Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 102: Chương 102: Ý đồ xấu không cần quá lộ liễu!




Ads “Trẫm đúng là tức đến hồ đồ rồi, cư nhiên lại không nghĩ tới khía cạnh này, những lời này của muội quả thực là thức tỉnh người trong mộng mà!” Long Cẩm Thịnh vui vẻ cười nói, bao nhiêu lo lắng cùng tức giận ngày hôm qua đều biến mất cả.

“Sự kiện tuyển chọn nhân tài lần này, hoàng đế bốn nước chắc chắn sẽ phái sử giả đến, Hoàng thượng sao không lựa chọn thời điểm sứ giả bốn nước đến mà tổ chức yến tiệc, nhiều người như vậy, cho dù gan Trác Dương có lớn hơn trời cũng không dám nhận lời xin lỗi của Hoàng thượng, nói không chừng Hoàng thượng còn nhận được lời xin lỗi của hắn cũng nên!”

Đến lúc đó, nếu Trác Dương dám nhận lời xin lỗi của Long Cẩm Thịnh thì Thần Tôn giáo trở thành mục tiêu chỉ trích là chuyện không thể nghi ngờ, sứ giả bốn nước sẽ cảm thấy Thần Tôn giáo ỷ vào sức mạnh của mình đàn áp bốn nước. Bọn họ lễ nhượng Thần Tôn giáo chủ, nhưng nếu đối phương dám khinh thường thực lực bốn nước mà làm tới thì bọn họ cũng chẳng cần lễ nhượng gì nữa. Thần Tôn giáo chủ đương nhiên cũng không phải tên ngốc!

“Muội nói có lý, trẫm lập tức cho người đưa tin này tới Thần Tôn giáo chủ!”

Long Cẩm Thịnh đột ngột đứng dậy, thân hình cao lớn sừng sững như núi, bạc môi khẽ nhếch lên, ngừng lại một chút mới lên tiếng hỏi: “Tiêm Tiêm ở Vương phủ có tốt không?”

Nhan Noãn Noãn liếc hắn đầy khinh thường: “Hoàng thượng hỏi vậy là có ý gì? Chẳng lẽ sợ ta ngược đãi nàng ta sao?” Hắn nghĩ nàng là loại người nào chứ? Nếu lo lắng như vậy thì tại sao còn muốn nàng dẫn nàng ta về?

Nhan Noãn Noãn tuy rằng không trực tiếp nói ra, nhưng nhìn oán khí tỏa ra quanh người nàng, Long Cẩm Thịnh đương nhiên hiểu được suy nghĩ của nàng.

“Trẫm không phải có ý đó, trẫm chỉ sợ Trác Dương chưa từ bỏ ý định mà tìm tới Hiền vương phủ gây rối thôi!”

“Hoàng thượng yên tâm, Lam Tiêm Tiêm ở Hiền vương phủ rất an toàn. Nếu Hoàng thượng quan tâm tới an nguy của nàng như vậy, vì sao không chuộc thân cho nàng? Cho dù không thể kim ốc tàng kiều nhưng tin chắc cũng tốt hơn hiện tại rất nhiều!” Nàng thật sự không hiểu, Lam Tiêm Tiêm vì mưu sinh mới lưu lạc phong trần, nhưng nếu có cơ hội rời đi, nàng tin chắc không ai có thể bỏ qua, chẳng lẽ Long Cẩm Thịnh thấy thân phận mình tôn quí nên khinh thường một nữ tử thanh lâu sao?

Nhan Noãn Noãn vừa nghĩ vừa nghiêng đầu liếc Long Cẩm Thịnh, ánh mắt mang theo ba phần nghi hoặc.

Long Cẩm Thịnh hít sâu một hơi, ánh mắt tinh lượng phút chốc tràn ngập chua xót: “Năm Tiêm Tiêm mười sáu tuổi, gia đạo sa sút bị người ta bán vào Nguyệt các, bản thân nàng là một cô nương trong sạch nên hoa nương cũng không ép buộc gì, chấp nhận cho nàng bán nghệ không bán thân. Sắc đẹp của nàng, tài năng của nàng, sự thanh nhã cũng như lạnh lùng của nàng hấp dẫn khách nhân, trẫm cùng nàng nói hàn huyên tâm sự được một thời gian thì nàng cũng lờ mờ đoán ra thân phận của trẫm, cũng biết trẫm ở trong cung gặp nhiều khó khăn, nguy hiểm. Quen biết nàng được một năm, trẫm vì nàng mà mua một căn nhà ở ngoại ô, cũng ngỏ ý muốn chuộc thân cho nàng nhưng nàng cự tuyệt. Nàng nói, ở đình viện vắng vẻ chờ ta biết đến bao giờ, không bằng hãy để nàng ở lại Nguyệt các, vì ta mà làm chút chuyện, giảm bớt nguy hiểm…” nói đến đây, Long Cẩm Thịnh mím môi, gương mặt tuấn tú tràn ngập áy náy cùng đau lòng.

