Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 107: Chương 107: Qúa khứ của Long Trác Việt!




Ads Long Cẩm Thịnh vừa đi ra tới cửa phòng đã thấy Lam Tiêm Tiêm đứng chờ ở phía xa.

Ánh mặt trời chiếu xuống làn da nõn nà không tỳ vết khiến nó tỏa ra thứ ánh sáng mê người như dương chi bạch ngọc thượng hạng, đôi mắt trong như nước hồ thu, tĩnh lặng mà đầy nhu tình, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến người ta cảm thấy như lạc vào giấc mộng.

Lam Tiêm Tiêm đứng thẳng người, hai tay chồng lên nhau đặt trên tà váy, yên lặng nhìn về phía xa, vừa thấy thân ảnh Long Cẩm Thịnh xuất hiện, đáy mắt tĩnh lặng phút chốc bừng lên tia vui vẻ.

Long Cẩm Thịnh bước nhanh về phía Lam Tiêm Tiêm: “Tiêm Tiêm…”

“Hoàng thượng!” Lam Tiêm Tiêm cúi đầu, cung kính hành lễ, giọng nói thánh thót như chim hoàng anh, thập phần êm tai.

“Ở Hiền vương phủ có quen không?” Long Cẩm Thịnh hỏi, vô cùng tự nhiên đưa tay cầm lấy bàn tay bạch ngọc của Lam Tiêm Tiêm.

Những ngón tay mảnh khảnh, ngọc ngà của Lam Tiêm Tiêm xen lẫn những ngón tay cứng rắn của Long Cẩm Thịnh, vô cùng thân mật.

Lam Tiêm Tiêm cúi đầu nhìn mười ngón tay đang đan chặt vào nhau, đáy mắt sáng lên tia cảm động, vui sướng cùng ngọt ngào.

“Ta rất tốt, Vương gia cùng Vương phi rất chiếu cố ta!”

So với Nguyệt các thì Hiền vương phủ thật sự tốt hơn rất nhiều, ở đây nàng mới cảm thấy là chính mình, là một người hoàn toàn tự do, không cần lúc nào cũng phải ngụy trang, miễn cưỡng tươi cười với người khác, không cần đè nén những cảm xúc ghê tởm khi hầu hạ khách nhân.

Lam Tiêm Tiêm hi vọng những ngày sau này nàng vẫn có thể tự do như những ngày qua., càng hi vọng Long Cẩm Thịnh sẽ sớm có được những ngày như vậy. Nhưng nàng biết, đó chỉ là giấc mộng xa vời của bản thân nàng mà thôi. Thân thể nàng đã sớm không còn toàn bích, tuy là lần đầu tiên đã trao cho Long Cẩm Thịnh, nhưng sau này đã qua tay rất nhiều nam nhân khác, sớm đã dơ bẩn không chịu nổi, mỗi khi đêm xuống nàng lại hi vọng có thể kết thúc sinh mệnh của chính mình, chỉ cần như vậy là nàng được giải thoát rồi! Nhưng là nghĩ đến nàng chết rồi, không có ai giúp Long Cẩm Thịnh, chưa thấy hắn giành lại được quyền chấp chính, nàng chết cũng không an tâm.

Bàn tay Lam Tiêm Tiêm trong tay Long Cẩm Thịnh phút chốc nắm chặt lại, như muốn tìm kiếm sự an toàn từ nam nhân đối diện. Nàng không dám mong ước nhiều, chỉ cần có thể thấy hắn, trò chuyện với hắn là đủ rồi!

“Có thiếu thứ gì thì sai người tới tìm ta, khi nào có thời gian rảnh ta sẽ đến Hiền vương thăm nàng!” Long Cẩm Thịnh ân cần nói.

Lam Tiêm Tiêm khẽ cười, nhẹ giọng đáp: “Ân, thiếp hiểu!”

“Khoảng thời gian tới Trác Dương sẽ ở lại kinh thành, nàng yên tâm ở lại Hiền vương phủ, đừng ra ngoài một mình, tránh để hắn nhìn thấy mà quấy rầy nàng!”

