơi ghé mắt, đôi môi như hoa hồng trơn bóng
khẽ động, không tiếng động phun ra hai chữ, mặt Nhan Noãn, lập tức tựa như hàn
sương tháng chạp.
Hai chữ hắn
nói là — phế vật!
Lông mi thật
dài khẽ nhíu, trên mặt trắng bóng như ngọc của nàng tiếp theo thoáng hiện bóng
ma, đáy mắt quét qua hàn quang, giống như có thể đem hết thảy cắn nuốt.
Tư Đồ Tử
Ngôn, tốt lắm, dám mắng nàng phế vật, thù này, nàng nhớ kỹ.
Mới ngồi xuống
chính sảnh, Nhan Noãn hé ra mặt lạnh hỏi.
“Không biết
Tư Đồ công tử tìm ta có chuyện gì?”
Tuy rằng
không biết là chuyện gì, nhưng Nhan Noãn chỉ dùng ngón chân cũng có thể nghĩ
tuyệt không phải chuyện tốt.