Lòng Tống Hứa tự nhủ liệu có phải hắn thấy mình bắt thỏ nướng nên nghĩ rằng mình thèm ăn thịt rồi đi bắt một con to tổ bố về cho mình không? Nàng ngồi xuống cẩn thận xem xét món quà Ô Mộc đưa tới. Mới đầu nàng cho rằng đây là con chó, suy nghĩ một lát lại thấy nơi này sao lại có chó được, nhất định là sói có họ hàng với chó.
Ô Mộc:
“Da lông, cho ngươi, qua mùa đông.”
Vẻ mặt Tống Hứa chấn kinh:
Cục cưng thế mà biết chủ động chuẩn bị da lông cho ta dùng qua mùa đông?! Vậy vì sao hang đá của hắn lại trống trơn không có cái gì?
Nàng cảm động mang con mồi đại khái là sói, nhưng không biết là sói chủng loại gì đi lột da, còn mớ thịt mang hương vị khiến người phiền muộn kia thì:
“Thịt này ăn không ngon.”
Thịt rừng thì có gì mà ngon, không hợp khẩu vị.
Liếc mắt nhìn cái bụng bằng phẳng của đại xà, Tống Hứa nghĩ thầm hay là đưa thịt này cho rắn bự ăn đi. Nàng còn chưa mở miệng, rắn bự đã quay đầu trườn đi. Hắn chướng con mồi bé xíu này, muốn tìm con bự hơn lấp bụng.
Tống Hứa đành cam chịu xử lý da và thịt sói, không đi theo xem đại xà săn con mồi mới.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Lần này hắn đi săn tương đối lâu, không biết chạy đi đâu rồi, Tống Hứa đi tứ phía tìm cũng không thấy. Khi trời sắp tối, rốt cuộc một cái đầu rắn to lớn dữ tợn xuất hiện trong tầm mắt Tống Hứa. Hai con ngươi đỏ sậm như thủy tinh chiết xạ u quang.
“Cuối cùng cũng tìm được ngươi, nào về thôi.”
Tống Hứa tươi cười tiếp đón.
Đại xà trườn đến bên người nàng, thân thể nhúc nhích, thứ nó đó từ trong người hắn trào lên cổ họng, cuối cùng bị phun ra ngoài, rơi bẹp xuống bên chân Tống Hứa.
Tống Hứa: “???”
Là một mảnh da lông lớn, dùng nhánh cây đẩy ra xem xét, Tống Hứa phát hiện xương thịt bên trong đã không còn.
Nàng đã từng xem video rắn nuốt trứng sống rồi nhả vỏ trứng ra, cũng biết thân thể loài rắn có cấu tạo đặc thù, muốn phun thứ đã ăn vào bụng ra vô cùng dễ dàng, nhưng... cái kỹ năng tiêu hóa xương thịt con mồi rồi phun da lông ra thì nàng mới thấy lần đầu!
Tống Hứa: “... trâu bò!”
Máy lột da tự động thương hiệu con rắn lớn.
Trâu bò hơn nữa là, sau khi nàng ném mớ da lông kia xuống nước ngâm rồi bắt đầu cọ sạch mới phát hiện đây là một con gấu, là loại có hình thể cực lớn, nguyên miếng da đắp lên người trông như cái mền vậy.
Kể từ hôm đó, mỗi lần Ô Mộc kiếm ăn về đều sẽ phun da lông ra cho Tống Hứa.
Lần nào Tống Hứa cũng phải hô to thần kỳ, đồng thời bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với hành động giúp đỡ gom góp vật liệu cho nàng chuẩn bị qua mùa đông của Ô Mộc. Nhưng nhiều lần như vậy, Tống Hứa nhìn mười mấy miếng da lông còn đang ngâm trong nước chưa kịp xử lý, không thể không thương lượng với Ô Mộc:
“Cục cưng à, quần áo của ta đủ rồi, không cần vì chuẩn bị áo khoác lông cho ta mà miễn cưỡng ăn đâu.”
