11/17 23:20
WXID123456: Mọi người không cần nghĩ lệch đâu! Buổi sáng hôm đó chúng tôi chẳng qua chỉ đơn giản dùng tay hỗ trợ một chút thôi, không làm những chuyện khác, từ từ đi tiến, không nên dục tốc bất đạt. Xấu hổ lém (⁄ ⁄>⁄ ω ⁄<⁄ ⁄)
Qua mấy ngày, B hỏi tôi có muốn thử diễn kịch không, câu lạc bộ kịch nói cùng trường tiểu học trực thuộc* tổ chức một hoạt động tình nguyện. Hội học sinh trường chúng tôi sẽ diễn kịch trong festival kịch nói của trường tiểu học trực thuộc, biểu diễn một bộ kịch nói, tạm thời chọn bộ kịch nhi đồng của Vương Nhĩ Đức ― Hoàng Tử Vui Vẻ.
*trường tiểu học trực thuộc: là kiểu trường tiểu học trực thuộc cơ sở đại học hoặc trung học
Từ khi xem B diễn, tôi cảm thấy hứng thú với kịch nói nhiều hơn, đương nhiên cũng muốn thử một chút.
“Trưởng ký túc xá, thời gian tình nguyện của cậu đủ dài chưa?” Trường chúng ta quy định bốn năm đại học phải làm đủ ít nhất 75 giờ tình nguyện, nếu không thì không được nhận bằng tốt nghiệp.
“Hết năm nhất thì thời gian tình nguyện của tôi đã vượt quá 75 giờ rồi,“ tôi nhớ lại lần trước kiểm tra trên trang đăng ký tình nguyện của trường, “Bây giờ chắc hơn 150 giờ rồi thì phải.”
B kinh ngạc hỏi: “Nhiều như vậy?”
“Lúc đó cuối tuần mà rảnh là đi làm tình nguyện, nghỉ đông hồi năm đó còn tham gia hoạt động dạy học cho sinh viên nước ngoài, cộng từ từ ra nhiều như vậy á. Rất lâu tôi không xem thời gian tình nguyện rồi, cũng không biết bây giờ cụ thể tính tổng cộng thời gian là bao nhiêu.”
“Tôi thật không nghĩ tới,“ B khẽ cười một cái, tiến tới bên cạnh tôi, “Thật ra, trước kia tôi vẫn cho rằng trưởng ký túc xá là một đại học bá chỉ muốn lấy điểm tích lũy trung bình.”
“Này, tôi không phải cái loại chết cũng phải học nha.” Tôi tức giận nhéo cánh tay cậu ấy.
“Xin lỗi mà xin lỗi mà, đối tượng tôi tốt quá đi tốt quá đi.” Cậu ấy nắm tay tôi, ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi
Tôi thả tay nhéo cậu ấy, có chút ngượng ngùng, gãi đầu một cái, “Cái này không có gì, cũng không phải tốn nhiều công sức, hơn nữa đại đa số hoạt động tình nguyện đều rất thú vị.”
“Vậy cậu làm được gì?”
“Tương đối nhiều là làm nhân viên soát vé hoặc bảo vệ của viện bảo tàng, lượng công việc không nhiều, hơn nữa còn có thể miễn phí xem triển lãm, rất là vui.” Tôi một bên làm tình nguyện một bên xem ké không ít triển lãm, “Có một đợt phải đến tốn thời gian hơn là phải tới một tỉnh rất xa làm giáo dục đời sống cho học sinh. Trường học đó ở khu tiếp giáp Hải Điến và Xương Bình, mỗi lần chúng tôi kết bạn bốn người đi cùng nhau, đón xe hơn một giờ mới có thể đến đó.”
“Giáo dục đời sống kiểu gì?”
“Các cấp khác nhau nội dung khác nhau, cấp ba chủ yếu mang tính giáo dục, nhưng tôi được phân phối dạy cấp hai, chương trình dạy học chủ yếu vẫn là lấy gia đình, bạn bè làm chủ.”
“Học sinh cấp hai có không nghe lời không?”