Nhan Noãn Noãn híp mắt, tinh tế cân nhắc lời hắn. Đột nhiên, đôi mắt đẹp thẫm lại, kinh ngạc nhìn Long Cẩm Thịnh, biểu tình không thể tin hỏi lại: “Ngươi… ngươi đừng nói với ta là Lam Tiêm Tiêm vì muốn giúp ngươi tìm hiểu bí mật của đám quan thần mà chấp nhận… chấp nhận bán mình?!”

Long Cẩm Thịnh trầm mặc, cam chịu ánh mắt nghi hoặc của Nhan Noãn Noãn như khẳng định suy đoán của nàng.

“Trời ạ!!!” Nhan Noãn Noãn kinh hô một tiếng, mắt đẹp trừng lớn, Lam Tiêm Tiêm phải yêu Long Cẩm Thịnh đến mức nào mới có thể hi sinh thân mình vì hắn như vậy a?

“Lam Tiêm Tiêm vì ngươi mà hi sinh nhiều như vậy là muốn ngươi sau khi giành lại quyền chấp chính có thể phong nàng làm phi sao?”

“Không phải!” Long Cẩm Thịnh lắc đầu, không biết có phải là do nghĩ tới Lam Tiêm Tiêm hay không mà gương mặt tuấn tú đầy nét nhu hòa.

“Nàng muốn ngai vị Hoàng hậu?!”

Long Cẩm Thịnh nhìn Nhan Noãn Noãn rồi lại lắc đầu: “Nàng chưa từng yêu cầu trẫm điều gì cả, ngay cả thời gian cho trẫm suy nghĩ nàng cũng không cho!” Lam Tiêm Tiêm là nữ nhân khiến hắn không thể không yêu thích, là nữ nhân duy nhất từ trước tới giờ có thể khiến hắn cảm thấy đau lòng. Nàng chưa từng yêu cầu hắn làm gì cho nàng, cũng không quấn quít bắt hắn hứa hẹn bất cứ điều gì, lại càng không lấy những chuyện nàng đã làm cho hắn ra để ép buộc hắn nghe lời nàng.

Long Cẩm Thịnh cảm thấy bản thân mình thật ích kỉ, Lam Tiêm Tiêm vì hắn bán thân thu thập tin tức, hắn cũng không hề phản đối, bởi vì trong thâm tâm hắn hiểu rõ, càng nắm được nhiều tội chứng của bọn họ càng lợi cho đại sự của hắn.

Nhan Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy kính nể Lam Tiêm Tiêm, một nữ nhân sẵn sàng hi sinh trinh tiết của bản thân mà không cần hồi báo như vậy, mặc kệ là ở thời cổ đại hay hiện đại, vẫn là rất hiếm hoi. Là vì yêu sâu sắc nên mới cam nguyện cho đi tất thảy sao?

Nhớ tới những lời sáng nay của Lam Tiêm Tiêm, Nhan Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy, cho dù sau này Long Cẩm Thịnh giành được quyền chấp chính, muốn đưa Lam Tiêm Tiêm vào cung, sợ rằng nàng ấy cũng sẽ không đồng ý! Lam Tiêm Tiêm là một nữ nhân thanh ngạo, nàng ấy tự có tôn nghiêm của mình!

“Nàng ấy thật là một nữ nhân đặc biệt!” Nhan Noãn Noãn khẽ chớp hai hàng lông mi dài cong vút, cười nói.

Long Cẩm Thịnh nhìn nàng, tiếp lời: “Nàng là nữ nhân đầu tiên khiến trẫm thật lòng yêu mến, giống như Long Trác Việt với muội vậy, cho nên Noãn nhi, phiền muội thay ta chiếu cố tốt cho nàng!”

“Coi như nể mặt một trăm vạn lượng hoàng kim kia, nhiệm vụ này ta nhận. Đúng rồi, thỉnh Hoàng thượng sau này cách xa Việt Việt nhà ta một chút, ta cũng không muốn lần sau lại nghe thấy ngươi bán hắn đi đâu đâu.” Nhan Noãn Noãn không chút khách khí nói.