Nghe những lời dặn dò đầy quan tâm của Long Cẩm Thịnh, gương mặt xinh đẹp của Lam Tiêm Tiêm ngập tràn hạnh phúc: “Được!”

Long Cẩm Thịnh ở lại Hiền vương phủ tới gần trưa mới đi đến Tụ Hiền lâu.

Thời điểm hắn rời đi, Long Trác Việt nhiệt tình tiễn ra tới tận cửa lớn, Long Cẩm Thịnh nhìn gương mặt đầy nhiệt tình của Long Trác Việt, sau lưng như có từng trận gió lạnh táp vào.

“Nhâm Văn Hải, có phải trời trở lạnh hay không?” Long Cẩm Thịnh đi đằng trước, chà chà hai cánh tay đột nhiên nổi đầy da gà, hỏi Nhâm Văn Hải đang đi bên cạnh.

Nhâm Văn Hải mờ mịt ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, buồn bực nghe chủ tử nhà mình nói mê nói sảng, mặt trời đang lên, trời chỉ có càng lúc càng nóng chứ sao có thể lạnh được?

“Hồi bẩm Hoàng thượng, hình như là vậy đó ạ!”

Nghĩ là một chuyện nhưng nói lại là một chuyện khác a. Nhâm Văn Hải chỉ sửng sốt một chút, rất nhanh phụ họa theo lời Long Cẩm Thịnh. Cho dù Hoàng thượng có nói là trời tối thì lão cũng phải thừa nhận là trời tối a!

Giữa trưa luôn là thời điểm bận rộn nhất của Tụ Hiền lâu, Long Cẩm Thịnh mới tới cửa lớn Tụ Hiền lâu đã bị hàng người rồng rắn xếp hàng từ trong ra ngoài hù cho kinh hoảng.

Long Cẩm Thịnh không tin vào những gì mình thấy, dụi dụi mắt, cứng lưỡi hỏi: “Mắt ta bị hỏng rồi sao? Tụ Hiền lâu từ khi nào lại biến thành biển người thế này?”

Long Cẩm Thịnh ngẩng đầu nhìn biển hiệu trên cao, ba chữ bằng vàng vô cùng hữu lực ‘Tụ Hiền lâu’ đã xác định là hắn không có đến nhầm chỗ.

Nhâm Văn Hải kinh ngạc, không ngừng nuốt nước miếng, mất một lúc lâu mới kìm nến được nỗi khiếp sợ trong lòng: “Chủ tử, người quên rồi sao, Hiền vương phi là đầu bếp ở Tụ Hiền lâu, những người này đều vì ngưỡng mộ trù nghệ của nàng mà đến!”

Long Cẩm Thịnh đảo mắt liếc Nhâm Văn Hải, lúc này mới ngây ngốc gật đầu: “Hình như đúng là có chuyện như vậy!”

Hắn ở trong cung cũng có biết tới tin đồn Tụ Hiền lâu thuê được tân đầu bếp có trù nghệ rất cao, món ăn vô cùng độc đáo, gần như độc bá kinh thành, mỗi ngày đều chật kín người xếp hàng, sau này hắn mới biết được vị đầu bếp thần bí kia chính là Nhan Noãn Noãn.

Tuy nói Nhan Noãn Noãn trù nghệ cao siêu khiến người ta chấn động nhưng mà rầm rộ như vậy thật khiến người ta kinh hãi! Có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện xếp hàng chờ đợi vận may, còn không phải xưng bá rồi sao?

Nhìn hàng người rồng rắn nối đuôi nhau, Long Cẩm Thịnh khẽ nhíu mày, chẳng lẽ muốn hắn xếp hàng đi vào sao? Việc này sao có thể được chứ?

“Nhâm Văn Hải, ngươi đứng đây xếp hàng đi!” Thân mình khẽ chuyển, Long Cẩm Thịnh tiêu sái đi về phía cửa sau.

