Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 108: Chương 108: Kinh vì thiên nhân!




Ads “Trẫm thấy Long Trác Việt đã phát hiện ra mình liền chậm rãi đi lại chỗ hắn, Long Trác Việt thấy trẫm tiến đến thì không ngừng lui lại, đôi mắt chất chứa lửa giận cùng đề phòng. Trẫm nói với hắn là trẫm sẽ không đem chuyện đêm nay nói với người khác, không biết có phải lúc đấy Long Trác Việt còn quá nhỏ hay không mà dù đã trải qua một hồi đại biến, tâm tính cũng không thành thục, vừa nghe trẫm nói vậy liền coi trẫm là huynh đệ vào sinh ra tử, thập phần tin tưởng trẫm. Long Trác Việt nói với trẫm, hắn muốn sống để báo thù cho Uyển phi, nhưng mà dưới tai mắt của Thái hậu, muốn sống sót để báo thù thì quả thật nói dễ hơn làm, bởi vậy Long Trác Việt mới quyết định giả ngu!” Chỉ có trở thành phế nhân mới thoát được sự giám sát của Thái hậu.

“Cái chết của Uyển phi là một đả kích lớn đối với tiên hoàng, không bao lâu sau thì người ngã bệnh, hoàng tử duy nhất lại biến thành một kẻ ngốc, không thể kế thừa ngai vị, bách quan trong triều hối thúc nên tiên hoàng đành phải chọn trong hoàng tộc một người có thể trở thành thái tử, Thái hậu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để lên cầm quyền. Lúc bấy giờ Long Trác Việt nói là hắn hi vọng Thái hậu sẽ coi trọng trẫm, mà muốn để Thái hậu coi trọng thì người đó không thể quá thông minh cùng độc lập được, bởi vì loại người này sẽ khiến Thái hậu có cảm giác không nắm giữ được. Trẫm ngày đó vì muốn giúp Long Trác Việt nên giả yếu đuối, nhu thuận cùng vô năng, khi tất cả những đứa trẻ khác cố gắng bộc lộ khả năng của mình thì Thái hậu chú ý đến trẫm, cuối cùng nhận trẫm là nghĩa tử. Năm năm sau, tiên hoàng qua đời vì bạo bệnh, trẫm chân chính trở thành hoàng đế, mà Thái hậu cũng chân chính nắm được thực quyền!”

Nhan Noãn Noãn nghiêng người, khuỷu tay chống lên tay vịn bên ghế, chống cằm nhìn Long Cẩm Thịnh, đáy mắt xẹt qua tia khác thường. Nàng chỉ nghĩ Thái hậu có dã tâm nắm giữ triều chính, nguyên lai bà ta cũng thật điên cuồng!

“Vậy tại sao Long Trác Việt lại phải mang mặt nạ như bây giờ?” Nhan Noãn Noãn đột nhiên nhớ tới chuyện này, tò mò hỏi.

Long Cẩm Thịnh nghe nàng hỏi vậy, đáy mắt xẹt qua tia trêu tức nói: “Muội cũng biết Long Trác Việt lớn lên khuynh quốc như thế nào rồi đó, nếu cứ để nguyên như vậy mà gặp người thì mặc kệ hắn có ngốc thật hay không cũng sẽ mang đến không ít phiền toái, đấy là chưa kể tới ong bướm vây quanh, trẫm không muốn phải giải quyết hậu quả cho hắn nên mới đề nghị hắn đeo mặt nạ cho xấu đi một chút!”

“Ta thấy Hoàng thượng chính là cố ý muốn chỉnh Long Trác Việt thì đúng hơn!” Nhan Noãn Noãn liếc hắn đầy khinh thường nói.

Long Cẩm Thịnh bị nàng nói trúng tim đen, khóe miệng không khỏi run rẩy: “Trẫm cũng chỉ muốn tốt cho hắn thôi, muội xem, nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều nghĩ Long Trác Việt là một tên ngốc xấu xí, cũng không hề có người hoài nghi nha. Hơn nữa, khi Long Trác Việt được cứu ra khỏi trận hỏa hoạn năm đó, trên mặt xác thực có rất nhiều vết cắt, trẫm cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, làm cho mọi người thấy vết sẹo trên mặt hắn thật xấu xí mà thôi, còn lại những chuyện khác không liên quan gì tới trẫm, Long Trác Việt trở thành như ngày hôm nay đều là tự hắn muốn a!”

