Ads
Toàn bộ khách điếm đã được người của Thần Tôn giáo bao trọn,
cho nên tất cả các gian phòng đều là người của bọn họ.
Ban ngày, Huyền Hỏa cùng Phong Thạc đã tìm hiểu kĩ nhân số của
Thần Tôn giáo, vì thế màn đêm vừa xuống, Long Trác Việt liền dẫn theo thuộc hạ
bao vây khách điếm.
Gió đêm lành lạnh thổi vào phòng, ánh nến trên bàn theo đó
lay động, một hơi thở khác thường theo gió lùa vào.
“Bên ngoài có người!” Kiều Hoài nãy giờ vẫn ôm đao tĩnh tọa
đột ngột nhíu mày nói, lệ quang lạnh như băng không ngừng phóng ra, bắn thẳng về
phía cửa sổ.
Ba người còn lại nghe vậy mà không khỏi chấn động, lập tức
chuyển sang tư thế cảnh giác cao độ.
Đột nhiên, từ trong không trung xẹt qua thanh âm sắc bén,
trong chớp mắt, ngọn nến trên bàn bị người ta dùng nội lực thổi tắt, cả gian
phòng chìm trong bóng tối.
Tô Diệu Phù sợ hãi kêu thành tiếng: “Nguy rồi, không thấy
Kim hà trư đâu nữa!”
“Chết tiệt, những người này vì Kim hà trư mà đến, đuổi theo,
không được để bọn chúng chạy thoát!” Kim Mặc Lan quát lên một tiếng, cả giận
nói, rất nhanh dẫn đầu nhảy qua cửa sổ đuổi theo.
Không có ai thấy rõ đối phương đã dùng cách gì để đoạt đi
Kim hà trư, chỉ biết là lúc bốn người bọn họ thích ứng được với bóng đêm thì đã
không thấy Kim hà trư trên bàn nữa rồi! Đối phương rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ
càng trước khi đến…
Tiếng quát của Kim Mặc Lan kinh động đến toàn bộ người trong
khách điếm. Cửa các phòng đồng loạt mở ra, một gã đệ tử Thần Tôn giáo vọt ra đứng
phía sau Kim Mặc Lan. Mà trước mặt bọn họ là một hắc y nhân với áo choàng đen rộng
đang cầm lồng sắt có Kim hà trư!
Kim Mặc Lan nhìn lồng sắt trong tay đối phương, đôi mắt như
muốn phun ra lửa, kiếm trong tay lập tức nhắm thẳng vào Long Trác Việt, âm thầm
vận nội lực, vòng ánh sáng trắng quanh người càng lúc càng chói mắt.
Nội lực Kim Mặc Lan đã sớm đạt tới đỉnh cao nhất của cấp
tám, chỉ còn chút xíu nữa thôi là đột phá qua cấp chín, đối kháng với Long Trác
Việt cũng coi là có chút ngang sức ngang tài. Cũng chính thực lực cường đại mà
nàng mới được Thần Tôn giáo chủ coi trọng.
Long Trác Việt không nhanh không chậm nâng kiếm, một chiêu
mang theo mười thành công lực của Kim Mặc Lan bức hắn lui lại phía sau mấy bước
liền.
Mũi kiếm của Kim Mặc Lan chạm phải thân kiếm của Long Trác
Việt, ‘choang’ một tiếng vô cùng chói tai, ở chỗ hai kiếm chạm nhau, những tia
lửa điện bắn ra tứ phía.
“Tiểu tặc to gan, lại dám trộm đồ của Thần Tôn giáo ta!” Kim
Mặc Lan nghiến răng nghiến lợi quát lớn.
Đám người đứng phía sau Kim Mặc Lan lập tức gia nhập trận
chiến, trực tiếp đối đầu cùng đám người Thiên Minh.
Trong khách điếm nhất thời vang lên tiếng đánh nhau, thanh
âm đao kiếm va chạm kịch liệt không ngừng vang lên.
