Trong phần ký ức Tống Hứa được kế thừa, khi mùa đông tới nguyên thân sẽ giảm bớt mọi hoạt động, trốn trong hốc cây ngủ, sinh hoạt nhàm chán hơn các mùa khác. Nhưng 'ngủ đông' của sóc không thuần túy như của rắn. Sóc cũng không có sức chịu đựng cao như rắn, thường tỉnh lại nhiều lần giữa mùa đông, sẽ kiếm ăn và ra ngoài hoạt động.
Nhớ lại sinh hoạt mùa đông năm vừa rồi của nguyên thân, nàng lần lượt gia nhập hai bộ lạc nhỏ, trong đó có thú nhân sóc khác chủng loại với nàng thậm chí không cần ngủ đông, vẫn có thể khoác bộ lông dày hoạt động như thường, nghe nói là quần thể di cư từ một nơi rất xa trong rừng rậm tới.
Khác biệt chủng loại đương nhiên cũng có loại thú nhân sóc tìm hốc cây chui vào ngủ, nhét thêm một đống thức ăn, tỉnh lại thì ngồi trong ổ vui chơi giải trí, ăn rồi ngủ tiếp.
Nhưng Tống Hứa thì không. Nàng là loại người không thể ngồi yên một chỗ, lâu lâu cũng phải... ra ngoài hóng gió một chút. Nếu ở trong hang động suốt mùa đông, nàng sẽ sống không bằng chết!
Ô Mộc khuyên bảo:
“Mùa đông... nguy hiểm.”
Đương nhiên Tống Hứa sẽ không gật đầu thề cam đoan không bước ra ngoài ngay lập tức. Nếu nàng là người nghe lời như vậy, cũng không đến mức khiến ba nàng nhiều lần tức giận mắng câu nghiệt súc.
Tống Hứa không sợ hãi, ngược lại sinh ra hiếu kỳ với hai từ 'nguy hiểm' mà Ô Mộc nói. Thứ gì có thể khiến Ô Mộc để ý như vậy, phải nhắc đi nhắc lại là nguy hiểm?
Bình thường trong rừng cũng có dã thú lui tới, Tống Hứa ra ngoài chơi đương nhiên sẽ gặp phải những con dã thú cỡ lớn kia. Nhưng thú nhân rất nhạy cảm, nàng lại giỏi leo cây, gặp dã thú mà mình không đối phó được nàng liền leo tót lên ngọn cây thật cao.
Những dã thú kia dù biết leo cây cũng không thể leo đến độ cao của nàng, chỉ có thể mất hứng rời đi, còn bị nàng bẻ nhánh cây và trái cây chọi đầy đầu.
Kể từ lần trước kém chút bị báo đen nuốt chửng, Tống Hứa liền đặc biệt cẩn thận. Nàng di chuyển trong rừng vừa cơ linh vừa nhanh nhẹn, từ lần đó đến nay không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lúc trước nàng ra ngoài Ô Mộc chưa bao giờ cảnh báo nguy hiểm. Bây giờ hắn nói mùa đông nguy hiểm rất có thể không phải chỉ những dã thú phổ thông sinh hoạt trong vùng rừng rậm bên kia.
Chẳng lẽ là, mùa đông nơi này còn có động tĩnh gì khác thường sao?
Tống Hứa hiếu kỳ muốn chớt, quấn lấy Ô Mộc hỏi:
“Mùa đông có gì nguy hiểm?”
Có vẻ như Ô Mộc không biết phải giải thích thế nào, chỉ cau mày sắp xếp từ ngữ. Tống Hứa chờ hắn trả lời mãi, quả thực sốt ruột gần chết.
Nàng bắt đầu đoán mò:
“Mùa đông ở đây vô cùng lạnh, nhiệt độ xuống cực thấp, vừa bước chân ra ngoài sẽ bị đông cứng chết?”
Rất có khả năng là nguy hiểm đến từ tự nhiên. Hắn chủ động chuẩn bị da lông cho nàng, nói không chừng là vì biết rõ mùa đông rất lạnh.
“Có bão tuyết đặc biệt lớn, kỷ băng hà đúng không?”
