Gần đến cuối tháng, cũng gần đến Tết Âm lịch, Vu Mục
Thành vô cùng bận rộn, Tạ Nam cũng bận không kém. Cô thường phải đi xuống các
đại lý cấp dưới để đối chứng hóa đơn chứng từ. Cô và các đồng nghiệp thường
luân phiên nhau đi tới các khu trong tỉnh, lần này Tạ Nam bị phân đến hai đại
lý cấp dưới ở phía đông của thành phố H, ngược hướng với đường về quê của cô.
Lái xe tới thành phố H phải tốn hơn bốn tiếng đồng hồ. Làm xong mọi việc cũng
vừa đến lúc nhân viên ở đó tổ chức ăn tất nin, giám đốc Kinh doanh cố mời cô
cùng tham gia với họ. Đang ăn, điện thoại bồng đổ chuông, là Vu Mục Thành gọi
tới. Mấy ngày nay, hai người hầu như đều gặp mặt, nên ít khi điện thoại cho
nhau. Tạ Nam đi ra một bên nghe điện thoại.
“Em đang làm gì vậy? Sao ồn thế?”
“Em đang ăn cơm, đông người nên rất ồn.”
“Hôm nay em ăn cơm ở ngoài à?”, Vu Mục Thành có chút
bất ngờ.
Tạ Nam chợt nhớ ra hôm qua vì bận tiếp khách, Vu Mục
Thành đã gọi điện dặn cô nghỉ ngơi sớm đừng đợi anh, cô tiện miệng đồng ý nhưng
quên không nói cho anh rằng hôm nay mình đi công tác ở thành phố H, mà thực tế
cô cũng không có thói quen báo cáo hành tung của minh cho người khác.
Nhớ tới lúc Vu Mục Thành đi công tác Thượng Hải ngày
nào anh cũng gọi điện nhắn tin cho mình, Tạ Nam cảm thấy hơi ngại, nói: “Cái
đó, hôm qua em quên không nói với anh...”. Chưa dứt lời, điện thoại hết pin tự
động tắt nguồn, cô buồn bực nhìn chiếc điện thoại đã dùng gần bốn năm, bàn phím
mờ hết của mình. Cũng chẳng biết làm gì hơn, cô nghĩ ngợi một lát rồi tự an ủi,
thôi, đợi về đến khách sạn sạc pin rồi gọi lại cũng chưa muộn.
Ăn cơm xong, về đến khách sạn đã là tám giờ tối, Tạ
Nam sạc pin điện thoại, mở máy ra đã thấy “tít tít” một loạt tin nhắn đến. Cô
vội vàng mở ra, đều là tin nhắn của Vu Mục Thành.
“Chuyện gì vậy?”
“Gọi lại cho anh ngay!”
“Không sao chứ, em ở đâu?”
Tạ Nam vội vàng gọi điện lại cho anh, nói: “Xin lỗi
anh, vừa rồi máy em hết pin”.
“Không sao, ăn xong thì về sớm, hình như lại stuyết
rơi.”
“Em... giờ em đang ở thành phố H cơ, em đi đối chiếu
sổ sách, ngày mai mới về được.”
Vu Mục Thành im lặng một lát rồi mỉm cười, nói: “Anh
nói rồi, em có chút nào coi mình là bạn gái của anh không? Trước khi đi công
tác phải nói với anh một tiếng chứ”.
Tạ Nam biết mình đuối lý, đành khẽ khàng nhận lỗi:
“Xin lỗi, em quên mất, sau này không như vậy nữa”.
Nghe vậy, Vu Mục Thành không nói thêm câu nào: “Thôi
được rồi, em lái xe chú ý an toàn, hôm nay dự báo hai ngày tới sẽ có mưa tuyết.
Có việc gì về rồi nói nhé!”.
