11/14 23:20
WXID123456: Uống say tỉnh lại, tôi choáng váng. Đặc biệt ở đây nhắc nhở mọi người đi nhậu nhất định phải uống vừa phải thôi, nếu không ngày hôm sau sẽ bị cồn quật như chết đi sống lại. Ý thức của tôi tỉnh lại rất sớm, nhưng cơ thể hoàn toàn không theo kịp, nằm trong chăn ấm áp thật lâu, tôi mới từ từ mở mắt.
Vừa mở mắt, khuôn ngực quen thuộc, B mặc áo thun trắng trơn. Những chuyện xảy ra đêm qua từ từ chạy nhanh trong đầu, tôi dùng tốc độ nhanh nhất chắt lọc trọng tâm ― Tôi tỏ tình với B, B đồng ý làm bạn trai tôi. Sự việc trọng đại như vậy hoàn thành ngay dưới tình huống say sỉn lớn gan? Quan hệ của tôi và B thế là thay đổi trạng thái như vậy á? Tôi cũng bội phục cơn say sỉn của mình luôn, độ thực hiện lại kinh người như vậy.
“Ngày mai cậu sẽ nhớ chuyện xảy ra tối nay chứ?”
Câu nói của B nhảy lên trong trí nhớ hỗn loạn. U là trời! Tiêu rồi!
Tôi từ từ ngẩng đầu, không định đánh thức B. Ai ngờ, cậu ấy cúi đầu, trong mắt không hề buồn ngủ. Thấy tôi tỉnh, biểu cảm của cậu ấy có chút vi diệu, dường như cũng không xác định rốt cuộc tôi có nhớ chuyện mấu chốt ngày hôm qua hay không. Rõ ràng tôi rất muốn biết, nhưng lại muốn giả vờ không có gì xảy ra. Nhưng lại nghĩ nếu như tôi là cậu ấy, nếu “bạn trai” mình quên chuyện đã tỏ tình, cũng tội quá. Nếu tôi quên, cũng công cốc luôn.
Suy nghĩ xong, tôi quyết định đánh đòn phủ đầu, “Sao tôi lại ở trên giường cậu?” Mơ mơ màng màng, giống như là hồn nhiên không biết tối hôm qua đã làm chuyện trọng đại đột phá gì.
Mặt nạ bình tĩnh của B có một khoảnh khắc nứt ra, biến thành Mã Lộ tối hôm qua, trên mặt phiền muộn, lại không thể làm gì. Trong thời gian ngắn cậu ấy điều chỉnh cảm xúc của mình, khôi phục lại dáng vẻ như không có gì xảy ra.
“Tối hôm qua cậu uống rất nhiều.” Cậu ấy không tiếp tục giải thích, chỉ có một câu gọn gàng.
Rõ ràng cậu ấy có chút thất vọng, tôi đau lòng dáng vẻ cố gắng trấn định của cậu ấy, không muốn trêu cậu ấy nữa, “Mặc dù tôi uống rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhớ cậu là bạn trai tôi.”
“Cậu... nhớ thật hả?” Mắt cậu ấy sáng rực lên, không quá khẳng định hỏi ngược lại.
“Cậu đồng ý rồi, không thể đổi ý.” Ánh mắt của cậu ấy thật sự rất, lúc cười thật là ngọt, tất cả cảm xúc tích cực đều đầy ắp trong đó. Khóe miệng tôi cũng cong lên theo.
Cậu ấy ôm lấy tôi, vùi đầu trên vai tôi, “Được, không đổi ý.”
Ngực cậu ấy mềm lắm, nhưng chôn trong đó thời gian dài thì dễ bị khó thở (Ôi, một phiền não thật ngọt ngào mà) Tôi giằng co hai cái, leo lên một chút, đầu đặt trên vai cậu ấy, thoải mái không ít.
Trong lúc nhất thời, hai chúng tôi cũng không nói gì.