Khóe miệng Long Cẩm Thịnh không kìm được run rẩy, muốn nói mà lại không biết phải nói gì, cuối cùng lựa chọn im lặng, trong lòng thầm chửi rủa Long Trác Việt đến vạn lần: Long Trác Việt, cái đồ siêu cấp vô sỉ nhà ngươi, ngươi dám giá họa cho huynh trưởng như vậy sao? Cũng không biết lương tâm ngươi bị con gì gặm mất rồi không biết?!

Lúc Nhan Noãn Noãn rời khỏi hoàng cung, Long Cẩm Thịnh liền phân phó Nhâm Văn Hải hộ tống nàng về Hiền vương phủ, nói sao thì Nhan Noãn Noãn cũng mang theo một trăm vạn lượng hoàng kim, trên đường khó tránh khỏi bị người dòm ngó, nếu có kẻ nào sinh lòng tham thì cũng thật phiền toái!

Long Cẩm Thịnh nhịn đau trong lòng, có ai trong một buổi sáng bị người ta móc mất một trăm vạn lượng hoàng kim mà không đau chứ? Thôi, cứ coi như là đầu tư cho tương lai đi, những chuyện cần sự giúp đỡ của Nhan Noãn Noãn vẫn còn nhiều! Cho dù không cần sự trợ giúp của nàng thì làm cho tiểu nãi nãi này thống khoái, về sau có nhờ tên Long Trác Việt kia cũng sẽ dễ dàng hơn! Long Cẩm Thịnh tự an ủi chính mình!

Thời điểm Nhan Noãn Noãn trở về Hiền vương phủ, thấy cửa lớn vương phủ ầm ĩ mà không khỏi kinh hoàng. Chỉ thấy Hiền vương phủ trước đây đến chuột cống còn không muốn ở, hôm nay cửa lớn vòng trong vòng ngoài chật ních người, cũng không biết là đang xem náo nhiệt gì đây?

“Sao lại thế này? Bộ Hiền vương phủ hôm nay diễn xiếc hay ảo thuật hay sao mà ầm ĩ như vậy? Song Song, ngươi đi tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì!” Nhan Noãn Noãn nhíu mày, trầm giọng nói với Nhan Song Song.

Người không biết còn tưởng cửa lớn vương phủ là chợ mất! Nhan Noãn Noãn nàng mặc dù thích coi náo nhiệt, thích góp vui nhưng không có nghĩa là nàng thích nhà mình trở thành chỗ náo nhiệt cho người ta coi a!

Nhan Song Song nhảy xuống xe ngựa, nhanh nhẹn chen vào giữa đám người.

Nhâm Văn Hải vươn cổ nhìn vào cửa lớn Hiền vương phủ, thấy người không là người, còn về việc đám người đó đang nhìn cái gì thì lão không tài nào nhìn thấy. Lão cũng thích coi náo nhiệt, nhưng dưới thùng xe là một rương vàng a, nếu sơ sảy để mất miếng nào, cho dù Hoàng thượng không trách phạt thì Hiền vương phi khẳng định là sẽ đòi lột da lão a!

Thời điểm Nhan Song Song quay trở lại, Nhâm Văn Hải lập tức lên tiếng hỏi trước: “Sao rồi, có chuyện gì xảy ra mà náo nhiệt như vậy a?” Bộ dáng lão vội vã, ngay cả lông mày cũng sắp dựng đứng lên, Nhan Noãn Noãn nhìn mà hận không thể tát cho lão một cái choáng váng mặt mày.

Ánh mắt sắc bén của Nhan Noãn Noãn bắn thẳng về phía Nhâm Văn Hải, lão thức thời lập tức im miệng lại!

Nhan Noãn Noãn bây giờ mới nhìn sang Nhan Song Song, nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Vương phi, là Văn tiểu thư đang quì gối trước cửa lớn!” Thời điểm Nhan Song Song nhìn thấy Văn Dao quì gối trước vương phủ, ánh mắt không kìm được ý cười vui sướng khi người khác gặp họa.

“Vậy ra là Văn gia đã nghĩ thông suốt rồi sao?!” Nhan Noãn Noãn cười nhạt, xoay người nói với Nhâm Văn Hải: “Nhâm công công, phiền ông giúp ta đem rương vàng vào trong phủ!”