Tạ Nam thở phào một hơi, bỏ điện thoại xuống, sau đó
bật ti vi lên, cũng chẳng buồn chọn kênh mà xem mấy tin tức về cổ phiếu đang
phát trên sóng truyền hình. Cô ngả đầu vào thành giường, hơi trầm tư song trong
lòng lại thấy vui vui, dù sao thì rất lâu rồi mới có người để ý đến việc cô
đang ở đâu và làm gì.
Ngày hôm sau, Tạ Nam lái xe đến một thành phố khác làm
sổ sách, ăn cơm trưa xong thì trở về thành phố. Quả nhiên tuyết đã bắt đầu rơi,
bầu trời âm u những đám mây đen, ánh sáng ảm đạm. Trên đường cao tốc đã xuất
hiện biển thông báo yêu cầu lái xe cẩn thận, hầu hết mọi ngườiđều lái xe chậm
lại. Đối với Tạ Nam, một người chưa biết lái xe nhanh bao giờ thì lại càng cẩn
thận hơn, cô khống chế tốc độ xe ở tầm thấp nhất chín mươi mã lực.
Cách thành phố còn khoảng một tiếng đồng hồ lái xe,
phía trước xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Ba chiếc xe lao vào đuôi nhau, một
chiếc xe chở hàng do lái nhanh mất lái đã đâm vào dải phân cách, hai chiếc xe
sau không kịp phanh nên lao vào nó, trong đó một chiếc đâm mạnh đến nỗi đánh
văng cả thanh ngang trước xe ra giữa đường, chiếc khác thì văng cả vô lăng vào
phía vạch ngăn cách an toàn bên đường. Từng người lái xe được đưa ra khỏi xe,
có người giúp đưa những người bị thương trong xe ra, có người vội vã gọi điện
cho cảnh sát gọi cứu hộ.
Tạ Nam ở rất gần đó nên vội vàng dừng xe lại, lấy từ
cốp xe ra một chiếc ô rồi cùng những người khác chạy về phía trước giúp những
người bị thương tránh tuyết. Bên cạnh có người gọi điện cho tổng đài giao thông
trực tiếp báo cáo tình hình tai nạn. Người ấy chắc không phải lần đầu tiên gọi
điện kiểu này nên miêu tả tình hình rất chuẩn xác và sinh động qua điện thoại.
Người dẫn chương trình gặp được khán giả thông báo vừa hoàn chỉnh vừa sinh động
như vậy thì rất cảm động, luôn miệng hỏi cụ thể chi tiết tình hình tại hiện
trường, họp tác với người gọi điện khiến tiết mục trở nên rất cuốn hút. Một
người bên cạnh không thể nghe thêm nữa, nói: “Anh trai ơi, người ta bị thương
còn nằm ra đấy, đừng có tô vẽ thêm mắm thêm muối nữa được không?”. Những người
khác cũng lần lượt tỏ ý đồng tình.
Thấy vậy, anh ta ngại ngùng tắt điện thoại, nhưng chưa
muốn dừng lại nên tiếp tục lên xe cầm máy ảnh chụp các xe bị va và người bị
thương. Đèn nháy sáng liên tiếp, Tạ Nam kinh ngạc, cũng không biết nói gì hơn,
chỉ chau mày quay mặt đi chỗ khác. Cũng may, cảnh sát khu vực đường cao tốc tới
khá nhanh, xe cảnh sát, xe dọn chướng ngại vật, xe cấp cứu lần lượt nhấn còi
lao đến, người bị thương nhanh chóng được đưa lên xe, những chiếc xe bị tai nạn
thì được xe xử lý chướng ngại vật đưa đi, cảnh sát điều khiển các xe khác rời
khỏi khu vực tai nạn một cách có trật
Khi Tạ Nam trở về xe thì mặt mũi đã tím tái vì lạnh.
Ban nãy xuống xe vội quá nên cô không kịp khoác chiếc áo lông vũ, lại thêm vai
và lưng bị ướt do ở ngoài tầm che của ô trong lúc cố gắng giúp những người bị
thương.