Hắn chỉ đề nghị Long Trác Việt hóa trang cho xấu xí một chút chứ cũng không muốn hắn biến thành ‘phúc hắc’ như bây giờ a. Ngay cả Thái hậu nhìn thấy hắn còn cảm thấy bẩn mắt, thường xuyên tự hỏi vì sao Long Trác Việt thoát khỏi hỏa hoạn lại có thể càng lớn càng đen, vết sẹo trên mặt ngày càng trở nên thô ráp, xấu xí đến độ ai nhìn vào cũng phải chán ghét!

Nhưng hắn không thể không công nhận, chiêu này của Long Trác Việt quả thực rất hữu dụng, ngay cả Thái hậu cũng không tình nguyện gặp hắn, tự nhiên cũng sẽ không bận tâm giám sát hắn rồi, binh quyền quốc gia đang nằm trong tay bà ta, Long Trác Việt đối với bà ta mà nói đúng là không hề có sức uy hiếp gì cả.

Ngừng lại một chút, Long Cẩm Thịnh lại nói: “Từ lúc quyết định báo thù, Long Trác Việt âm thầm nuôi dưỡng thế lực của chính mình, không ngừng thu nhận những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, ngày đêm bồi dưỡng, cuối cùng lập nên Việt cung. Lúc bấy giờ Thái hậu tuy không còn có ý định giết Long Trác Việt nữa nhưng cũng chán ghét tới cực điểm. Trẫm vừa đăng cơ đã lập tức phong vương cho Long Trác Việt, để hắn ra ngoài cung, không những tránh được tai mắt của Thái hậu mà càng tiện lợi hơn cho việc rèn luyện nhân lực của hắn!”

Nhan Noãn Noãn nghe vậy, mắt đẹp phút chốc nhíu lại: “Việt cung? Văn Chính Nam là tà giáo trong lời đồn?”

Nếu nói Thần Tôn giáo là giáo phái khiến cho người ta ngưỡng mộ thì Việt cung chính là tà giáo bị người đời khinh bỉ. Nàng cũng không biết cung chủ Việt cung đã làm chuyện gì, nhưng là từ ngày xuyên tới đây, nàng cũng có nghe một vài tin đồn nói là giáo phái này lạm sát người vô tội, hung ác tàn nhẫn, tội ác tày trời.

Chẳng lẽ là chơi trữ sao? Long Trác Việt? Việt cung? Đánh chết nàng cũng không tin được Long Trác Việt sẽ làm ra những chuyện thương thiên hại lí.

Long Cẩm Thịnh nhíu mày, hỏi ngược lại: “Muội tin?”

“Không tin!” Nhan Noãn Noãn không hề do dự, lắc đầu nói: “Nói như vậy thì Việt cung chính là do Long Trác Việt lập nên, nhưng ấn tượng của mọi người là giả???”

“Đương nhiên là giả!”

Nhan Noãn Noãn đột ngột ngồi thẳng dậy, nghiêng người về phía trước hỏi: “Long Trác Việt thâm tàng bất lộ như vậy thì nội lực của hắn đã đạt đến cấp mấy?” Thiên Minh là thuộc hạ của hắn mà đã đạt tới cấp bảy, nàng thật sự rất tò mò, so với Thiên Minh thì Long Trác Việt mạnh hơn hay yếu hơn đây?

Long Cẩm Thịnh ra vẻ hứng thú với vấn đề của Nhan Noãn Noãn, hắn cũng ngồi thằng dậy, nghiêng về phía Nhan Noãn Noãn, thần bí mà tràn ngập hứng thú nói: “Nội lực… cấp chín!”

Oanh— Đầu Nhan Noãn Noãn gần như nổ tung! Câu trả lời của Long Cẩm Thịnh khiến nàng ngây ra như phỗng, đã quên mất phản ứng lại.

Nội lực cấp chín?! Tuy nội lực trên đại lục này chia làm mười cấp nhưng cũng chưa có ai đạt tới cấp mười a, nàng nhỡ rất rõ, sư phụ đã nói cấp chín chính là cấp cao nhất hiện tại. Hiện tại sư phụ mạnh hơn hay Long Trác Việt mạnh hơn đây?