Nhâm Văn Hải khó hiểu nhìn theo bóng Long Cẩm Thịnh, nhưng thân là nô tài, nghe theo phân phó của chủ tử chính là nghĩa vụ của lão. Nhâm Văn Hải không hề hỏi lại, ngoan ngoãn đứng vào hàng người.

Cửa sau Tụ Hiền lâu cũng không phải là dễ tìm ra, tâm tư Long Trác Việt thâm trầm, vì tránh người ngoài xông vào Tụ Hiền lâu, đằng sau đã thiết kế rất nhiều cánh cửa, mỗi cửa đều dẫn tới một nơi khác nhau nhưng không có cửa nào vào được Tụ Hiền lâu. Tụ Hiền lâu quả thực rất lớn, nếu không phải biết trước địa điểm cửa sau thì sợ là có tìm cả tháng cũng không ra được.

Long Cẩm Thịnh đã biết Tụ Hiền lâu là sản nghiệp của Long Trác Việt, đương nhiên cũng sẽ biết cửa sau Tụ Hiền lâu ở đâu rồi. Cửa sau cũng không khóa, Long Cẩm Thịnh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Vừa đi được mấy bước đã thấy Hàn Thế Hiên ngồi chồm hổm ở sau hậu viện, một tay xách gà, một tay cầm dao thái, xem chừng như chuẩn bị cắt tiết gà, chỉ là, biểu tình trên mặt Hàn Thế Hiên lại ngập tràn thống khổ.

Con gà không ngừng quẫy cánh giãy dụa, Hàn Thế Hiên bị bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng thì con gà đã thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn chạy đi.

Nhan Song Song nghiêng người dựa vào gốc cây gần đó, nhàn nhã cắn hạt dưa, thỉnh thoảng lại cúi đầu liếc nhìn chiến trường đẫm máu của Hàn Thế Hiên, đôi mắt đẹp không hề che giấu ý cười mỉa mai. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, nàng cũng không thể nào tưởng tượng được, đường đường là một công tử thế gia mà lại không dám cắt tiết gà?!

“Hàn thiếu gia, cũng đã nửa ngày rồi mà cả một con gà ngươi giết cũng không xong, bao giờ thì chúng ta mới có gà ăn đây?” Nhan Song Song phun vỏ hạt dưa, gương mặt thanh tú hiện rõ ý cười, nhìn Hàn Thế Hiên đang chật vật đuổi theo con gà trong sân hỏi.

Đúng lúc này, khóe mắt liếc thấy Long Cẩm Thịnh đang lững thững đi đến, cả người cứng đờ, hạt dưa trong tay rớt xuống đất lúc nào không biết, vội vàng cúi người hành lễ với Long Cẩm Thịnh.

Long Cẩm Thịnh mắt thấy Nhan Song Song chuẩn bị hành lễ, vội vàng bước tới nâng tay nàng ngăn lại.

Hàn Thế Hiên bắt được gà, hớn hở đứng dậy, xoay người nhìn một màn trước mắt mà ngẩn cả người, lại thấy nam nhân xa lạ đang nắm lấy tay Nhan Song Song, đột nhiên quát lớn: “Uy uy uy, sao lại thế này, có biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân không mà giữa ban ngày ban mặt lại dám đùa giỡn gái nhà lành? Tên khốn nhà người… hử? Trông ngươi rất quen mắt nha, chúng ta đã gặp nhau rồi đúng không? Nha… ta nhớ rồi, ngươi chính là người hôm trước bị người ta ném xuống lầu Nguyệt các đây mà, ta cảnh cáo ngươi, nơi này không phải Nguyệt các, nàng cũng không phải người ngươi có thể tùy tiện đùa giỡn, còn không mau buông tay???” Hàn Thế Hiên vung dao thái, không chút kiêng kị cảnh cáo Long Cẩm Thịnh, vì đuổi gà nãy giờ mà đầu tóc dính đầy lông gà, ngay cả khóe miệng cũng không tránh khỏi dính vài cọng.