Đột nhiên sau khi tiến lên một bước, hai người không biết làm sao, phải làm sao đối mặt với quan hệ mới đây?
Tôi hồi tưởng lại hình thức ở chung một hai tháng nay với cậu ấy, ung dung vui vẻ, không có nhiều khốn khổ, nghi ngờ thì ít lắm cũng chỉ là có lúc hoài nghi cậu ấy có thích tôi hay không thôi. Mà bây giờ thì sao, chúng tôi không chỉ là bạn cùng phòng, không chỉ là bạn bè, còn là “bạn trai“. Nghĩ đến hai chữ này, tim tôi lại bị tình cảm lấp đầy mềm nhũn như đám mây, không kiềm được cọ cần cổ cậu ấy một cái, tay cũng không nghe lời, vuốt ve qua lại ở hông cậu ấy.
“Cậu làm gì?” Tay B vốn đang lặng yên ôm eo tôi, bây giờ bị tôi phá cũng học sờ bậy, cách quần áo mà táy máy. Lớp áo mỏng bị vén lên một góc, không chú ý tay cậu ấy đã trực tiếp tiến tới thịt mềm ngang hông tôi.
“Á!” Khối thịt bị sờ tới nhột ghê í, tôi không nhịn được kêu một tiếng.
Động tác của B lập tức dừng lại, kéo áo tôi xuống, kín đáo che lại eo.
Tôi chống nửa người trên, nhìn mặt B. Mặt cậu ấy trốn trong gối, vành tai hồng hồng. Rõ ràng cho thấy cậu ấy xấu hổ, lại không muốn cho tôi thấy.
“Cậu có yêu đương bao giờ chưa?” Nếu tôi không biết làm sao, vậy thì hỏi B thử đi.
Cậu ấy yên lặng một lát, giọng nói vang ra từ trong gối, là một câu “Chưa” rất trầm thấp.
Tôi có chút ngoài ý muốn, trong ấn tượng của tôi, B là một người rất được hoan nghênh, nói thẳng ra, cậu ấy chính là cao phú soái điển hình, tính cách ôn nhu, trai gái già trẻ ăn hết, khẳng định có không ít người thích cậu ấy. Nếu như vẫn chưa yêu đương, chỉ có thể là bản thân cậu ấy không muốn thôi. Vậy tại sao cậu ấy đồng ý hẹn hò với tôi chứ? Tôi chỉ là một sinh viên bình thường, trừ việc là bạn cùng phòng của cậu ấy, có thể gần quan ban lộc*, hình như cũng không có điểm xuất sắc nào khác.
*gần quan ban lộc: ở gần nhau dễ nảy sinh tình cảm
Đây mới là buổi sáng đầu tiên xác định quan hệ, tôi đã suy nghĩ vẩn vơ, không có cảm giác an toàn. Sao mà bây giờ lại khiến người không vui chứ?
Tôi có chút chán nản ôm lấy cậu ấy, không muốn nói thêm nữa. Đã bảo là tình yêu ngọt ngào cơ mà, hu hu hu gạt người. (>﹏<)
Cậu ấy thấy tôi lâu quá không có động tĩnh, “Trưởng ký túc xá?”
“Ừm...” Tôi chôn trên vai cậu ấy, chui vào trong vỏ, không muốn nói chuyện.
“Giận hả?” Cậu ấy khẽ vuốt tóc tôi.
“Cậu thích tôi không?” Một mặt tự phiền muộn không chỗ phát, tôi vẫn đưa ra nghi ngờ.
Cậu ấy không lập tức cho tôi câu trả lời, mà là hỏi tôi: “Cậu cảm thấy thích rốt cuộc là như thế nào?”