Mắt hạnh bình tĩnh nhìn Long Cẩm Thịnh, nàng thật sự đã bị câu trả lời của hắn làm cho chấn kinh.

Mắt phượng Long Cẩm Thịnh hiện rõ tia giảo hoạt, giống như rất hài lòng với biểu tình ngạc nhiên, trợn mắt, há hốc mồm của Nhan Noãn Noãn.

*~*

Bên ngoài phòng bếp Hiền vương phủ, một đám nha hoàn, hạ nhân tò mò ngóng cổ vào bên trong.

Thiên Minh lúc này giống hệt như môn thần giữ cửa, gương mặt tuấn tú lạnh như băng sơn đứng chặn trước cửa phòng bếp, cửa bếp phía sau thủy chung đóng chặt, bên trong thỉnh thoảng lại truyền tới thanh âm đổ vỡ, va chạm.

“Thiên Minh, Vương gia nhốt mình trong bếp làm cái gì vậy?”

“Nếu Vương gia muốn ăn gì thì cứ việc phân phó chúng nô tài là được mà!”

“Vương gia chưa bao giờ làm thức ăn, không biết có bị dao làm bị thương không nữa?”

“Ngươi vẫn nên khuyên Vương gia ra ngoài đi thôi!”



Đám người tò mò không biết Long Trác Việt làm gì trong bếp, vừa lo lắng hắn bị thương vừa lo lắng hắn sẽ phá sập nhà bếp.

Thiên Minh nhướn đôi mày kiếm, khóe miệng khẽ nhếch, trong lòng tuy cũng có chung suy nghĩ với mọi người nhưng biểu tình trên gương mặt thì thủy chung như một, lạnh lùng như băng sơn ngàn năm.

“Vương gia nói, không được phép của người không cho phép kẻ nào quấy rầy, các ngươi tốt nhất là nên tản đi!”

Thiên Minh không hề cảm thấy phiền toái, chậm rãi lập lời ý của Long Trác Việt, đám người vây quanh phóng bếp cũng được ba vòng lớn nhỏ, ai cũng khuyên hắn kéo Long Trác Việt ra khỏi nhà bếp.

“Chuyện này…” Đám người nhìn cửa phòng bếp đóng chặt rồi lại nhìn nhau.

Tần số thanh âm rơi vỡ ngày càng dày đặc, bọn họ nghe mà cũng có thể đoán được tình hình chiến đấu kịch liệt bên trong, chỉ sợ là lúc Vương gia rời khỏi, nhà bếp cũng bị hủy tới bảy tám phần rồi!

Đám người khuyên không được, gương mặt hiện rõ lo lắng nhưng cũng đành phải tản đi.

Loảng xoảng… lại một trận đổ vỡ vang lên, khóe miệng Thiên Minh không kìm được giật giật. Vương gia, cho dù ngài muốn dỗ ngọt Vương phi thì cũng nên chọn một phương thức ôn nhu một chút chứ, phòng bếp bị hủy cũng không sao, nhưng đồ người làm có thể ăn được sao? Có người dám ăn sao?

Thiên Minh đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm cầu nguyện thay cho Nhan Noãn Noãn, càng hi vọng Vương gia sớm tỉnh ngộ, không cần đầu độc khẩu vị Vương phi a!

Trong phòng bếp, Long Trác Việt vui đến quên cả đất trời, lúc thì thái thái, lúc băm băm, lúc lại hì hục thổi lửa… trên đất đầy những mảnh vỡ, cả phòng bếp hỗn loạn vô cùng.

“Khụ khụ khụ…” Tiếng người ho khan liên tục truyền ra, Thiên Minh lo lắng, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Vương gia, có chuyện gì vậy?”

Biết Thiên Minh không nhìn thấy tình hình bên trong, Long Trác Việt dùng sức vẫy vẫy tay, vừa cho thêm củi vừa nói: “Không… không có việc gì!”

Thấy người ta nhóm lửa dễ dàng, như thế nào hắn lại nhóm hoài không được?

Sau khi nhóm xong lửa, Long Trác Việt bắt đầu công cuộc xào rau. Bởi vì trước kia có đi theo Nhan Noãn Noãn xem nàng nấu ăn nên Long Trác Việt cũng biết được những qui trình cần thiết, cũng không thể làm khó hắn được.