Cô vội vàng khởi động xe, mở điều hòa, lấy viên kẹo
hoa quả trong hộp cho vào miệng, rồi hắt hơi một tràng dài mãi mới dừng lại
được. Các xe phía trước đã bắt đầu khởi động, Tạ Nam thắt dây an toàn, giữ tốc
độ vừa phải, vềđến thành phố chưa quá ba rưỡi chiều, cô đi thẳng đến công ty
làm việc. Trong phòng để chế độ rất ấm nên cô nhanh chóng thấy tắc mũi và chóng
mặt, cô than thầm và hiểu rằng đây là dấu hiệu sắp bị cảm cúm.
Trong ngăn kéo bàn làm việc có để một số loại thuốc
thường dùng, nhưng nhớ tới việc phải lái xe về, cô lại không dám uống, đành cố
gắng chịu đựng. Tới tầm năm giờ, Vu Mục Thành gọi điện tới hỏi cô đã về thành
phố chưa, Tạ Nam mới nhớ ra mình chưa báo cáo tình hình cho anh và lại tự thấy
xấu hổ, nói: “Em về rồi, đang ở công
ty”.
“Lát nữa ở công ty đợi anh, hôm nay anh không phải làm
thêm, anh sẽ đón em đi ăn cơm, được không?”
“Được”, dù chẳng muốn ăn gì nhưng Tạ Nam vẫn đồng
Vu Mục Thành đưa Tạ Nam đến một nhà hàng chuyên các
món ăn dân dã mới khai trương, anh nói: “Người bên bộ phận Thị trường giới thiệu
đấy, họ nói người ở đây thích khẩu vị này. Em ăn những thức ăn thanh đạm với
anh cũng lâu rồi, chắc chán lắm nhỉ?”.
“Đâu có, đồ ăn thanh đạm cũng có cái hay của nó, ít ra
em không mọc mụn nữa”, Tạ Nam cười nói. Đúng là món ăn ở nhà hàng này rất ngon,
đặc biệt món canh gà theo như giới thiệu, hầm bằng bếp củi, hương vị thơm ngon.
Tạ Nam vừa ngửi đã thấy thèm ăn, cô uống khá nhiều canh, cảm thấy chứng nghẹt
mũi của mình đỡ hơn nhiều, có điều đầu càng lúc càng nặng, có vẻ như sắp không
trụ nổi
Nhận ra sự khác thường của cô, Vu Mục Thành đưa tay sờ
trán cô rồi chau mày: “Hình như em sốt rồi, anh đưa em đến bệnh viện nhé”.
“Không cần đâu, uống thuốc là được rồi, em bị ngấm mưa
nên lạnh ấy mà”, Tạ Nam khoát tay, trước giờ cô vẫn rất ghét đi bệnh viện, và
cũng thấy mình thực sự chưa nghiêm trọng tới mức phải đến bệnh viện.
Vu Mục Thành nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Hứa Mạn.
“ơ, người ta là bác sĩ ngoại khoa mà”, Tạ Nam phản ứng
yếu ớt.
Vu Mục Thành không để ý đến cô, anh miêu tả cho Hứa
Mạn một cách cụ thể và tỉ mỉ tình trạng của Tạ Nam: “Không, không phải anh, là
bạn của anh, sốt nhưng không cao, sắc mặt à, hơi tái, phản ứng chậm hơn”. Tạ
Nam lườm anh một cái, anh nhịn cười nói tiếp: “Cũng không coi là chậm quá. Lạnh
ư?”, anh nhìn sang Tạ Nam, cô lắc đầu: “Bình thường, hơi nghẹt mũi. Vừa ăn một
bát canh gà, à, à, ừ, được, anh biết rồi”.