“Nhất định sẽ có một ít, dù sao tuổi tác còn nhỏ, hiếu động.” Hồi tưởng lại lúc đó, mình bó tay, không thể làm gì mấy đứa trẻ nghịch ngợm, “Chúng tôi áp dụng phần thưởng, mỗi tiết học chuẩn bị trước giấy dán hình kẹo, bạn nào biểu hiện không tệ sau giờ học có thể được thưởng. Mặc dù mấy bạn đặc biệt hoạt bát hiếu động nhưng lười vận động, vẫn phải cố nhảy ít nhất nửa tiết học.”
“Nhưng vẫn có rất nhiều bạn học sinh khôn khéo, nghiêm túc nghe giảng. Lúc học rất chuyên chú nghe giảng, có lẽ không phải mỗi một bạn nhỏ đều tích cực trả lời câu hỏi, nhưng nhìn ánh mắt các bạn sáng lên cũng đáng.” Tôi lấy điện thoại ra, mở album, “Khi tiết học cuối cùng kết thúc, tôi còn chụp chung với tất cả mọi người, cậu xem.”
Tôi tìm được hình chụp chung, hôm đó là một ngày đông có nhiều nắng sáng. Có hình tôi đứng ở đầu lớp học, cùng với tất cả học sinh ngồi đúng vị trí, cũng có hình chụp chung với một một banjn nhỏ trong sân trường.
Học sinh luôn ngoan ngoãn trong lớp vây quanh tôi, cười rất vui vẻ, ấm áp như mặt trời hôm đó vậy. Có một bé trai hồi trước không hề tuân thủ kỷ luật trốn bên ngoài đám đông, không dám chụp chung với tôi, nhưng sau đó tôi đơn độc tìm cậu bé, chụp chung một tấm hình với cậu bé, trong hình gò má cậu bé hồng hồng, cười xấu hổ.
B nghiêm túc xem hết hình hôm đó, cuối cùng êm ái đặt nụ hôn lên trán tôi hôn, “T rưởng ký túc xá của tôi, thật tốt.”
“Hi hi, sau này chúng ta có thể cùng đi làm tình nguyện.” Tôi nghĩ đến có thể cùng B cùng đi trong đường hẻm, đến các viện bảo tàng làm tình nguyện. Thật tốt.
Sau đó còn lải nhải nói với B không ít chuyện liên quan tới tình nguyện, mong đợi tuần tới cùng B lên sân khấu biểu diễn.
Lầu 139 (Bạn làm hư Word thì còn Excel mà): Mong đợi +1
11/20 23:20
WXID123456:
“Người là hoàng tử Vui Vẻ, khi còn sống người cư ngụ trong vương cung nguy nga lộng lẫy, không buồn không lo. Sau khi qua đời, pho tượng hoa lệ của người đứng sừng sững trên cột đá của thành phố trên mây cao vời vợi.”
“Khi còn sống người vô cùng vui vẻ, cho nên mọi người đều gọi người là hoàng tử Vui Vẻ. Nhưng sau khi chết, tất cả những nghèo khó và xấu xí của thành phố đều bại lộ trước mắt của người. Mặc dù tim người làm bằng chì, người cũng không nhịn được rơi lệ.”
“Tôi là một con chim yến bay về phía Ai Cập trú đông. Trước khi gặp người, tôi đã từng có một tình yêu ngắn ngủi với lau sậy. Tôi ngủ lại dưới pho tượng phủ kín lá vàng của người, nước mắt của người rơi lên người tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn thấy nước mắt không ngừng từ gò má màu vàng kim của người chảy xuống.”
“Người nói cho tôi rằng, một gia đình hết sức nghèo khó trên một con phố nhỏ ở xa, một người phụ nữ vội may quần áo cần thiết cho dạ vũ cung đình, mà con cô ấy đang phát sốt nằm trên giường, la hét muốn ăn quýt, nhưng mẹ của nó trừ có thể đút cho nó mấy miếng nước sông, thì cái gì cũng không cho nó được.”
“'Chim yến ơi, chim yến ơi, chim yến nhỏ hiền lành ơi, cậu có thể giúp tôi tặng viên hồng học trên chuôi kiếm của tôi cho họ không?' Người ưu sầu nhờ vả tôi. Tôi do dự thật lâu, quyết định sau cùng ở lại một đêm, làm người đưa tin của người.”