Cho dầu ăn, cho gừng, bỏ thịt vào…

Một loạt động tác được Long Trác Việt trình diễn vô cùng thuần thục. Long Trác Việt tràn đầy tự tin, làm nguyên một dĩa rau xanh, một dĩa dưa chuột xào, một chén thịt nướng bự.

Sau khi xong xuôi, Long Trác Việt mở cửa phòng bếp, cũng không để ý tới cả người dơ bẩn, đắc ý bưng tác phẩm của mình tới đại sảnh.

Thiên Minh nhìn ba món ăn trên mâm, bất giác rùng mình!

Kia thật sự là chỉ có thể dùng hai chữ ‘thê thảm’ để hình dung, chẳng lẽ Vương gia không nhận thấy là mâm đồ ăn đến nhìn còn không thể đoán được đó là món gì chứ đừng nói đến ăn vào?

Long Trác Việt mở cửa đại sảnh, đặt mâm đồ ăn xuống bàn. Lam Tiêm Tiêm đúng lúc đi tới, có chút ngạc nhiên hỏi: “Nghe nói Vương gia tự mình xuống bếp?”

“Đúng vậy!” Long Trác Việt vui sướng ngẩng đầu, đôi mắt đẹp tỏa sáng lấp lánh nhìn Lam Tiêm Tiêm: “Đây là người ta tự mình xuống bếp làm cho Noãn Noãn nha, Tiêm Tiêm, Noãn Noãn nhất định sẽ rất cảm động mà tha thứ cho người ta, đúng không?”

Biểu tình vui sướng của Long Trác Việt khiến Lam Tiêm Tiêm cứng người.

“Cái này… đúng vậy!”

Thật ra nàng rất muốn nói: Vương gia, tuy người có lòng nhưng đồ ăn này nhìn qua thật sự khó mà có thể nuốt trôi a. Cho dù Vương phi có tha thứ cho người cũng là vì không thể chịu được sự tra tấn của đống đồ ăn này a. Vương gia, người có thể đổi sang phương thức khác không?

Nhưng là nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ kia của Long Trác Việt, Lam Tiêm Tiêm không sao nói ra lời trong lòng được. Tấm lòng của Vương gia thật sự khiến người ta cảm động, Vương phi hẳn sẽ không giận Vương gia nữa, lấy trí thông minh của Vương phi thì nàng nhất định sẽ có cách để khỏi phải ăn đống đồ ăn này mà không làm tổn thương tới tự tôn của Vương gia!

Lam Tiêm Tiêm đang nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng nói thanh duyệt của Long Trác Việt: “Tiêm Tiêm, đồ ăn này là người ta làm cho Noãn Noãn, ngươi không thể ăn nha!”

Long Trác Việt vẻ đề phòng nhìn Lam Tiêm Tiêm, thân hình cao lớn chắn trước mâm đồ ăn, bộ dáng như thể gà mẹ che chở cho gà con khỏi móng vuốt của lão ưng.

“Đương nhiên rồi, đây là tâm ý của Vương gia đối với Vương phi mà!” Lam Tiêm Tiêm nở nụ cười yếu ớt, ôn nhu nói. Kỳ thực có cho nàng ăn, nàng cũng không dám ăn a!

Long Trác Việt thấy Lam Tiêm Tiêm tự giác như vậy, cười đến híp cả mắt.

Đúng lúc này thì Cổ Nhất ôm theo hồ lô rượu đi đến, dưới nách kẹp theo Kim hà trư. Vừa nhìn thấy bàn đồ ăn, hai mắt lão sáng ngời, nhưng là vừa nhìn kỹ mâm đồ ăn, chòm râu dài không nhịn được rung lên, vội vàng thối lui lại mấy bước liền, hiển nhiên đã bị mâm đồ ăn kia dọa đến kinh người.

Đây… đây là cái thứ kinh khủng gì a?!

Cổ Nhất nhìn Long Trác Việt đề phòng lão như đề phòng kẻ cướp, không kìm được trợn trắng mắt.

“Ta đi ra ngoài mua chút rượu ngon, ngươi trông chừng con heo này đi!” Lão vừa dứt lời liền ném con Kim hà trư về phía Long Trác Việt.