Mắt thấy dao thái trên tay Hàn Thế Hiên tới gần, Long Cẩm Thịnh cuống quýt buông tay Nhan Song Song, liếc nhìn nàng đầy ẩn ý.

“Vương phi ở trong phòng bếp đằng kia a!” Nhan Song Song chỉ về phòng một căn phòng nhỏ phía xa nói với Long Cẩm Thịnh.

Long Cẩm Thịnh gật đầu, trước khi đi còn đưa mắt nhìn sang Hàn Thế Hiên, thấy trong mắt hắn ẩn hiện địch ý, trong lòng gợi lên hứng thú, cũng không hề tức giận, vẻ thân thiết vỗ vỗ bả vai Hàn Thế Hiên nói: “Chuyện ngày đó, đa tạ công tử ra tay tương trợ, có cơ hội, tại hạ nhất định đáp tạ!” Dứt lời liền lướt qua Hàn Thế Hiên đi đến phòng bếp Nhan Song Song chỉ, để lại Hàn Thế Hiên ngây ngốc không hiểu điều gì đang diễn ra.

Bất quá thì lời cảm tạ kia của Long Cẩm Thịnh khiến Hàn Thế Hiên khá hài lòng, tính ra thì còn biết lễ nghĩa, cũng biết là mình đã từng ra tay giúp hắn.

“Nhan Song Song, ngươi dù sao cũng là một cô nương chưa gả nha, sao có thể cùng nam nhân khác liếc mắt đưa tình như vậy được? Để người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm ngươi nha!”

Hàn Thế Hiên sau khi lấy lại tinh thần liền nghiêm mặt, bộ dáng trưởng bối giáo dục Nhan Song Song. Nam nhân vừa rồi nhìn Nhan Song Song như vậy là sao chứ?

Nhan Song Song thản nhiên liếc Hàn Thế Hiên: “Nô tỳ thân phận thấp hèn, không dám nhọc Hàn thiếu gia lo lắng. Vương phi bảo nô tỳ xuống đốc thúc Hàn thiếu gia, mong Hàn thiếu gia nhanh tay lên một chút!”

“Aizzz, ta nói ngươi nha, như thế nào lại không thấy được lòng tốt của ta chứ?” Lòng tốt của Hàn Thế Hiên bị Nhan Song Song bóp méo, không nhịn được xù lông lên.

“Noãn nhi… khụ khụ…” Long Cẩm Thịnh vừa bước vào phòng bếp đã bị khói và mùi thức ăn bên trong làm cho khó thở, liên tục ho khan.

Tuy rằng hắn chỉ là con rối trong tay thái hậu nhưng tốt xấu gì cũng an nhàn sung sướng từ nhỏ, chưa từng phải đặt chân đến nhà bếp kiếm ăn, hôm nay bước vào, khó có thể thích ứng được với mùi thức ăn cùng như khói bụi trong này.

Nhan Noãn Noãn quay đầu, nhìn thấy Long Cẩm Thịnh đứng ngoài cửa ho khan, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì thấy việc hắn tới tìm nàng cũng là hợp tình hợp lí: “Hiện tại ta không có thời gian, Hoàng thượng chắc phải chờ một lúc rồi!”

Long Cẩm Thịnh bịt mũi, nhìn Nhan Noãn Noãn bận rộn hết việc này đến việc khác, cũng không nóng vội nói: “Không sao, chờ Noãn nhi làm xong việc rồi nói chuyện sau!” Ngửi thấy mùi thơm từ trong nồi bay ra, cổ họng Long Cẩm Thịnh nhất thời thông suốt: “Ta cũng có chút đói bụng rồi, đã sớm nghe tân đầu bếp Tụ Hiền lâu trù nghệ độc đáo, không biết hôm nay có may mắn được thưởng thức không?”