Văn Dao một thân quần áo lục sắc thêu hoa mẫu đơn, gương mặt nhỏ nhắn thập phần kiều diễm, bất quá thì biểu tình lúc này lại kinh dị như thể nuốt phải ruồi, khó coi đến cực điểm.

Nhan Noãn Noãn nhàn nhã đi vào giữa đám người, thấy Văn Dao quì gối trước cửa lớn, chung quanh là ba gã thị cao lớn, hiển nhiên là người của Văn gia đã dự đoán trước được rằng nếu Văn Dao quì gối ở cửa Hiền vương phủ sẽ thu hút không ít người tới xem náo nhiệt, sợ có người thương tổn tới nàng nên phái thị vệ đi theo bảo vệ rồi!

“Văn tiểu thư, đã lâu không gặp!” Nhan Noãn Noãn rẽ đám người, đi tới trước mặt Văn Dao nói.

Thị vệ thấy có người tới gần, theo phản xạ nắm chặt chuôi kiếm bên người, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn Nhan Noãn Noãn. Bộ dáng như thể muốn nói, nếu ngươi còn dám tới gần thì đừng trách đao kiếm vô tình!

Văn Dao vừa nghe thấy tiếng Nhan Noãn Noãn, lửa giận bị dồn nén lập tức bùng lên, nàng ngửa đầu, căm tức nhìn Nhan Noãn Noãn như hận không thể dùng ánh mắt đốt nàng thành tro. Văn Dao nghiến răng nghiến lợi, muốn chửi nhưng lại bị những lời giáo huấn của phụ thân trước khi đi làm cho không tài nào lên tiếng được.

Quì thì cũng đã quì rồi, không thể nhẫn cũng phải nhịn, không thể vì đấu võ mồm với nàng ta mà sinh thêm phiền toái được!

Văn Dao nghĩ vậy, hừ lạnh một tiếng, quay đầu không nhìn Nhan Noãn Noãn!

Ai nha, nữ nhân này thông minh đột xuất sao? Cũng biết là tức giận chỉ tổ bất lợi cho bản thân?! Nhan Noãn Noãn đảo mắt liếc Văn Dao sau đó nhìn xuống miếng đệm lót dưới chân nàng ta.

“Văn tiểu thư ngay cả đệm quì cũng mang theo, xem ra đã chuẩn bị rất tốt, không bằng quì ở đây một ngày một đêm đi?!” Nhan Noãn Noãn khiêu khích nói.

Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời, Văn Dao đột ngột quay đầu trừng mắt nhìn nàng: “Nhan Noãn Noãn, ngươi đừng có quá đáng!”

“Có quá đáng hay không còn phải xem biểu hiện của Văn tiểu thư, nếu không muốn bị người ta nhìn như khỉ một ngày một đêm liền thì quì đàng hoàng đi!” Nhan Noãn Noãn khoanh hai tay trước ngực, cúi đầu ngạo nghễ nhìn Văn Dao, khóe miệng khẽ nhếch lên, hiển nhiên vô cũng đắc ý.

Lửa giận trong lòng Văn Dao lần nữa tích tụ, suýt chút nữa thì tức đến ngất đi! Văn Dao cắn răng rút đệm dưới đầu gối ném ra ngoài, trong đám người vây xem náo nhiệt truyền đến tiếng người la lên, cũng không biết là ai xui xẻo bị nàng ta ném trúng nữa…

Nhan Noãn Noãn, ngươi chờ đấy, nỗi nhục ngày hôm nay, Văn Dao ta thề, ngày nào đó nhất định trả lại gấp trăm ngàn lần!

Nhan Noãn Noãn thấy thế mới nhếch miệng hài lòng, xoay người rời đi.

Nhan Noãn Noãn đột nhiên quay đầu, gương mặt tuyệt sắc nở nụ cười nhu hòa: “Ta quên nhắc nhở Văn tiểu thư, nếu ngươi có ý đồ muốn đối phó với ta thì đừng có biểu hiện rõ rệt như vậy, ta đây nhìn mà thực khó chịu, nếu tâm trạng ta vì đó mà không thoải mái, không biết sẽ làm ra những chuyện gì nữa đây…”

Văn Dao biến sắc, vội vàng thu lại cảm xúc của chính mình, hàm răng ngọc cắn chặt môi dưới, oán giận nhìn theo bóng dáng Nhan Noãn Noãn, trong lòng chợt lóe qua tia bối rối!