Long Trác Việt nhìn con Kim hà trư trong không trung không ngừng quơ quơ hai móng trước mà không khỏi trợn ngược mắt, chỗ con Kim hà trư rớt xuống không phải chỗ nào khác mà chính là mâm thức ăn hắn làm cho Noãn Noãn, có khi nào bị con heo này làm hỏng rồi không?

Long Trác Việt luống cuống bắt lấy con Kim hà trư trước khi nó kịp rơi xuống, bất mãn xoay người trừng mắt nhìn Cổ Nhất: “Lão nhân đáng ghét, ngươi sao có thể ném con heo vàng này lại đây hả? Vạn nhất nó bị làm sao thì Noãn Noãn phải làm như thế nào hả? Còn cả mâm đồ ăn của người ta nữa, suýt chút nữa bị ngươi làm hỏng rồi!”

Éc éc… Con Kim hà trư trong lòng Long Trác Việt không ngừng kêu rên, oán hận nhìn Cổ Nhất như muốn nói: Lão già đáng ghét, vạn nhất khiến nó bị thương rồi tàn phế luôn thì làm sao?

Đột nhiên, Kim hà trư nhìn thấy thức ăn trên bàn, đôi mắt trợn tròn như hai hòn bi, vui sướng không tài nào tả xiết.

Kim hà trư ở trong lòng Long Trác Việt không ngừng giãy dụa bốn chân, rất nhanh thoát khỏi sự kìm giữ của Long Trác Việt, nhẹ nhàng nhảy tới trên bàn, không chút do dự lao tới chén thịt nướng đen thui trên bàn, há mỏ ngoạm một cái, một miếng thịt to đã nằm gọn trong miệng nó.

“A… cái con lợn chết tiệt này lại dám trộm đồ ăn của ta???”

Long Trác Việt rống lên đầy giận dữ, con Kim hà trư sợ đến nỗi cả người co lại, thân hình tròn vo không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa là làm rớt luôn miếng thịt trong miệng.

Long Trác Việt vươn tay muốn bắt con Kim hà trư đánh nó một trận, Kim hà trư thấy mình sắp bị tóm lại, vội vàng khua chân chạy ra ngoài.

“Đứng lại, ngươi đừng có chạy…” Long Trác Việt thấy con Kim hà trư không những cướp thịt hắn làm cho Noãn Noãn mà còn định chạy trốn, vội vàng đuổi theo.

Cùng lúc đó, ở một góc Hiền vương phủ truyền đến tiếng người hét kinh thiên động địa: “Aaaaa… không xong rồi, phòng bếp cháy rồi, người đâu, phòng bếp cháy rồi…”

Mà đầu sỏ tội phạm, mọi người không cần nghĩ cũng biết là Long Trác Việt!

Thời điểm có người phát hiện phòng bếp bốc cháy thì lửa đã lan ra bốn phía, khói cuộn mịt mù. Đối mặt với tình cảnh này, đám người kinh hoảng không thôi, trong lòng không khỏi oán thán: Vương gia đúng là có khả năng này mà!

Chỉ trong nháy mắt, hạ nhân Hiền vương phủ chạy qua chạy lại xách nước dập lửa, tránh để hỏa hoạn lan ra các phòng bên cạnh, mà Long Trác Việt cũng không hề bận tâm, cố sức đuổi theo Kim hà trư ra khỏi Vương phủ!

“Con heo vàng chết tiệt, ngươi đứng lại đó cho ta, nếu không ta sẽ lột da, ăn thịt ngươi!”

Long Trác Việt hung hăng vung tay gạt dòng người trên đường cái, mục tiêu chính là thân ảnh tròn xinh, linh hoạt tránh né dưới chân đám người – Kim hà trư.

Dân chúng trên đường thấy cảnh này, gương mặt đầy vẻ mong chờ xem kịch, thầm nghĩ: Hôm nay Hiền vương gia lại phát điên cái gì đây?

Long Trác Việt rất nhanh đuổi kịp Kim hà trư, cả thân hình cao lớn lao tới chụp được đuôi Kim hà trư: “Ta xem ngươi chạy thế nào nữa, cho ngươi ăn vụng này, ta cho ngươi ăn vụng đồ ăn của ta này…” Một tay Long Trác Việt giữ chặt con Kim hà trư, một tay moi miếng thịt trong miệng nó ra ngoài khiến Kim hà trư không ngừng kêu lên éc éc…

Đột nhiên, từ trong đám người vang lên tiếng hét cả kinh của ai đó: “Nhìn kìa, Kim hà trư!”