Bỏ điện thoại xuống, anh nói với cô: “Lần sau nếu
không khỏe phải nói ngay với anh, không được một mình chịu đựng như thế. Theo
lời dặn của bác sĩ, hôm nay cứ uống thuốc trước xem thế nào, nếu không hạ sốt,
ngày mai ngoan ngoãn theo anh tới bệnh viện”.
Rời khỏi nhà hàng, Vu Mục Thành lái xe về phía trước,
tìm được một hiệu thuốc, một lát sau mua về một túi thuốc và một bình nước, anh
đưa cho Tạ Nam mấy viên thuốc, nói: “Vitamin c, thuốc cảm cúm và ampicillin,
phải uống ngay”.
“Không được, về nhà rồi uống, em còn phải lái xe, uống
thuốc cảm buồn ngủ lắm.”
“Thế thì để xe của em ở công ty. Ngày mai nếu đỡ, anh
đưa em đi làm; nếu không thấy biến chuyển gì, anh đưa em tới bệnh viện.”
Tạ Nam rất sợ đến bệnh viện nên vội vàng cầm lấy thuốc
uống. Vu Mục Thành ngả ghế ra sau cho cô thoải mái, anh lấy áo gió của mình đắp
cho cô, nói: “Em ngủ một lát đi, đến tiểu khu, anh sẽ gọi dậy”.
Tạ Nam ngủ rất nhanh, nhưng không thoải mái. Đến lúc
Vu Mục Thành khẽ gọi, cô nhìn anh mơ hồ, khônghiểu mình đang ở đâu. Vu Mục
Thành xuống mở cửa xe cho cô, anh hỏi: “Có cần anh bế không?”.
Tạ Nam sợ hãi lắc đầu: “Anh đừng có nghiêm trọng hóa
vấn đề như thế chứ”.
Vu Mục Thành đỡ cô vào nhà, nói với giọng điệu tự nhiên:
“Em lấy quần áo ngủ và quần áo cần thay rồi lên nhà với
Tạ Nam nhìn anh ngơ ngác, một lúc sau mới tỉnh lại, cô
sợ hãi hỏi: “Để làm gì?”.
“Chỗ em rất lạnh, có biết không?”, Vu Mục Thành kiên
nhẫn giảng giải cho cô như một bác sĩ nói với người chậm hiểu: “Bác sĩ Hứa nói
rồi, em phải chú ý giữ ấm, tốt nhất là có người chăm sóc, kiểm tra thân nhiệt
thường xuyên, nếu cứ tiếp tục tăng, phải đi viện ngay nếu không dễ chuyển thành
viêm phổi, đến lúc đó, em không muốn cũng phải đi viện. Nhà anh có phòng khách,
nếu em không thích lên chỗ anh thì thôi, nhưng dù sao hôm nay anh cũng phải
chăm sóc em, thế em không phiền nếu anh ở lại đây chứ, tuy anh cũng rất sợ
lạnh”.
Tạ Nam đành chịu thua, ngoan ngoãn vào phòng ngủ lấy
bộ đồ ngủ và đồ lót chuẩn bị thay cho vào cái túi nhỏ, khóa cửa rồi theo Vu Mục
Thành về nhà anh. Nhà của Vu Mục Thành thật sự rất ấm áp. Chủ cũ của ngôi nhà
đã bỏ rất nhiều tiền và sức lực cho việc sửa sang, trang trí căn nhà, còn lắp
thêm hệ thống làm mát và sưởi ấm dưới nền nữa. Đây cũng là lý do Vu Mục Thành
vừa xem đã thích căn nhà, anh vốn sinh ra và lớn lên trong một thành phố có hệ
thống sưởi ấm trung tâm, nên không thích ứng được với cái lạnh nơi đây.
Tạ Nam có vẻ không tự nhiên, lại thêm người không
khỏe, cô thờ ơ, không muốn chú ý đến điều gì.