Thanh âm bàn tán không ngừng vang lên, đám người vây xem náo nhiệt ngày một đông hơn, cũng không biết là ai nhận ra thân phận của Văn Dao, chỉ trong chốc lát, việc Phụ quốc tướng quân bắt Văn tiểu thư quì trước cửa lớn Hiền vương phủ chịu tội đã truyền khắp ngóc ngách trong kinh thành. Chuyện này cộng với chuyện Vũ Dương hầu phủ Nhị tiểu thư nửa đêm vụng trộm thất trinh khiến cuộc sống người dân kinh thành tăng thêm vài phần lạc thú!

Đám người sau nửa ngày nghị luận cũng rút ra một kết luận: Hiền vương phủ không thể chọc vào! Ngay cả Phụ quốc tướng quân cũng phải trơ mắt nhìn nữ nhi nhà mình quì trước cửa lớn Hiền vương phủ, tuy bọn họ không biết nguyên nhân nhưng chừng đó thôi cũng đủ chứng minh Phụ quốc tướng quân rất kính sợ Hiền vương phủ, dùng đầu ngón chân cùng biết là do Hiền vương phi làm, đám dân đen bọn họ sau này né được thì nhất định phải né rồi!

~.~

Ánh trăng mờ ảo trải dài trên mặt đất một màu trắng trong sáng mà lạnh lùng. Ngoài cửa sổ, gió đêm khẽ thổi, những nhánh cây đung đưa trong gió như điệu múa của quỉ.

Trong căn phòng rộng mở, ánh nến phản chiếu thân ảnh hai nam hai nữ.

“Trác Dương, lần này ngươi thật sự làm càn rồi!” Một trong hai nữ tử lên tiếng nói, đôi lông mày lá liễu xếch lên, đôi mắt đẹp động lòng người, sâu trong đáy mắt phủ đầy hàn sương.

Trác Dương ngẩn người, vội ngẩng đầu nhìn nữ tử nọ, bối rối hỏi lại: “Sư phụ rất tức giận?”

“Ngươi nói đi?” Kim Mặc Lan liếc hắn một cái, hỏi ngược lại: “Trước khi chúng ta rời đi, sư phụ nhận được tin ngươi vừa tới kinh thành đã động thủ giành một kỹ nữ với hoàng đế Thương Nam quốc, còn đánh hắn bị thương, sư phụ bảo chúng ta nói với ngươi nhất định phải hóa giải hiểu lầm này với hoàng đế Thương Nam quốc, nếu không Thần Tôn giáo sẽ gặp nhiều phiền toái, khổ tâm hơn mười năm nay của sư phụ sẽ hóa thành hư vô mất!”

“Tam sư muội nói rất đúng, sư phụ cũng không muốn vì chuyện lần này mà để ba nước có cơ hội liên thủ lại đối phó với Thần Tôn giáo chúng ta!” Kiều Hoài ôm đao, vẻ mặt hung tàn nói, đôi mắt hí ngập tràn hung ác cùng nham hiểm khiến người ta có cảm giác chỉ cần hắn liếc một cái cũng đủ khiến đối phương sợ đến mềm nhũn người!

Trác Dương không cần Kiều Hoài nói thêm cũng biết rõ mình đã gây ra chuyện lớn, xin lỗi chỉ là chuyện nhỏ, để sư phụ tức giận mới là chuyện lớn a!

“Tam sư muội, bình thường sư phụ thương muội nhất, về sau nhờ muội ở trước mặt sư phụ nói tốt cho sư huynh vài câu nha!” Trác Dương dựa sát vào Kim Mặc Lan, gương mặt tuấn mĩ nở nụ cười lấy lòng.

Trác Dương vừa dứt lời, trong góc phòng liền truyền tới tiếng nữ tử cười duyên: “Nhị sư huynh, ngươi cầu đúng người rồi đó, sư phụ yêu mến tam sư tỷ đến độ thưởng cả Kim hà trư cho tỷ ấy cơ mà!” thanh âm của nữ tử đầy tự hào, như thể người được Thần Tôn giáo chủ ban tặng Kim hà trư chính là nàng vậy.

Trác Dương quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người nữ tử ngồi cách đó không xa, nữ tử nọ một thân lục nhạt, cổ tay thêu hoa mẫu đơn màu lam ngọc, viền áo được may bằng chỉ bạc, dưới ánh trăng nhìn như một biển mây trời, trước ngực đeo một cái khóa vàng, làn tóc mai được vấn tinh tế, trên đầu cài một cây trâm ngọc, cả người xinh đẹp như đóa hoa sen chớm nở. Nàng nghiêng đầu, cầm lấy nhánh cỏ chọc chọc con Kim hà trư trong lồng sắt.