Trừ B, tôi chỉ từng thích A, tuy phần tình cảm kia đã buông xuống rồil, nhưng lúc nhớ tới trong lòng vẫn sẽ chua xót khó mà ức chế. Lúc tôi thích cậu ấy là như thế nào nhỉ? Ban đầu là vô thức mong đợi cậu ấy kề cận; tiếp theo là hiểu rõ tâm ý rồi khiếp sợ, hoài nghi, buồn rầu; sau đó là liên tục lặp đi lặp lại, có một chút hy vọng, nhưng lại rất nhanh vỡ nát; khi quyết định buông xuống, lại là biết bao không cam lòng, ép buộc mình xem nhẹ. Cả quá trình cứ như cherry đầu hè, còn chưa đỏ, vỏ ngoài còn hơi xanh vàng, tôi đã vội vàng thưởng thức, trong vị chua có một chút ngọt, nhất quyết phải dựa vào chút vị ngọt kia mà kiên trì tiếp. Chua chát trong đó, chỉ có mình biết.
Bây giờ tôi nên nói cho B tình cũ của tôi với A sao? Nghĩ lại thì thấy không phải bây giờ, đây cũng không phải một thời cơ thích hợp.
“Tôi không cách nào cho 'thích' một định nghĩa chính xác, nhưng có thể xác định là, tôi rất thích cậu.” Cuối cùng tôi chỉ có thể cho cậu ấy một câu trả lời đơn giản nhất lại không sai sót.
“Tôi thường suy nghĩ các loại tình cảm của con người, thích ghét lưu luyến mâu thuẫn. Những thứ tình cảm này thật sự rất phức tạp, rất là khó để phân tích rõ ràng từng chi tiết. Chúng không giống pháp luật, suy luận phù hợp. Mặc dù pháp luận khó hiểu, nhưng tất cả đều có lý.” Gò má cậu ấy tựa lên đầu tôi, nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của cậu ấy, “Các loại biến hóa tình cảm nó rất mạnh. Ví như, có lúc, một người sẽ không hiểu sao lại ghét một người khác, có lý do gì chứ? Không có lý do gì cả, đơn thuần bài xích mà thôi. Có lẽ là vì thành tích của người đó, một động tác theo thói quen, phong cách thời trang, bối cảnh gia đình của người đó.”
“Tương đồng, thích cũng là thứ đầy đa dạng lại khó mà giải thích. Rất nhiều người có thể cho ra khắc họa về lý tưởng của mình, từ thường gặp bao gồm nhưng không giới hạn ― xinh xắn đẹp trai, dịu dàng săn sóc, học vấn cao có tố chất, những thứ này đều có thể chia nhỏ nữa. Ví dụ như kiểu tóc, rất nhiều bạn nam thích đen dài thẳng, cảm thấy đây chính là hình tượng nữ thần trong lòng; nhưng cũng không ít bạn nam thích tóc ngắn phóng khoáng, còn đối với đen dài thẳng lại không hề hứng thú, cho tới khi người đó từng cảm thấy hứng thú với một bạn nữ tóc ngắn, nhưng đến khi bạn ấy để tóc dài, cảm giác đặc biệt kia rất nhanh đã biến mất sạch sẽ.”
“Cậu thích tóc dài là tóc ngắn á?” Tôi hỏi.
“Đối với tôi mà nói, kiểu tóc không phải nét hấp dẫn đặc biệt.” Cậu ấy vuốt tóc tôi.
“Cái gì có sức hấp dẫn với cậu?”
Cậu ấy yên lặng hồi lâu, “Đây cũng là điều tôi muốn biết, trước kia tôi không thành công tìm được câu trả lời.”
Vậy cậu ấy thích tôi cái gì chứ? Tôi tự hỏi.
“Tôi vẫn không có cảm xúc thích hoặc là ghét quá mạnh, có lúc sẽ cảm thấy mình rất không thú vị, giống như một người máy không thể thông qua kiểm tra linh kiện.” Giọng cậu ấy lộ ra đôi chút cô đơn.
“Không đâu nha, tôi cảm thấy cậu rất thú vị, ở chung với cậu sẽ rất vui vẻ.” Tôi an ủi cậu ấy, đây cũng là suy nghĩ thật của tôi.