Vu Mục Thành dẫn cô vào phòng ngủ chính, rồi nói:
“Bình thường anh ở trên lầu. Căn phòng này chưa có ai ở, bên kia là nhà vệ
sinh, trong tủ có khăn và bàn chải mới tinh. Em đi tắm đi đã, sau đó lên giường
ngủ một giấc. Lát nữa anh phải lên lầu làm chút việc, tối nay sẽ ngủ ở phòng
khách đối diện phòng em, nếu thấy khó chịu phải gọi anh ngay”.
Nói rồi, anh bước ra ngoài, chủ động khép cửa lại. Tạ
Nam thần người ra hồi lâu, nhìn xung quanh, căn phòng rộng lớn, bố trí mang
chất nữ tính, tất cả đồ dùng đều là màu trắng, đặc biệt đầu giường còn có trang
trí vẽ tay, hoa hồng chớm nở phối hợp với bức tường màu trắng sữa trông rất
kiều diễm, nhưng chiếc ga màu xanh sẫm phủ trên giường lại không phù hợp lắm
với trang trí trongphòng. Tạ Nam không muốn nhìn thêm nữa, trong lòng thầm
nghĩ, đến thì cũng đã đến rồi, chẳng cần phải lúng túng làm gì.
Càng kinh ngạc hơn khi cô bước vào phòng tắm, diện
tích của nó quá lớn, trang trí cũng đậm chất nữ tính, khác hẳn với phòng tắm
bên bán hàng cung cấp sẵn của cô. Trên tường óng ánh những tranh khảm hai màu
lam và trắng, lại thêm chiếc gương mạ hoa văn vàng óng, phối với gạch lát nền
màu tương ứng, một bên là bồn tắm massage màu hồng, bên kia là vòi hoa sen cũng
có chức năng massage, giá để khăn inox treo một chiếc khăn tắm màu trắng rất
dày, bồn cầu màu hồng thiết kế bên cạnh bồn tiểu cùng màu, cái bồn tiểu chỉ tới
khi Cao Như Băng sửa nhà cô biết đến nó.
Tạ Nam vội vàng tắm rửa thay quần áo, sau đó về phòng
giở chăn ra, leo lên chiếc giường to cô vốn không ưng, rồi nhanh chóng chìm vào
giấc ngủ.
Một lúc sau, Vu Mục Thành xuống nhà, khẽ đẩy cửa vào
phòng ngủ. Dưới ánh sáng từ bên ngoài hắt vào, anh chỉ nhìn thấy một dáng người
mảnh khảnh nằm im trên giường trong đêm tối. Anh khẽ khàng cài cửa rồi quay về
phòng làm việc. Đến khoảng mười hai giờ, Vu Mục Thành lại vào phòng ngủ, áp tay
lên trán xem Tạ Nam còn sốt không thì thấy nhiệt độ gần như đã bình thường. Cô
vẫnđang ngủ ngon, không đổi tư thế nằm, một cánh tay để dưới cằm, nửa khuôn mặt
vùi sâu dưới gối, thở khẽ và đều đặn. Cảm thấy yên tâm, Vu Mục Thành để hé cửa
phòng ngủ, rồi ra phòng khách nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Tạ Nam bất chợt tỉnh dậy. Mất một lúc cô mới
nhớ ra mình đang ở đâu. Không biết do thuốc hay bởi nóng quá mà người cô toát
mồ hôi, đầu, áo ngủ, ga giường đều ướt hết. Cô bật đèn ngủ ngồi dậy, với chiếc
đồng hồ đặt bên gối lên xem, mới có ba giờ sáng. Tạ Nam lo lắng ngồi ôm gối,
nhất thời không biết làm gì. Giây lát sau, đèn phòng khách bật sáng, Vu Mục
Thành mặc bộ đồ ngủ màu ghi thẫm bước vào.
Nhẹ nhàng sờ lên trán cô, anh ngạc nhiên nói: “Em tắm
lại một lần nữa đi, lấy quần áo của anh mà thay”. Nói rồi, anh kéo chăn, bế cô
đi thẳng vào phòng tắm không để cô kịp phản ứng.