Mà chắc không đâu, nhìn hoàn cảnh bây giờ, đông tới cũng không thể lạnh đến mức đó.
Tống Hứa tự phản bác bản thân xong, bắt đầu thỏa sức tưởng tượng:
“Có phải là mùa đông sẽ có thực vật nguy hiểm mọc ra từ trong đất không? Kiểu ăn động vật sống này kia? Hoa băng tuyết ăn thịt người chăng?”
Ô Mộc còn đang nghĩ xem phải nói thế nào, định mở miệng đã bị nàng làm xáo trộn suy nghĩ. Hắn nghiêm túc nhớ lại xem mùa đông có loài thực vật này không, nhưng căn bản là mùa đông hắn chỉ lo ngủ, không rõ ràng tình huống bên ngoài lắm, không xác định được, vì vậy biểu cảm dần trở nên do dự có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Tống Hứa lại có phỏng đoán mới:
“Hoặc là mùa đông có yêu quái tuyết? Quào, có yêu quái tuyết thật hả?”
Ô Mộc nghe được từ mới, sững sờ lặp lại:
“Yêu quái tuyết?”
Tống Hứa trộn lẫn mấy truyền thuyết mà mình từng đọc lại với nhau, nghiêm mặt giải thích:
“Chính là một loại yêu quái xuất hiện trong gió tuyết, thân hình cao lớn, tốc độ di chuyển cực nhanh, biết mê hoặc tâm trí người khác. Người nào đứng trong tuyết nhìn thấy nó sẽ đi theo nó, cuối cùng chết cóng trên đất tuyết.”
Ô Mộc cũng không biết liệu có loại sinh vật này không, hắn chưa từng thấy. Nhưng nàng nói rõ ràng tỉ mỉ như vậy, chẳng lẽ là có thật?
Tống Hứa vẫn tiếp tục suy đoán không ngừng:
“Không lẽ mùa đông ở đây sẽ bị phong tỏa, sau đó xuất hiện rất nhiều người chơi trò chơi, xem chúng ta như quái thú rồi hạ gục hả?”
Nàng càng nghĩ càng lạc đề, còn Ô Mộc thì hoàn toàn không thể hiểu được nữa. Trình độ xoắn xuýt của hắn có thể nhìn hai cái nút thắt trên đuôi hắn mà đánh giá.
Tống Hứa:
“Ngươi nói đi, rốt cuộc là cái gì?”
Cuối cùng Ô Mộc mở miệng:
“Có thú nhân... đi qua.”
“Ài!” Tống Hứa phát ra một tiếng thở dài thất vọng. Không phải yêu quái tuyết, không phải zombie, càng không phải có người chơi trò chơi dị thế, mà chỉ là thú nhân đi qua, chỉ vậy thôi?
Ô Mộc:
“Bộ lạc mãnh thú, sẽ đến, bờ hồ.”
Mùa đông nào Ô Mộc cũng ngủ, những nhóm thú nhân kia đi ngang qua đây cũng không đánh thức hắn, chỉ có một lần là tình huống đặc thù, hắn tỉnh lại vì nguy hiểm, thấy các thú nhân của bộ lạc đi săn.
“Bọn họ, đi ngang, tới săn.”
Rốt cuộc Ô Mộc nói ra từ mấu chốt:
“Thú nguyên thủy.”
Tống Hứa nghe mà tưởng mình đanh nghe đề thi Văn sắp xếp từ ngữ thành câu hoàn chỉnh. Nàng thuần thục ghép lại:
“Vào mùa đông, thú nhân của bộ lạc mãnh thú sẽ đi ngang qua nơi này để tới bờ hồ của chúng ta săn thú nguyên thủy?”
Từ thú nguyên thủy này tương đối lạ lẫm với Tống Hứa, trong đầu nàng không có hình tượng cụ thể.
Trong trí nhớ mơ hồ của nguyên thân, hình như đây là con mồi thuộc dạng cao cấp, hiếm đến mức bộ lạc nhỏ ngày trước nàng ở không một ai từng thấy, thú nhân lớn tuổi nhất có kiến thức cũng chỉ biết cái tên gọi mà thôi.