“Người một lần nữa kêu toi: 'Chim yến ơi, chim yến ơi, chim yến nhỏ hiền lành ơi, ở xa có người thanh niên trong căn phòng giá rét dùng hết sức lực viết vở kịch cho rạp hát, nhưng anh ấy quá lạnh, lạnh đến nỗi không có cách nào sáng tác. Cậu có thể đưa viên lam ngọc làm mắt của tôi cho anh ấy không?'”
“Tôi cũng không muốn đối xử như vậy với hoàng tử tôn kính, có thể người cầu khẩn tôi, ta chỉ có thể đồng ý.”
“Tối hôm sau, tôi vốn định tới tạm biệt người. Nhưng người một lần nữa khẩn cầu: 'Chim yến ơi, chim yến ơi, chim yến nhỏ hiền lành ơi, quảng trường dưới người tôi có một cô bé bán diêm không có giày mang, diêm của cô bé đã rơi hết vào cống nước, không bán được. Nếu như cô bé kiếm không ra tiền, cha cô bé sẽ đánh cô bé. Xin cậu gỡ xuống con mắt còn lại của tôi, đưa cho cô bé đáng thương này đi.'”
“Tôi làm sao có thể làm như vậy chứ, tôi tình nguyện lại ở cùng người một đêm, cũng không muốn gỡ mắt người xuống, bởi vì người sẽ biến thành một người mù đó.”
“Nhưng người vẫn cầu khẩn tôi, tôi bất đắc dĩ, gỡ xuống lam ngọc đưa cho cô bé.”
“Bây giờ người là một người mù. Tôi không muốn đi Ai Cập trú đông, tôi muốn mãi mãi bầu bạn bên cạnh người.”
“Ban ngày tôi chia sẻ với người những gì tôi nghe thấy trên đường tôi bay, nhưng người lại càng quan tâm những người trong khốn cảnh kia hơn, 'Không có gì so với khổ nạn càng đáng để người khác chú ý', vì vậy tôi vì người bay qua bầu trời thành phố, vì người nhìn cuộc sống bất đồng khác biệt của người nghèo và người giàu.”
“Người kêu tôi lấy từng mảnh lá vàng toàn thân mình đưa cho người nghèo, những đứa trẻ kia khi lấy được lá vàng sắc mặt đỏ thắm, hưng phấn chơi đùa. Mà người không có lá vàng, trở nên ảm đạm không ánh sáng.”
“Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, nhưng tôi không muốn xa rời người, càng không muốn đi Ai Cập trú đông, chỉ có thể tìm ít vụn bánh mì mạt sống qua ngày.”
“Tôi sắp chết rồi, dùng hết sức lực cuối cùng bay lên vai người.”
“Tạm biệt nhé, hoàng tử thân yêu ơi! Tôi có thể hôn tay người không?”
“Người rất vui vẻ: 'Chim yến nhỏ ơi, cuối cùng cậu phải bay tới Ai Cập rồi, tôi vui mừng thay cậu, cậu ở đây trễ nãi quá lâu. Cậu hãy hôn môi tôi, bởi vì tôi vô cùng yêu cậu.'”
“Tôi không muốn đi Ai Cập, tôi phải lên thiên đường. Thiên đường là khu vui chơi hạnh phúc, không phải sao?”
“Tôi hôn môi của người, sau đó rơi xuống dưới chân người, chết.”
“Cơ thể trong pho tượng phát ra một tiếng tiếng nổ, là trái tim bằng chì kìa của người vỡ thành hai nửa.”
“Sáng ngày hôm sau, các tham nghị viện của thành phố chê pho tượng của người đến ngay cả ăn mày cũng không bằng, không còn hoa lệ nữa, chẳng hề hữu dụng. Bọn họ nung chảy pho tượng của người, thế nhưng viên trái tim vỡ nát của người lại không cách nào nóng chảy, vì vậy bị bọn họ vứt đi.”