Thần Tôn giáo, Huyền Vũ đường chủ – Tô Diệu Phù, năm nay vừa tròn mười tám, nội lực đạt tới đỉnh cao nhất của cấp bảy, ngày trước do thấy nàng có năng lực tiềm ẩn nên Thần Tôn giáo chủ mới phá lệ thu làm đồ đệ, cho đứng đầu một nhánh.

“Đây là Kim hà trư trong lời đồn sao? Nghe nói Đảo chủ Linh đảo đã tặng cho sư phụ?!” Trác Dương nhấc chân đi đến bên cạnh Tô Diệu Phù, tò mò đánh giá con Kim hà trư trong lồng sắt.

Kim hà trư này lớn lên rất kỳ lạ, cả người tròn vo, lung linh rất là đáng yêu, Kim hà trư lúc này chống hai móng trước vào thành lồng sắt, cả người chồm dậy, vui vẻ kêu mấy tiếng liền!

“Thế nào? Rất hâm mộ phải không? Ta nói cho ngươi nha, không phải ai cũng có phúc như vậy đâu!” Tô Diệu Phù đắc ý dạt dào nhìn Trác Dương, ý đồ muốn khiêu khích hắn.

“Hừ, cũng chỉ là một con heo thôi mà!” Trác Dương khinh thường hừ lạnh một tiếng, bất quá thì sự ghen tị trong lòng vẫn nhanh chóng lan rộng như cỏ dại. Mặc dù chỉ là một con heo, nhưng là heo do sư phụ ban thưởng a, hơn nữa lại là một con heo vô cùng trân quí, phúc khí như vậy ai mà chẳng ghen tị chứ?

Khóe mắt Trác Dương dừng lại trên người Kiều Hoài, rất nhanh nắm được tia tham lam xẹt qua đáy mắt hắn. Hắn đương nhiên biết mọi người sẽ ghen tị vì Kim Mặc Lan được sư phụ ban thưởng, xem ánh mắt đắc ý của Kim Mặc Lan đi, sợ là sung sướng đến nỗi lên tiên rồi!

Bất quá thì cũng có ngoại lệ, Trác Dương nhìn Tô Diệu Phù không ngừng trêu chọc con Kim hà trư, hai mắt kìm không được trợn trắng lên. Hắn không tài nào hiểu nổi, cũng không phải thưởng cho nàng ta, nàng ta vui như vậy là sao?

“Tam sư tỷ, có phải Kim hà trư lớn lên sẽ giống những con heo bình thường khác không? Tô Diệu Phù nhìn con Kim hà trư trong lồng bị mình khiêu khích nhảy lên nhảy xuống, tò mò hỏi.

Kim Mặc Lan cười lắc đầu, vừa định lên tiếng thì Trác Dương đã giành nói trước, giọng điệu đầy khinh bỉ: “Nói ngươi ngu ngươi còn không chịu thừa nhận, Kim hà trư dễ gặp lắm sao, ngươi hỏi tam muội vấn đề này, làm sao muội ấy biết được.”

Lời nói này nếu lọt vào tai người ngoài, phản ứng đầu tiên nhất định sẽ là nhảy dựng lên, sau đó sẽ nhào vào liều mạng với Trác Dương, cho dù không động tay động chân thì nhất định cũng chửi mắng không tiếc lời.

Bất quá thì Tô Diệu Phù nghe xong, bối rối cắn cắn môi, sau một lúc lâu mới trưng ra bộ mặt bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Nhị sư huynh nói rất có đạo lý nha!”

Gương mặt tuấn tú của Trác Dương phút chốc đỏ lên, nhịn cười đến nội thương!

Đáy mắt Kim Mặc Lan xẹt qua tia không kiên nhẫn, ánh mắt sắc bén bắn thẳng về phía Trác Dương: “Trác Dương, không được khi dễ Phù nhi, bằng không ta sẽ không nói tốt cho huynh trước mặt sư phụ!”

“Được, được, không cười… ta không cười…” Trác Dương lập tức giơ tay đầu hàng, cố nhịn cười nói, đứng dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu, hắn nhẫn.

Bốn người ở trong phòng nói qua nói lại cũng không hề phát hiện ra ở bên ngoài khách điếm, sát khí đã sớm bao trùm bốn phía, một hồi tranh đoạt sắp bắt đầu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.