“Trở về vấn đề thích là gì. Khi tôi diễn Mã Lộ sẽ nghĩ, vì sao anh ta lại điên cuồng thích Minh Minh như vậy? Minh Minh đúng là rất xinh đẹp, nhưng con gái xinh đẹp rất nhiều, cũng không phải là không phải cô ấy thì không thể. Hiển nhiên 'xinh đẹp' nhiều nhất chỉ được coi là một điều kiện tất yếu.”
“Anh ta thích mùi hương trên người cô ấy, đây là một điều thú vị. Trên người cô ấy có mùi máy photocopy, tôi cố ý ngửi thử, mùi máy photocopy hiện đại không nặng lắm, nhưng in giấy tờ nhiều, sẽ phát ra mùi mực in, đây không tính là một mùi đại chúng yêu thích. Anh ta còn thích 'Mùi hương thoang thoảng nào đó, có chút ẩm ướt, kỳ lạ' vào lần đầu tiên gặp mặt trên người cô ấy, đó là một mùi hương càng trừu tượng, mùi hương anh ta mê mệt. Có lẽ là một loại mùi đặc biệt thuộc về mỗi cá nhân. Mã Lộ giống như tê giác vậy, anh ta coi trọng khứu giác của mình, mùi hương đó quan trọng hơn vẻ bề ngoài.”
Trên người B cũng có mùi hương chỉ thuộc về riêng cậu ấy, không phải mùi nước giặt quần áo, là một cảm giác sạch sẽ. Trên người tôi có mùi không? Cậu ấy sẽ thích mùi trên người tôi chứ?
“Mã Lộ có lý do để có cảm tình đặc biệt với Minh Minh, nhưng mức độ tình cảm này đến đâu? Vì sao có thể mãnh liệt dâng lên tất cả, trong đây tất nhiên có xử lý khoa trương mang tính nghệ thuật. Trừ cái này ra, tôi nghĩ ít đi một chút chủ nghĩa lãng mạn, cuộc sống Mã Lộ quá đơn độc, cuộc sống của một người nuôi tê giác không có bao nhiêu phong phú và màu sắc. Trừ có mấy người bạn cùng giới ít ỏi, và một con tên giác không biết nói chuyện, trong cuộc sống của anh ta không có những thứ khác có thể kích thích thần kinh. Cho nên một Minh Minh rất mới đối với anh ta mới có thể là một ngày lại một ngày mơ ước.”
“Nhưng trong cuộc sống thực tế, đối với đa số người mà nói, có rất nhiều lựa chọn. Chỉ cần người ta đồng ý, thì có thể tiếp xúc với rất nhiều người, bất kể là ở trường, công ty hay là quán bar. Dưới điều kiện có đông đảo lựa chọn, tại sao nhất định phải chọn yêu một người chứ? Người này rốt cuộc có mị lực gì đặc biệt?”
“Tôi nghĩ rất lâu, là vì trách nhiệm hoặc là những ham muốn khác chăng?” Cậu ấy nắm tay tôi, vuốt ve đường vân lòng bàn tay, “Sau đó tôi lấy được một câu trả lời thuộc về chính tôi, một câu trà lờ đơn giản đến quá đáng ― 'Thoải mái'.”
“Thoải mái?” Tôi hỏi ngược lại.
“Đúng, lúc bên cạnh một người rất thoải mái, ở trước mặt người đó cậu không cần ngụy trang quá nhiều. Cân nhắc đến nhu cầu riêng tư của người đó, cũng không có khả năng không giữ lại chút nào. Phần lớn tình huống, cậu cũng nằm trong trạng thái thoải mái. Tôi thích cái từ cozy này, giống như cảm giác ngồi trên sô pha lót thảm nhung bên cạnh lò lửa mùa đông, đắp một tấm thảm đọc sách. Đây là một cảnh tượng thỏa mãn nhiều giác quan: Thị giác, sạch cậu thích và ngọn lửa ấm áp; thính giác, lúc củi cháy thỉnh thoảng phát ra tiếng tanh tách cùng với tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ; khứu giác, mùi khô ráo thoải mái nhu hòa, hơn nữa một chút mùi ngọt của bánh quy trong lò nướng nhà bếp; xúc giác, thân cận lật trang giấy, thực tế dựa lưng vào sô pha xốp mềm.”