“Thượng đế kêu thiên thần đem hai vật quý báu nhất trong thành phố này trình lên, là trái tim bằng chì vỡ nát và con chim đã chết.”
“Thượng đế nói: 'Trong vườn hoa trên thiên đường, chim yến có thể cao giọng ca hát mãi; mà trong lâu đài vàng, hoàng tử Vui Vẻ cũng có thể tận tình ca ngợi ta.' “
――
Tôi đứng trên bậc thang thật cao, B quỳ dưới chân tôi, ngẩng đầu bình tĩnh tự thuật câu chuyện này. Câu nói sau cùng kết thúc, cậu ấy nhìn tôi thật sâu, bi thương bao quanh tôi, ép tôi sắp không thể hô hấp, nước mắt lã chã rơi xuống, nện lên mặt cậu ấy.
Không biết qua bao lâu, lâu đến nỗi nước mắt trên mặt cậu ấy nối thành một chuỗi. B đứng lên, nắm tay tôi, đưa tôi đi xuống bậc thang.
Buổi tối trở về ký túc xá, tôi vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng, tứ chi không có sức. Máy móc rửa mặt xong, ta tê liệt trên ghế, hai mắt trống rỗng. Bất đắc dĩ vì mình không thể ra sức, bi ai vì cái chết của người mình yêu, căm vì quá khứ không hỏi thế sự, chỉ biết hưởng lạc, đau lòng đối với vô số gia đình nghèo khó và thống khổ... tâm trạng phức tạp trộn lẫn, cuối cùng trong lòng tôi trống trơn như không, như trái tim bằng chì kia vậy, vỡ tan nát, không cách nào phục hồi như cũ.
B đi tới trước mặt tôi, ta thẩn thờ ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Cậu ấy thương tiếc đối diện tôi, rồi sau đó cúi xuống người, đặt một nụ hôn êm ái trên môi tôi, giống như lông chim yên. Môi của cậu ấy dừng bên trên, thấp giọng lại thêm thành kính nói: “Hoàng tử Vui Vẻ, tôi yêu người.”
Nước mắt tôi lần nữa mất khống chế chảy xuống, cậu ấy lau khô nước mắt cho tôi, đỡ eo tôi, để tôi nằm trên giường. Cậu xoay người tắt đèn ký túc xá, “Tôi ở bên cậu.”
Cậu ấy và tôi nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, đắp kín chăn, ôm tôi vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi như dỗ con nít. Tôi không nói gì, cậu ấy chẳng có hành động. Tôi cũng không cần lời nói an ủi, chỉ cần cậu ấy ôm tôi. Tôi cảm nhận cái ôm ấm áp, nổi khổ trong lòng trong hoàn cảnh bình yên có thể tản dài ra.
Bởi vì vừa mới khóc, mũi hơi nghẹt, hô hấp thỉnh thoảng phát ra âm thanh rất lớn. B buông một tay, ở trong bóng tối tìm mũi tôi, êm ái ấn sống mũi, bóp bóp rồi xoa xoa, làm thông mũi. Tôi hô hấp trót lọt, người cũng mềm xuống, càng gần sát cậu ấy.
Lúc sắp ngủ rồi, tôi nỉ non: “Chim yến ơi, chim yến ơi, chim yến nhỏ hiền lành ơi, tôi muốn cậu mãi mãi bên cạnh tôi.”
“Hoàng tử thân yêu ơi, tôi đồng ý mãi mãi bên cạnh người, không đi Ai Cập trú đông, không xa rời người.” Ở trong mộng, câu nói này rõ ràng minh bạch.
Lầu 141 (Man phiến giả hầu): Ôm hoàng tử Vui Vẻ đáng thương một cái. “Đừng bi thương, đừng nóng lòng, hãy trấn tĩnh trong cuộc sống ưu buồn: Tin tưởng đi, cuộc sống hạnh phúc sắp đến rồi.” Tặng thơ Alexander Pushkin cho bạn.
Lầu 142 (Tử gián giả tru): “Mọi thứ đều là ngay lập tức, mọi thứ đều sẽ qua đi; mà những gì đã qua rồi, sẽ trở thành hoài niệm thân thiết.”