“Vậy Hoàng thượng có thể nói với Song Song để nàng ấy tới nói với Vương chưởng quầy, để lão sắp xếp một gian cho người!” Nhan Noãn Noãn cũng không quay đầu, cầm xẻng chiên đồ ăn linh hoạt úp xuống trở lên, kỹ thuật vô cùng thành thục.

Long Cẩm Thịnh thấy nàng bận rộn, cũng không có ý định quấy rầy, im lặng xoay người rời khỏi phòng bếp đi tìm Nhan Song Song.

“Song Song, chủ tử nhà ngươi bảo ngươi nói với Vương chưởng quầy sắp xếp cho ta một gian phòng!”

Nhan Song Song nghe thấy giọng nói trầm ổn của Long Cẩm Thịnh vang lên sau lưng, mạnh mẽ giật mình, cả người nháy mắt lâm vào khẩn trương, cúi người gật đầu rồi dẫn Long Cẩm Thịnh đi về phía đại sảnh.

Đối mặt với hoàng đế cửu ngũ chí tôn, rất ít người có thể bình tình, bình chân như vại được, huống chi nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ mà thôi!

Vương chưởng quầy vừa nhìn thấy Long Cẩm Thịnh từ phía hậu viện đi đến, có chút kinh ngạc, nhưng vừa nghe Nhan Song Song nói đây là khách quí của Nhan Noãn Noãn, trong lòng thầm hiểu rõ, ngay cả Vương phi còn phải tiếp đãi như khách quí thì thân phận nhất định không đơn giản, việc người này biết được cửa sau của Tụ Hiền lâu cũng là chuyện bình thường. Tuy rằng lão cũng lo lắng chuyện bại lộ vị trí cửa sau Tụ Hiền lâu sẽ đem lại nhiều phiền toái, nhưng chủ tử đã dặn dò rất kỹ là phải đáp ứng mọi yêu cầu của Hiền vương phi, có lo lắng hơn cũng chỉ là thừa!

Vương chưởng quầy bố trí cho Long Cẩm Thịnh một gian phòng tao nhã mà yên tĩnh, cửa phòng được cách âm rất tốt, chỉ cần đóng lại là không nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài, cũng không nghe thấy tiếng động phòng kế bên.

Tiểu nhị mang trà Bích Loa xuân vào, Long Cẩm Thịnh tùy ý dựa người trên ghế, chậm rãi thưởng trà.

Nhan Song Song vừa từ trong gian phòng của Long Cẩm Thịnh đi ra đã đụng phải Hàn Thế Hiên ở góc rẽ, trên tay hắn còn xách theo cả con gà khi nãy. Thấy hắn mày rậm nhíu chặt, con ngươi đen như đêm không trăng nhìn chằm chằm vào mình.

“Ngươi… ngươi như thế nào lại ở đây?” Nhan Song Song thiếu chút nữa tông vào hắn, sợ hãi vỗ vỗ ngực, bất mãn trừng mắt nhìn Hàn Thế Hiên.

“Đầu óc nha đầu nhà ngươi để đi đâu rồi hả, vừa mới bảo ngươi đừng liếc mắt đưa tình với nam nhân xa lạ, như thế nào chỉ chớp mắt một cái đã chạy đi cùng kẻ khác, vạn nhất gặp người xấu, bị người ta khi dễ thì ngươi khóc cũng muộn rồi nha!” Hàn Thế Hiên nhìn Nhan Song Song, biểu tình như hận rèn sắt không thành, vì vội vàng đuổi theo nàng mà hắn xách theo cả con gà, hai cánh gà không ngững giãy dụa muốn thoát ra.

Nhan Song Song liếc xuống con gà trong tay Hàn Thế Hiên, thấy nó giãy dụa như đang hấp hối. Xem ra con gà này không chết dưới dao Hàn Thế Hiên mà là chết dưới sự tra tấn của hắn a! Bị người ta bóp cổ như vậy, không chết mới là lạ!

