Âu gia
Âu Tĩnh Kỳ nằm trên giường vò đầu bứt tóc, trong lòng rối như tơ vò khi nhớ lại lời của Lục Như Ân nói trước khi ra về, cô nói sẽ theo đuổi anh, theo đuổi đến khi nào anh chấp nhận cô thì thôi. Âu Tĩnh Kỳ ngồi bật dậy, anh sắp phát điên rồi, nhớ lại nụ cười ranh mãnh, quỷ dị đó của Lục Như Ân là da gà anh lại nổi lên, Âu Tĩnh Kỳ ôm đầu hét lớn: “Yêu tinh! Đúng là yêu tinh mà.”
Âu Tĩnh Kỳ có linh cảm ngày mai anh sẽ bị Lục Như Ân làm phiền đến phát điên, không được ngày mai anh sẽ không đến trường mà trực tiếp đi thẳng đến Âu thị rồi đến Dạ Tử Môn, tuyệt đối không được chạm mặt Lục Như Ân, chỉ cần nhớ tới nụ cười quỷ dị, ranh mãnh của cô là anh lại rùng mình, chắc chắn là cô đang muốn chơi anh một vố đau.
Sáng hôm sau, Âu Tĩnh Kỳ ăn sáng xong liền cùng ba của mình đi đến Âu thị, Âu Hoằng Phong ngồi trong xe liếc nhìn sang đứa con trai của mình, mày hơi nâng lên hỏi: “Sao hôm nay con đột nhiên muốn đến Âu thị làm việc vậy? Không phải con nói là đợi sau khi tốt nghiệp mới quay lại Âu thị làm việc sao?”
“Hôm nay con không muốn đến trường nên con mới quyết định đến tập đoàn sau đó đến Dạ Tử Môn giúp Khải Hiên giải quyết một số công việc ạ.” Âu Tĩnh Kỳ cười gượng gạo đáp lại, anh không thể nào nói với ba của mình là đang trốn Lục Như Ân được.
Âu Hoằng Phong chỉ cười nhẹ không hỏi gì thêm nữa, nhìn bộ dạng này của Âu Tĩnh Kỳ thì có lẽ là chuyện này có liên quan đến Lục Như Ân, vì tối qua ông có thấy Lục Như Ân có nói gì đó với Âu Tĩnh Kỳ, con trai ông là đang trốn tránh Lục Như Ân sao?
Tập đoàn Âu thị
Âu Tĩnh Kỳ đi đến phòng làm việc mà Âu Hoằng Phong đã chuẩn bị cho mình từ trước, nó sát bên phòng làm việc của ông, như vậy mỗi khi có gì không hiểu thì anh có thể chạy sang hỏi. Công việc ở Âu thị Âu Tĩnh Kỳ đã sớm làm quen rồi, chỉ là thời gian gần đây anh tập trung học và làm việc ở Dạ Tử Môn nên mới không đến đây, đợi sau khi tốt nghiệp anh mới đến đây làm chính thức.
Ngồi làm việc được một lúc thì cánh cửa phòng làm việc bỗng được đẩy vào, Âu Tĩnh Kỳ cau mày khó chịu khi có người tự ý xông vào, một chút phép lịch sự tối thiểu cũng không có là sao chứ? Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa định lớn tiếng mắng một trận, nhưng những câu mắng người chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì anh đã ngay lập tức nuốt vào, hai mắt trợn ngược lên khi thấy người ngang nhiên bước vào là Lục Như Ân.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
2. Yêu Anh Là Em Sai Sao?
3. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
4. Bổn Cung Là Hoàng Hậu
=====================================
“Hi!” Lục Như Ân cười tít mắt vẫy tay chào Âu Tĩnh Kỳ, một tay chào, một tay cầm hai ly trà sữa tiến đến đặt lên bàn làm việc của anh.