Tạ Nam cuống lên: “Đe em tự làm, tự làm cũng được”.
Vu Mục Thành cảm thấy buồn cười, đặt cô xuống trên tấm
thảm trước phòng tắm, hồi lâu sau mang tới bộ đồ ngủ kẻ sọc treo lên giá rồi ra
ngoài, đóng cửa lại.
Gội đầu tắm rửa xong, Tạ Nam cảm thấy thoải mái hơn
rất nhiều, không còn cảm giác ong ong trong đầu như lúc ban chiều nữa, mũi cũng
đã hết nghẹt. Cô mặc quần áongủ thùng thình của anh, xắn mấy gấu quần và áo mới
thò được tay chân ra ngoài.
Tạ Nam tìm máy sấy tóc, sấy xong, cô nhìn đống quần áo
vẫn vứt trong giỏ giặt của mình, lắc đầu thầm nghĩ, thôi để mai hẵng hay. Bước
ra khỏi phòng tắm, cô không khỏi kinh ngạc, bộ ga gối màu xanh sẫm lúc trước
giờ đã thay bằng bộ màu trắng sữa, rất gọn gàng.
Vu Mục Thành bưng đến cho cô một cốc nước, nói: “Em
uống chút nước đi, ra nhiều mồ hôi thế cơ mà”. Tóc anh hơi rối, nhưng tinh thần
lại rất tỉnh táo.
Tạ Nam ngoan ngoãn uống hết cốc nước, do dự một lát
rồi nói: “Xin lỗi, đã làm anh thức giấc”.
“Khách sáo thế, em không anh là bạn trai em sao?”, Vu
Mục Thành nhẹ nhàng sờ lên trán cô, nói tiếp: “Có lẽ hết sốt rồi”.
Tạ Nam lấy hết dũng khí, vòng tay ôm lấy anh, giấu mặt
vào ngực anh khẽ nói: “Cảm ơn anh”.
Nhưng không để cho anh kịp phản ứng, cô đã buông tay,
chạy như bay lên giường kéo kín chăn, úp mặt vào gối. Anh vừa kinh ngạc vừa vui
sướng, lại thấy cô ngượng ngùng như vậy, bất giác có chút buồn cười. Vu Mục Thành
cúi xuống đắp chăn cẩn thận cho Tạ Nam, hôn lênvành tai hở ra ngoài đã đỏ lên
tự bao giờ của cô. Đứng bên giường một lúc, anh tắt điện trở ra phòng khách.
Có thể do tác dụng của thuốc, Tạ Nam tỉnh dậy một lúc
nhưng ngủ lại được ngay. Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt nhìn đồng hồ, cô không
khỏi kinh ngạc, hấp tấp đi làm vệ sinh thay quần áo rồi ra khỏi phòng. Vu Mục
Thành đã thay xong quần áo, đang ngồi bên bàn ăn với một bữa sáng đơn giản:
Bánh mỳ gối và cà phê. Thấy cô chạy ra, anh khẽ nói: “Chào em”, rồi quay vào
bếp lấy cho cô một phần cháo sữa yến mạch và hai cái bánh mỳ gối, hỏi: “Có cần
rán trứng không em?”.
Tạ Nam vội vàng nói: “Em phải đi làm, không ăn nữa”.
“Tốt nhất em nên xin nghỉ một ngày ở nhà để nghỉ
ngơi.”
“Không được, sắp Tết rồi, nhiều việc lắm.”
“Thế thì phải ăn sáng, rồi anh đưa em đi, vẫn kịp.”
Tạ Nam đành ngoan ngoãn ngồi ăn sáng, vừa ăn vừa nhìn
đồng hồ. Cô cố gắng ăn hết chồ cháo yến mạch rồi cùng Vu Mục Thành đi xuống,
đột nhiên nhớ ra: “Quần áo em thay hôm qua vẫn chưa lấy”.