“Hàn thiếu gia lo lắng nhiều rồi, ta hiện tại rất tốt, không có bất cứ chuyện gì cả!” Kỳ quái, bọn họ thân thiết lắm sao, tại sao hắn lại quản chuyện của nàng như chuyện nữ nhi nhà hắn vậy? Hơn nữa, nếu có nguy hiểm, với sức của nàng lại không tránh được sao?

Nhan Song Song lướt qua Hàn Thế Hiên đi tới cầu thang, Hàn Thế Hiên vội vàng đuổi theo, không ngừng la hét: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, ta cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi hiểu sao không cảm ơn hả?”

Thời điểm Nhan Noãn Noãn xong việc tới tìm Long Cẩm Thịnh, đã thấy hắn cơm no rượu say, cả người dựa vào lưng ghế, một tay khẽ xoa bụng, hiển nhiên là ăn no quá đầy bụng rồi!

“Ách… Noãn nhi đã đến rồi!” Long Cẩm Thịnh giương mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, nấc một tiếng.

Nhan Noãn Noãn nhìn qua đống hỗn độn trên bàn ăn mà không khỏi giật mình, năm phần? Một mình hắn mà ăn tới năm phần, không no chết mới là lạ!

“Hoàng thượng tới tìm ta là vì chuyện của Long Trác Việt sao?” Nhan Noãn Noãn ngồi xuống, nhìn Long Cẩm Thịnh ở phía đối diện hỏi.

Long Cẩm Thịnh không nhanh không chậm giơ ngón tay cái hướng về phía Nhan Noãn Noãn, khen ngợi: “Thông minh! Trù nghệ của Noãn nhi quả thực hơn người, so với đầu bếp trong ngự thiện phòng còn độc đáo hơn cả, nếu muội không phải Vương phi của Long Trác Việt thì trầm thật muốn mời nàng tới ngự thiện phòng làm việc mà!”

Mệnh Long Trác Việt thật là quá tốt mà, ngày nào cũng có thể hưởng mĩ thực do Nhan Noãn Noãn làm! Tiểu tử này cũng thật đáng ghét, trù nghệ của Noãn Noãn tốt như vậy mà cũng không biết mời hắn thưởng thức.

Nhan Noãn Noãn thản nhiên nhếch môi, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nhận lời khen ngợi của Long Cẩm Thịnh: “Tạ Hoàng thượng!” Nói rồi yên lặng nhìn Long Cẩm Thịnh, khí chất không vương bụi trần khiến cả người như đang tỏa sáng.

“Long Trác Việt giả ngu, chuyện này ngoại trừ ta cùng Thiên Minh ra thì không ai biết cả!” Long Cẩm Thịnh nghiêm trang nói, gương mặt tuấn mĩ đầy nghiền ngẫm.

“Điểm ấy thì ta có thể hiểu được!” Dung nhan Nhan Noãn Noãn xuất trần, hai hàng lông mi dài cong vút khẽ chớp một đường duyên dáng, đôi mắt như nước hồ thu lấp lóe tinh quang.

Ngừng lại một chút, nàng ngẩng đầu nhìn Long Cẩm Thịnh, nói tiếp: “Long Trác Việt còn có chuyện gì mà ta không biết?”

Long Cẩm Thịnh ném cho Nhan Noãn Noãn ánh nhìn ngờ vực. Đến lúc này, hắn cũng không tính giấu diếm Nhan Noãn Noãn làm gì nữa, nếu Long Trác Việt đã tìm hắn tới nói chuyện với Nhan Noãn Noãn nghĩa là đã chấp nhận để Nhan Noãn Noãn biết tất cả mọi bí mật của mình.

“Năm Long Trác Việt bảy tuổi thiếu chút nữa táng thân trong biển lửa, thời điểm được cứu ra cũng đã gần hấp hối, lúc tỉnh lại thì như người mất hồn, không khóc không cười cũng không nói, tất cả ngự y trong cung đều thúc thủ vô sách. Lúc bấy giờ tiên hoàng chỉ có một hoàng tử duy nhất là Long Trác Việt, trẫm lúc bấy giờ cũng chỉ là một đứa trẻ, tiên hoàng thấy Long Trác Việt bị hỏa hoạn kích thích, sợ hắn gặp chuyện không may liền để cho ta cùng một đám công tử thế gia khác làm bạn bên cạnh Long Trác Việt!”