Ngoại trừ Tô Diệu Phù mới đạt đến cấp bảy thì nội lực của
Trác Dương cùng Kiều Hoài đều đã đạt tới cấp tám, cho nên Hoa Khê, Huyền Hỏa
cùng Phong Thạc – ba người liên kết lại đấu với hai người của Thần Tôn giáo, một
mình Thiên Minh đấu với Tô Diệu Phù.
Dưới bầu trời đêm, đao quang kiếm ảnh không ngừng phát ra thứ
ánh sáng lạnh người, sát ý bao trùm cả khách điếm rộng lớn.
Kim Mặc Lan lợi dụng lúc Long Trác Việt sơ hở, phát động kiếm
khí đẩy lồng sắt có Kim hà trư bay ra khỏi tay hắn.
Lồng sắt bay thẳng về phía Thiên Minh đang giao đấu cùng với
Tô Diệu Phù, Kim Mặc Lan hét lớn: “Phù nhi, mau bắt lấy Kim hà trư!” nói rồi
cũng phi người bay theo lồng sắt.
Long Trác Việt lập tức xuất kiếm, chặn đứng Kim Mặc Lan.
Thiên Minh không cần đợi Long Trác Việt lên tiếng, ngay lúc
lồng sắt bay qua đã phi thân tiếp lấy.
Cùng lúc với Thiên Minh, Tô Diệu Phù cũng chụp được một bên
lồng sắt.
“Éc éc éc…” giữa không trung, Kim hà trư kêu lên những tiếng
kêu sợ hãi, lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên, càng kêu càng thảm thiết
như thể sắp bị người ta giết tới nơi.
Thiên Minh cùng Tô Diệu Phù đồng thời đáp xuống đất, cả hai
bắt đầu cuộc chiến giành lồng sắt.
“Ngươi buông tay!” Tô Diệu Phù dùng sức kéo lồng sắt về phía
mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vì dùng sức mà đỏ ửng cả lên, nàng trừng mắt nhìn
Thiên Minh, cả giận hét lớn.
Thiên Minh thản nhiên liếc nàng ta, bạc môi khẽ mở, thanh âm
lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm nói: “ Ngươi nằm mơ!”
Tô Diệu Phù tức khí, vung kiếm trong tay đánh tới, hai chân
cũng không chút nhàn rỗi, liên tục công kích về phía Thiên Minh.
Thiên Minh ứng phó thành thạo, vẻ mặt tuy vẫn lạnh lùng như
trước nhưng trong lòng sớm đã giật mình vì nội lực của Tô Diệu Phù. Thần Tôn
giáo này quả nhiên là chốn ngọa hổ tàng long mà!
“Tiểu tặc đáng chết, dám trộm đồ trong tay Thần Tôn giáo ta,
đúng là không muốn sống nữa mà!” Tô Diệu Phù trừng mắt, phát động mười thành
công lực, mỗi chiêu đều nhắm thẳng vào tử huyệt trên người Thiên Minh, vô cùng
tàn nhẫn.
Ánh mắt Thiên Minh trầm xuống, mặt nạ bạc dưới ánh trăng
không ngừng tỏa ra quang mang lạnh lẽo giống hệt ánh mắt hắn lúc này, lãnh khốc
khiến cho người ta có cảm giác như đang chìm trong hầm băng.
Thiên Minh bất ngờ xuất ra một chưởng, chưởng phong sắc bén
mang theo khí thế bức người đánh thẳng vào bả vai Tô Diệu Phù.
Tô Diệu Phù kinh hãi, vừa muốn né tránh thì Kim hà trư đột
ngột há mồm cắn vào bàn tay đang giữ lồng sắt của nàng, đau đến độ khiến nàng
ta lập tức buông lỏng tay.
Thiên Minh nhân cơ hội này xuất ra một chưởng đánh thẳng vào
ngực nàng ta. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại khác thường khiến hắn ngẩn
người, bởi vì hắn đeo mặt nạ nên không ai nhìn thấy biểu tình rối rắm của hắn,
bất quá thì trong đôi mắt lạnh lẽo ngày thường hiện rõ tia kinh ngạc cùng hốt
hoảng.