Rất nhanh, tiếng bước chân dồn dập chạy tới, Long Trác Việt cả kinh, biết chuyện Kim hà trư bị bại lộ, vội vàng ôm Kim hà trư đứng dậy.

Bất quá thì Long Trác Việt chưa kịp rời đi, một bàn chân từ phía sau đã đạp tới khiến hắn ngã ra trên đất, chỉ nghe người nọ nói: “Tô đường chủ, đúng là Kim hà trư!”

Thanh âm kinh hỉ, Long Trác Việt vừa nghe đã biết đối phương chính là người của Thần Tôn giáo!

Tô Diệu Phù ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét con Kim hà trư trong tay Long Trác Việt, gật đầu khẳng định: “Đúng là Kim hà trư!”

Những người còn lại nghe vậy, vui mừng nói: “Thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được Kim hà trư rồi!”

“Xú tiểu tử đáng chết, dám trộm Kim hà trư của chúng ta, nhất định phải cho hắn một bài học nhớ đời!”

“Không cần nhiều lời, đánh hắn đi, cho hắn biết kết cục của việc trộm đồ của Thần Tôn giáo chúng ta!”

Người lên tiếng chính là người đá Long Trác Việt một đá khi nãy, hắn vừa dứt lời, một đám người lập tức vây quanh Long Trác Việt, bắt đầu quyến đấm cước đá.

Quyền cước như mưa rơi xuống đầu Long Trác Việt, Long Trác Việt cuộn người che chở cho con Kim hà trư. Nếu hắn phản kháng lại thì chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ, nhưng là nói sao cũng không thể để bọn họ cướp lại Kim hà trư được.

“Kim hà trư là của người ta, các ngươi không được cướp!”

“Ân? Hóa ra là một tên ngốc?” Tô Diệu Phù nắm lấy hai chân Kim hà trư, bắt đầu co kéo cùng Long Trác Việt, vừa nghe những lời kia của hắn, hai hàng lông mày nhướn lên, lẩm bẩm: “Một tên ngốc làm sao có bản lãnh cướp được Kim hà trư trước mắt bọn họ kìa?”

Long Trác Việt vừa nghe Tô Diệu Phù mắng mình là ngốc tử, không vui nói: “Ngươi mới là kẻ ngốc, cả nhà ngươi đều ngốc!”

“Ta mới không ngốc!” Mắt hạnh trừng lên, Tô Diệu Phù tức giận phản bác, hai tay nắm hai chân trước Kim hà trư cũng tăng thêm lực đạo, người kéo ta co khiến cho Kim hà trư đau đến nỗi kêu váng lên.

“Thành thật khai báo cho ta, là kẻ nào đưa Kim hà trư cho ngươi?”

Long Trác Việt dùng sức kéo, mắt nhắm chặt lại thành một đường, không chịu nhường nói: “Không phải chuyện của ngươi, mau buông tay, không được cướp Kim hà trư của người ta!”

“Đầu ta hỏng rồi hay sao? Nói nhiều như vậy với tên ngốc này làm gì chứ?” Tô Diệu Phù thầm than, cũng không tiếp tục đôi co với Long Trác Việt nữa, liều mạng muốn đoạt lấy Kim hà trư trong tay hắn.

Những người qua đường thấy Long Trác Việt bị đám người vây quanh, nếu không phải thờ ơ lạnh nhạt thì cũng là rảnh rỗi xem kịch, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ bàn tán, tuyện nhiên không có người dám bước ra giúp đỡ.

Trong lúc quyền đấm cước đá hỗn loạn, mặt nạ trên mặt Long Trác Việt bị một cước của kẻ nào đó làm lỏng ra.

“Hử, đây là cái gì?” Tô Diệu Phù giống như phát hiện điều gì mới mẻ, di dời sự chú ý, cũng không giằng co với Long Trác Việt nữa mà trực tiếp kéo mặt nạ hắn xuống.

Long Trác Việt bị bất ngờ, chưa kịp phản ứng thì mặt nạ đã bị người ta kéo xuống, khi gương mặt tuấn tú, vạn lần tao nhã của hắn bại lộ, thiên địa một mảnh tươi sáng phút chốc bị lu mờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.