Long Cẩm Thịnh chìm trong quá khứ, ánh mắt có chút mờ mịt, ẩn hiện tia may mắn.

“Trẫm còn nhớ rất rõ, nửa đêm của một tháng sau đó, trời mưa rất to, trẫm xuống giường đi ra ngoài, thấy ngoài cửa sổ hiện rõ một bóng đen, vì tò mò nên đã đi theo ra ngoài, bởi vì vội vàng muốn đi theo nên cũng không mang theo ô, trẫm thấy bóng đen nọ đi về phía đại điện đã bị hỏa hoạn thiêu rụi, nơi đó sớm không còn chút dấu vết nào của thời lộng lẫy xa hoa nữa mà là một mảnh phế tích ngổn ngang, bóng đen đột ngột quì trên đất, không ngừng gào khóc, tiếng khóc kia tê tâm liệt phế, trẫm nghe thấy liền không tự chủ bước tới gần mới biết bóng đen đó chính là Long Trác Việt. Trẫm trốn sau một cây cột, nghe vừa gọi mẫu phi vừa gào khóc, tiếng khóc hòa lẫn trong tiếng mưa, đánh mạnh vào tâm trẫm, lúc đó trẫm mới biết hỏa hoạn ngày trước không phải ngoài ý muốn, mà là bởi vì…”

Nội tâm Nhan Noãn Noãn theo lời kể của Long Cẩm Thịnh trở về thời thơ ấu của Long Trác Việt, hỏa hoạn, mẫu thân mất, nỗi kinh hoảng, sợ hãi cùng bất lực cuối cùng lại biến thành phẫn hận… bởi vì…

Mắt hạnh phút chốc trở nên âm trầm, Nhan Noãn Noãn nhìn Long Cẩm Thịnh, chậm rãi hỏi lại: “Là Thái hậu?!” Tuy là hỏi nhưng trong lòng nàng đã sớm có câu trả lời.

Long Cẩm Thịnh nhìn Nhan Noãn Noãn, đối với việc nàng đoán ra thủ phạm nhanh như vậy cũng không ngạc nhiên, gật gật đầu coi như xác nhận.

“Thái hậu là công chúa hòa thân từ Tuyết quốc, theo lí sẽ trở thành Hoàng hậu Thương Nam quốc, nhưng là bà ta gả tới Thương Nam quốc hơn mười năm cũng không có con nối dõi, mà lúc giờ các tần phi khác cũng không ai sinh hạ được hoàng tử hay công chúa nào cả, nếu không phải sinh non thì cũng là thai chết lưu trong bụng mẹ!”

Sau này hắn mới biết được, sở dĩ tiên hoàng không có con nối dõi, tất cả mọi chuyện đều là do Thái hậu Thượng Quan Dong ban tặng. Một nữ nhân điên khùng, chính mình không thể sinh con cũng không cho phép nữ nhân nào sinh con cho tiên hoàng!

Nhìn ánh mắt nhu hòa của Long Cẩm Thịnh dần chuyển thành hung ác, Nhan Noãn Noãn rất nhanh đoán được nguyên cớ: “Nếu Thái hậu tâm ngoan thủ lạt như vậy thì sao Long Trác Việt có thể sống đến năm bảy tuổi?”

Chiếu theo lời Long Cẩm Thịnh thì cho dù phi tử nọ có bình an sịnh hạ hoàng tử, Thái hậu cũng không cho phép đứa nhỏ kia sống sót.