“Người làm công theo giờ sẽ giặt, em đừng để ý nữa.”
Nghĩ tới quần áo lót của mình để ở nhà một người
đànông, lại để người làm công theo giờ giặt hộ, Tạ Nam thấy thật xấu hổ, Vu Mục
Thành không để cô kịp đổi ý, anh đưa thẳng cô xuống nhà, ra khỏi cổng và lên
xe. Cô cũng chẳng muốn nghĩ xem người khác nhìn thấy sẽ thế nào, dù gì hôm nào
cô cũng đi sớm về muộn, hàng xóm xung quanh chẳng ai quen biết, chỉ thấy áy náy
và xấu hổ với người làm công theo giờ kia vì để họ giặt quần áo giúp mình.
Vu Mục Thành khởi động xe, tranh thủ thời gian, Tạ Nam
bỏ tấm chắn nắng xuống, nhìn kỹ mình trong gương trang điểm, khuôn mặt của cô
quả thực tái nhợt. Công ty yêu cầu các nhân viên nữ phải trang điểm nhẹ nhàng
khi đi làm. Từ trước tới giờ Tạ Nam vẫn trang điểm nhẹ nhàng nhất có thể để đối
phó với quy định này. Cô lấy hộp trang điểm, cho một ít nước trang điểm lên
mặt, xoa chút phấn nề rồi phủ một lớp phấn mỏng. Khi xe dừng đèn đỏ, cô cẩn
thận tô son môi, ngắm nhìn lại, cũng có chút tinh thần hơn trước. Bất chợt quay
đầu, Tạ Nam phát hiện Vu Mục Thành đang thích thú nhìn mình.
“Anh nhìn gì?”, cô ngại ngùng thu hộp trang điểm lại.
Vu Mục Thành khởi động xe, nói: “Anh thích màu son môi
của em”.
Tạ Nam thấy nụ cười trên môi anh thật đáng ngờ, nhưng
cũng không biết nói gì. Đến trước tòa nhà của công ty, chỉ còn năm phút trước
giờ quẹt thẻ, cô vội vàng tạm biệt anh rồi phóng như bay vào tòa nhà. Mọi người
đứng trước thang máy rất đông, cô nhìn lơ đãng vào các chương trình quảng cáo
trên màn hình treo cạnh đó. Cửa thang máy vừa mở, Tạ Nam nhanh chóng chen vào
trong, nhưng đã chật chỗ. Trước mặt cô là Hạng Tân Dương với áo vest sẫm màu,
tay xách cặp màu đen, rõ ràng anh đã vào thang máy từ dưới hầm đỗ xe.
Thang máy lập tức kín người, ai cũng điều chỉnh lại tư
thế đứng của mình, vừa đối mặt với cửa thang máy vừa giữ khoảng cách họp lý với
người bên cạnh. Trong tình thế này, cô và Hạng Tân Dương rơi vào trạng thái đối
mặt nhau, hơi thở chạm nhau, gần tới mức mơ hồ mà nguy hiểm.
Hạng Tân Dương hết sức ngạc nhiên: “Nam Nam, em làm
việc ở đây à?”.
Tạ Nam vội vàng gật đầu, đang định quay người thì A
May đứng bên cạnh đã cứu cô: “Chị Tạ, em thấy chiếc Citroen của chị dưới hầm.
Hôm qua chị không lái xe về à?”.
“ừm, chị không lái xe về”, thang máy dừng lại, vài
người đi ra, bên trong thoải mái hơn một chút, cô nói xinlỗi rồi vội vàng bước
sang chồ May. Bất chợt, A May giơ tờ báo ra trước mặt cô, nói: “Chị Tạ xem này,
chị lên báo rồi đấy”.