Thân hình kiều mị của Tô Diệu Phù phút chốc cứng ngắc, cả
người bất động mất một lúc lâu cũng không định thần lại được.
“Tô Diệu Phù, ngươi đang làm cái trò ngu xuẩn gì a?” Mãi đến
khi thanh âm thô bạo của Trác Dương vang lên, Tô Diệu Phù mới hồi phục lại tinh
thần.
“Aaaaa….” Gương mặt xinh đẹp phút chốc đỏ bừng, Tô Diệu Phù
vừa hét chói tai vừa lui lại mấy bước liền.
Thiên Minh vội vàng thu tay lại, gương mặt tuấn tú dưới mặt
nạ bạc xấu hổ đỏ mặt, đôi mắt bình thản ngày thường bối rối nhìn xung quanh, hồn
nhiên quên luôn chuyện chính mình cùng Tô Diệu Phù còn đang trong chận triến.
Trác Dương nhìn Tô Diệu Phù bất động tại chỗ, nhất thời có cảm
tưởng muốn đánh người. Nàng ta rốt cuộc là có đầu óc hay không a? Bay giờ là
lúc nào rồi mà còn không động thủ giết chết tên tiểu tặc kia giành lại Kim hà
trư chứ? Đúng là đồ đầu heo mà!
“Thiên Minh, còn không mau đi?!” Huyền Hỏa nhìn Thiên Minh
đang ngây ngốc một chỗ, không nhịn được hét lớn.
Thiên Minh hoàn hồn, vội ôm lấy lồng sắt, thân thủ nhanh
chóng rời khỏi khách điểm, đệ tử Thần Tôn giáo thấy vậy, lập tức tiến đến chặn
đường nhưng đều bị hắn đả thương, không có Tô Diệu Phù, những kẻ này với hắn
căn bản không hề có sức uy hiếp.
Thần Tôn giáo có bốn vị đường chủ thì một người hiện tại vẫn
ngây ngốc chưa kịp hoàn hồn, người mạnh nhất là Kim Mặc Lan đang giao đấu với
Long Trác Việt, hai người khác bị Hoa Khê, Huyền Hỏa cùng Phong Thạc cuốn lấy.
Tuy rằng võ công ba người bọn họ không bằng với Trác Dương nhưng ngăn cản hắn
truy đuổi Thiên Minh thì vẫn dư sức.
Trong bốn người thì thực lực của Hoa Khê là yếu nhất, gặp phải
đối thủ cấp tám, nàng dần đuối sức, Kiều Hoài nhân cơ hội xuất kiếm đâm tới,
Hoa Khê né không kịp bị trúng một kiếm ngay vai.
“Hoa Khê…” Huyền Hỏa cùng Phong Thạc đồng thanh kêu lên.
Nhân lúc hai người bọn họ phân tâm, Kiều Hoài lập tức tụ tập
nội lực vào lòng bàn tay, rất nhanh xuất kiếm chém thẳng về phía Thiên Minh
đang chạy trốn.
Nội lực mạnh mẽ xé gió bắn đến, nội tâm Thiên Minh phút chốc
cảm nhận được sự áp bức đè nén, vội vàng xoay người tránh né, chưởng phong xẹt
qua mặt Thiên Minh, phá tan mặt nạ bạc trên mặt hắn, mà lồng sắt trong tay hắn
cũng không tránh khỏi uy lực của chưởng phong, vỡ tan thành nhiều mảnh, Kim hà
trư vung tứ chi giữa không trung, không ngừng kêu éc éc…
Dưới ánh trăng, nam tử tuấn tú mà lãnh liệt, gương mặt góc cạnh
như điêu khắc, hai hàng mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt thâm sâu như biển rộng,
sóng mũi cao thẳng khắc nên nét lạnh lùng.
Kiều Hoài thấy một chưởng của mình không đánh trúng Thiên
Minh, lập tức vận nội lực muốn đánh ra chưởng thứ hai, bất quá thì Huyền Hỏa
sao có thể cho hắn cơ hội, vung kiếm đánh thẳng về phía Kiều Hoài, thành công dời
đi sự chú ý của hắn.