Long Cẩm Thịnh híp mắt đầy nguy hiểm, nói tiếp: “Thời điểm Thái hậu biết tới sự tồn tại của Long Trác Việt thì hắn đã năm tuổi rồi. Mẫu thân Long Trác Việt là con gái một thương nhân ở một thị trấn nhỏ, không thân phận hay địa vị cao quí. Tiên hoàng dù biết mọi chuyện là do Thượng Quan Dong gây nên nhưng cũng hiểu được thâm cung hiểm ác khó lương, người vì bảo hộ mẹ con Long Trác Việt nên mới không đưa nàng tiến cung mà an bài ở trong hành cung của hoàng tộc. Năm Long Trác Việt năm tuổi, tiên hoàng mới quyết định đưa Uyển phi cùng hắn vào cung, Thái hậu có thể làm gì hơn ngoài nhẫn? Bề ngoài bà ta tỏ ra ôn nhu hào phóng, đối với Uyển phi như tỷ muội ruột thịt!”

“Tiên hoàng đối với Uyển phi vô cùng sủng ái, bao nhiêu tâm tư tình cảm đều đặt trên người nàng, không chỉ vì nàng hạ sinh hoàng tử duy nhất mà càng vì dung nhan tuyệt sắc của nàng khiến người mê luyến. Sóng gió hậu cung cũng vì vậy mà nảy sinh, nữ nhân khi ghen rất điên cuồng, Uyển phi nhiều lần bị người ta hãm hại, tiên hoàng giận tím mặt, trực tiếp ra tay chấn chỉnh toàn bộ hậu cung, kẻ thì bị giết, người bị biếm vào lãnh cung khiến cho lòng người hoang mang rối loạn, cho dù có bất mãn cũng không dám nảy sinh địch ý với Uyển phi. Mắt thấy địa vị Uyển phi ngày càng ca, cộng thêm việc nàng sinh hoàng tử nối dõi cho tiên hoàng, Thái hậu cảm thấy địa vị của mình bị Uyển phi uy hiếp nghiêm trọng!”

“Uyển phi cảm nhận được sự khác thường, vội đem Long Trác Việt giấu trong tủ quần áo, Long Trác Việt tận mắt chứng kiến Vạn Toàn giết chết Uyển phi, thái giám cung nữ trong cung Cảnh Tuyền cũng chịu chung số phận. Long Trác Việt nói, đêm đó, mùi máu tanh tràn ngập cung điện khiến người ta nghe mà thấy buồn nôn, Vạn Toàn vừa phóng hỏa vừa tìm kiếm Long Trác Việt, mặc dù lúc bấy giờ trời đã rất khuya, nhưng hỏa hoạn rất nhanh kinh động toàn bộ hoàng cung, đám người Vạn Toàn không có cách nào khác, đành phải dẹp bỏ ý định giết Long Trác Việt rồi vội vàng rời đi. Nhất định là bọn chúng nghĩ rằng hỏa hoạn lớn như vậy chắc chắn sẽ thiêu chết Long Trác Việt!”

Nhan Noãn Noãn thổn thức không thôi: “Chính là người tính không bằng trời tính, Long Trác Việt cư nhiên vẫn còn sống!” Tận mắt chứng kiến mẫu thân chết mà không thể làm gì được thì sẽ thống khổ như thế nào a? Cho dù còn sống thì tuổi thơ Long Trác Việt chắc chắn cũng chìm trong ác mộng, cũng là sống trong đau đớn, thù hận!

Nội tâm Nhan Noãn Noãn bởi vì quá khứ của Long Trác Việt mà đau đớn không thôi. So với nỗi đau của Long Trác Việt thì việc nàng sinh ra không cha không mẹ vẫn tốt hơn rất nhiều.

“Lúc trẫm nghe thấy tiếng khóc đầy oán hận của Long Trác Việt, không kìm lòng được nên đã khóc theo, chính lúc ấy, Long Trác Việt trừng mắt nhìn trẫm đầy cảnh giác, đôi mắt như muốn phun ra máu, thời điểm đó, trẫm thấy Long Trác Việt giống như dã thú, lúc nào cũng có thể nhảy bổ vào xé xác con mồi là trẫm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.