Tạ Nam nghĩ, sáng nay sao mà nhiều chuyện ngạc nhiên
thế. Cô vội vàng cầm tờ báo lên xem, là bài báo về vụ tai nạn ở đường cao tốc
hôm qua, bên dưới còn ghi rõ ảnh đen trắng do độc giả Tôn tiên sinh cung cấp.
Một tấm ảnh chụp ba chiếc xe đâm nhau gây tắc đường, còn tấm khác chụp lúc cô
đang quỳ gối cùng một người khác cầm ô che mưa cho người bị thương trong tư thế
nửa nằm nửa ngồi, tấm ảnh chụp khá rõ nét, chụp cô với khuôn mặt nghiêng, nhưng
những người quen biết sẽ không nghi ngờ mà nhận ra cô ngay lập tức.
“Chị ăn ảnh thế”, cặp mắt A May chỉ thấy cái đẹp ăn
ảnh chứ không nhìn được cảnh tượng vụ tai nạn.
Tạ Nam dở khóc dở cười lắc đầu, thầm trách cô gái lắm
chuyện, nói: “Cất đi, lúc đó chị đi ngang qua thôi”.
Đến tầng người vội vã ra khỏi thang máy, quẹt thẻ xong
vẫn còn mấy giây, cô mới dám thở phào một cái.
Báo Buổi tối là tờ báo có lượng phát hành lớn nhất
thành phố này, nhưng bình thường Vu Mục Thành chỉ xem phần tin kinh tế. Hôm nay
ăn trưa về, gọi thư ký dặn dòmột số việc, anh bồng thấy tấm hình trên tờ báo
trước mặt thư ký. Tiện tay, anh cầm lên xem, khiến cô thư ký hết sức ngạc
nhiên.
Bỏ tờ báo xuống, Vu Mục Thành về văn phòng trực tiếp
lên mạng đăng nhập vào trang web của báo, tìm bản điện tử của bài báo ngày hôm
nay, bức ảnh màu hiện lên trên màn hình. Anh lưu ảnh lại rồi phóng to ra nhìn,
có thể thấy rõ trong tấm hình ấy một người đang đỡ người bị thương, còn Tạ Nam
quỳ xuống cầm ô che cho họ, một tay cô cầm ô che cho người bị thương, tay kia
nắm chặt tay người ấy. Tạ Nam chỉ mặc mồi chiếc áo len mỏng, phần lớn cơ thể
nằm ngoài tầm che của ô. Ảnh chụp nghiêng nên lộ rõ thân hình mảnh mai, khuôn
mặt thon gầy với cái cằm nhỏ, sắc mặt hơi xanh nhưng hết sức bình tĩnh của cô.
Dường như trước mắt cô bây giờ không còn là người bị thương đầy máu me nữa.
Thì ra là vì vậy nên cô mới bị cảm lạnh.
Nhưng Tạ Nam không hề nói chuyện đó với anh dù chỉ một
từ, có thể cô coi đó là việc bình thường, làm việc thiện không muốn người khác
biết tới. Nhưng mặt khác, quả thực cô đã chôn giấu quá sâu những tâm tư tình
cảm của mình trong lòng.
Thậm chí đi công tác, Tạ Nam cũng quên không nói
lờinào với anh; hơn nữa còn gần như không chủ động hỏi anh đi đâu, làm gì; anh
nói gì, cô đều chăm chú lắng nghe, gật đầu, nhưng rất ít khi đưa ra ý kiến của
mình.
Vu Mục Thành dựa người vào ghế, nghĩ một cách bi quan,
muốn thực sự tiếp cận và đi vào lòng cô, có lẽ anh sẽ phải đi một quãng đường
rất dài nữa. Nhớ lại cái ôm sáng nay, cơ thể mềm ấm của cô dựa vào ngực anh,
giọng nói dịu dàng ấy, vành tai ửng đỏ ấy, anh cảm thấy, để có được những thứ
đó, anh nên chấp nhận cố gắng nhiều hơn thế: Bởi vì rất đáng để như thế!