Đám người kịch liệt giao đấu, không có ai chú ý tới việc
Thiên Minh đã bị Kiều Hoài đánh bay mặt nạ bạc. Tô Diệu Phù kinh ngạc trừng mắt
nhìn hắn, dựa theo ánh trăng nhìn rõ dung mạo Thiên Minh, cả người Tô Diệu Phù
giống như bị sét đánh, ngây ngốc nhìn lên.
Thời điểm Kim hà trư chuẩn bị rơi xuống đất, một thân ảnh
màu trắng đột ngột xuất hiện, chỉ thấy thân ảnh kia chợt lóe qua, Kim hà trư lập
tức biến mất không để lại dấu vết.
Không đợi cho đám người kịp phản ứng lại, thân ảnh màu trắng
đã biến mất vô tung vô ảnh, trong không trung vang lên tiếng nói sang sảng: “Tiểu
tử, đồ đã tới tay, còn không mau đi!”
Long Trác Việt nghe vậy, áo choàng đen hạ xuống, gương mặt
căng thẳng phút chốc thả lỏng, nhìn đám người Thiên Minh hô to: “Đi!”
Nếu đã đoạt được Kim hà trư, bọn họ dĩ nhiên không cần phải ở
lại đánh nhau làm gì. Bốn vị đường chủ Thần Tôn giáo quả thực rất mạnh, ngay cả
hắn mặc dù có thể đánh bại một hai người, nhưng không thể cam đoan an toàn rời
đi nếu bốn người bọn họ hợp sức lại, huống chi Hoa Khê đã bị thương, cần phải
nhanh chóng trị liệu.
Đám người Huyền Hỏa, Phong Thạc nghe vậy, lập tức thu chiêu,
mang theo Hoa Khê phi thân tới cạnh Long Trác Việt. Đợi mọi người tập trung lại,
Long Trác Việt nhanh chóng ném ra một quả đạn khói.
“Chết tiệt, không được để bọn chúng chạy thoát, tất cả đuổi
theo cho ta!”
Đợi đến khi đạn khói tản đi, bóng dáng đoàn người Long Trác
Việt đã sớm không thấy đâu, Kiều Hoài nắm chặt chuôi đao, tức giận đến độ nổi
gân xanh, phẫn nộ nhìn đám đệ tử Thần Tôn giáo phía sau quát lớn.
“Dạ, Kiều đường chủ!” Đám đệ tử đồng thanh hô vang, mang
theo đao kiếm lục sục khắp các ngóc ngách trong kinh thành.
Trong khách điếm, Trác Dương nhìn theo hướng đám người Long
Trác Việt biến mất, ‘phi’ một tiếng rồi đùng đùng nổi giận đi đến cạnh Tô Diệu
Phù: “Tô Diệu Phù, đầu óc ngươi bị đánh hỏng rồi có phải không? Ngươi có biết
đó là địch nhân hay không mà còn đứng sững ở đây? Ngươi ngây người cái gì a? Cơ
hội tốt như vậy mà ngươi lại bỏ qua, đầu óc ngươi để đi đâu hả, giờ thì hay rồi,
Kim hà trư bị người ta cướp mất rồi, đám người kia như thế nào chúng ta cũng
không biết, tổn thất thật thảm, đến cọng lông bọn chúng cũng không đụng tới được,
ngươi… ngươi…”
Cả người Trác Dương kịch liệt run rẩy, giơ kiếm chỉ thẳng
vào chóp mũi Tô Diệu Phù, chỉ cần hắn dùng lực thêm một chút nữa là cái mũi
xinh đẹp của Tô Diệu Phù sẽ bị hắn chém rớt.
Kiều Hoài bình tĩnh liếc mắt nhìn Tô Diệu Phù, quanh thân tản
ra hàn khí.
Tô Diệu Phù ôm ngực, đối mặt với sự chất vấn của Trác Dương,
ủy khuất đỏ mặt nói: “Hắn khinh bạc ta!” Chịu ủy khuất là nàng có được hay
không hả? Tại sao bọn họ lại hung dữ như vậy, một chút cũng không chịu thông cảm
cho nàng?!