“Chỉ tưởng tượng thôi, nội tâm tôi đã có thể có được thả lỏng. Hiếm có, tôi khát vọng không khí ổn định mà thoải mái, tôi tham lam muốn chiếm làm của riêng mãi mãi.” Cậu ấy nghịch mỗi một ngón tay tôi, giọng thư giản, dường như đang mô tả một cuộn tranh tuyệt vời. “Đây chính là thích của tôi.”
“Đó là khi ở bên tôi, cậu cảm thấy cozy sao?” Tôi ngẩng đầu lên hỏi, tôi muốn một câu trả lời khẳng định.
Hai chúng tôi đối mặt, cậu ấy tỉ mỉ quan sát sườn mặt của tôi, bao gồm mỗi một tấc da, rồi sau đó nghiêm túc trả lời, giống như đang cam kết vậy, “Tôi cảm thấy vô cùng cozy, trên người cậu mùi tôi thích.”
“Trên người tôi có hả?” Tôi cố gắng ngửi áo mình, không có khác biệt rõ ràng, ngược lại là trong chăn của cậu ấy có mùi hương thật nồng thuộc về cậu ấy.
“Bây giờ cậu có mùi của tôi, bởi vì cậu ngủ chung với tôi.” Cậu ấy có chút đắc ý nhìn tôi, hiếm khi tỏ vẻ hơi trẻ con. Tôi nghĩ sai rồi, câu nói này mang tính ám chỉ quá mạnh mẽ, nhưng cậu ấy giống như không có ý này.
Mặc kệ thế nào, tôi lấy được câu trả lời làm tôi thỏa mãn. Tôi cũng nhìn mặt cậu ấy thật là kỹ, muốn khắc ghi trong đầu. Khi ánh mắt tôi quét đến môi của cậu ấy, não tôi rêu rao kêu tôi hôn câu ấy, không ngừng dùng xúc cảm tối hôm qua cám dỗ tôi tiến lên phía trước.
Tôi nghe theo chỉ thị của não bộ, đến gần người tôi thích. Cậu ấy không có tránh, mà lại cúi đầu kéo gần khoảng cách của chúng tôi.
Chạm vào rồi, cảm giác tượng tự tối hôm qua. Bởi vì một đêm không bia rượu, không có ướt lắm, nhưng vẫn rất mềm. Mùi bia tản đi không ít, như có như không. Tôi nhắm mắt lại, toàn thân tâm đưa vào trong đó.
Mũi tôi tiếp thu phân tử mùi của cậu ấy, mùi hương thuộc về cậu ấy, sạch sẽ mang mùi bia thật nhạt; tay tôi vuốt ve lưng ấm áp của cậu ấy, vuốt ve cơ bắp rắn chắc của cậu ấy; chân tôi và chân cậu ấy quấn lấy nhau, trao đổi nhiệt độ; bộ phận nhếch lên của chúng tôi càng có tinh thần, ma sát vào nhau, nóng bỏng cứng rắn, sắp rỉ ra nước.
Đây là cozy sao? Đúng vậy, nhưng lửa cháy càng mạnh hơn rồi.
Lầu 136 (Man phiến giả hầu): Cho hỏi phần sau cần trả phí hả? Không thiếu chút tiền này đâu (╯°Д°)╯
Lầu 137 (Bạn làm hư Word thì còn Excel mà): Cơm chó đến rồi cơm chó đến rồi, cơm chó nóng hổi tát lên mặt tôi, càng cháy càng mạnh!
Cozy (adj): ấm cúng, thoải mái, dễ chịu