Gần đây hắn ăn rất nhiều rất nhiều.
Có khi Tống Hứa cảm thấy đại xà là một chú rắn ngốc nghếch, có khi lại thấy cái gì hắn cũng hiểu. Nàng rất hoài nghi bình thường hắn giả ngu.
Dưới tình huống nàng không yêu cầu, đại xà chủ động chuẩn bị da lông cho nàng. Lại dưới tình huống nàng không nói, hắn chủ động chuẩn bị củi lửa để nàng dùng qua mùa đông.
Ở một nơi cách xa hang đá, cây cối ở mép nước không quá to khỏe, rắn bự dùng đuôi quấn chặt lấy thân cây là đã có thể kéo một cái cây bị xiết gãy về. Một cây đủ để Tống Hứa đốt mấy ngày.
Hắn kéo một mạch mấy chục cây về, kéo ra những dấu vết thật dài trên con đường ngày thường cả hai hay đi.
Tống Hứa tay đầy bùn ngồi xổm trên hang đá vá mấy khe hở, nhìn thấy xa xa bụi mù nổi lên bốn phía, nàng còn tưởng là động vật hoang dã cỡ lớn đang đánh nhau, phân vân không biết có nên tới hóng hớt không, đến khi thấy Ô Mộc kéo cây về mới biết xảy ra chuyện gì.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Tống Hứa tốn hai ngày để dùng bùn và đá lấp mấy khe hở to nhỏ khắp nơi trong hang đá, lại xử lý mấy cái cây Ô Mộc kéo về, lấy một ít làm hai cánh cửa, một trước một sau, để chắn gió khi đông tới, cũng miễn cho mấy động vật khác xông vào.
Thật ra việc này nên làm từ sớm rồi, nhưng không phải Tống Hứa lười sao, mỗi ngày đều muốn đi tìm thức ăn, lại muốn chơi đùa bẻ hoa bắt bướm, thêm nữa việc làm hai cánh cửa cũng tốn nhiều sức lực, nàng không giỏi đốn cây, thế là kéo dài mãi đến mùa thu. Vừa hay Ô Mộc đã kéo vật liệu về, nàng không thể dây dưa được nữa, đành cam chịu làm việc.
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Cây cối trong rừng càng lúc càng trơ trọi, như nam nhân trung niên bước vào thời kỳ rụng tóc, ngày nào trên mặt đất cũng phủ một lớp lá rụng mới, đạp lên là có thể che tới mắt cá chân.
Gió cũng lạnh hơn, đống lửa bị ghẻ lạnh vì mùa hè quá nóng nay lại được sủng ái lần nữa đốt liên tục từng đêm.
Rốt cuộc Tống Hứa đã làm xong hai cánh cửa vừa ý, nàng mang gắn lên hang đá.
Da lông dùng qua mùa đông cũng đã được xử lý đâu vào đó, mỗi ngày nàng đều trải lên ngọn cây phơi, ban đêm lại gom vào cất kỹ.
Ô Mộc lại kéo về rất nhiều cây, chất vây quanh hang đá, Tống Hứa muốn đi xuyên qua đống cây khô lộn xộn kia cũng khó khăn. Nàng đưa ra dị nghị với đại xà đang chuẩn bị củi lửa:
“Cục cưng, ngươi vứt tùm lum thế này kín lối đi luôn rồi. Ta không đòi hỏi phải xếp chỉnh tề, chỉ cần chừa một con đường nhỏ thôi được không?”
Ô Mộc không đáp ứng, hắn nhìn đống cây khô đã giấu hang đá đi mất, nói với Tống Hứa:
“Mùa đông, không đi ra.”
Tống Hứa:
“Ta biết ta biết. Mùa đông ngươi phải ngủ, không ra ngoài, nhưng ta thì muốn ra.”
Ô Mộc: “Không đi ra. Nguy hiểm.”