“Cô đến đây làm gì?” Âu Tĩnh Kỳ nhíu chặt hai mày hỏi, cơn tức giận bắt đầu bùng lên, nhân viên bên ngoài sao lại có thể để người ngoài tự tiện xông vào đây vậy chứ? Một lát nữa anh phải mắng bọn họ một trận mới được.
Lục Như Ân liếc mắt một cái liền biết Âu Tĩnh Kỳ đang nghĩ gì, cô kéo một chiếc ghế gần đó lại bàn làm việc rồi ngồi xuống đối diện với anh: “Anh đừng có trách những nhân viên bên ngoài, trước khi vào đây tôi đã gọi cho chú Phong trước rồi nên bọn họ mới để cho tôi thoải mái vào đây như thế.”
Mẹ nó! Sao Lục Như Ân lại có thể hiểu anh đến như thế? Anh nghĩ cái gì cũng biết, rốt cuộc cô là cái quái gì thế? Lục Như Ân đột nhiên bật cười, chống cằm nghiêng đầu nhìn Âu Tĩnh Kỳ: “Có phải anh đang thắc mắc rốt cuộc tôi là cái quái gì sao có thể biết anh đang nghĩ cái gì đúng không?”
Âu Tĩnh Kỳ trước mặt người khác có dáng vẻ như thế nào thì Lục Như Ân không biết, nhưng anh ở trước mặt cô là một người vô cùng dễ đoán, chỉ cần nhìn một phát thôi là biết anh đang nghĩ cái gì trong đầu, hơn nữa cô và anh cùng nhau lớn lên tuy luôn đối đầu với nhau nhưng nói về độ hiểu nhau, đặc biệt là mức độ hiểu rõ của cô đối với Âu Tĩnh Kỳ có thể nói là vô cùng cao siêu, chỉ cần anh nhíu mày một cái thì Lục Như Ân cũng biết anh đang nghĩ gì. Cũng giống như là chuyện hôm nay vậy, Lục Như Ân đã đoán ra được Âu Tĩnh Kỳ sẽ trốn ở đây nên cô đã đi thẳng đến đây sau khi thức dậy.
“Anh có muốn biết tôi là cái gì không? Sao lại có thể hiểu rõ anh như thế?” Lục Như Ân hơi ngả người về phía trước, nở một nụ cười xấu xa với Âu đại thiếu gia.
Âu Tĩnh Kỳ im lặng chờ đợi xem cô sẽ nói gì, anh cũng rất muốn biết lý do tại sao Lục Như Ân lại có thể hiểu rõ anh như vậy. Lục đại tiểu thư chống hai tay lên bàn, lòng bàn tay áp lên hai bên má, chớp chớp hai mắt nói: “Bởi vì tôi là bạn gái của anh đấy, bạn gái hiểu rõ bạn trai của mình là điều bình thường mà đúng không?”
Gương mặt của anh đanh lại, mím môi trừng mắt nhìn cô, anh thật muốn bóp chết người con gái đang ngồi trước mặt mình: “Cô đừng có mà ở đây trêu tôi, tôi không có mắc bẫy của cô đâu. Bây giờ tôi phải làm sao thì cô mới có thể tha cho tôi đây?”
Lục Như Ân bĩu môi, Âu Tĩnh Kỳ khó cua hơn cô nghĩ, bình thường cô chỉ cần nói mấy lời như thế thôi thì đã thành công hết rồi, cô vẫn giữ nụ cười tươi trên môi của mình đáp lại: “Tôi không hề trêu anh, tôi nói thật mà, anh hãy nhìn xem mặt tôi uy tín, đáng tin thế cơ mà.” Trong đầu của Lục Như Ân bất chợt hiện lên một kế hoạch, nụ cười càng rạng rỡ hơn: “Thế này đi, hiện tại thành tích học tập của tôi không được tốt lắm lại còn mới trở về nước, nên anh có thể dạy kèm tôi không? Anh kèm tôi học cho đến hết học kỳ, dạy xong tôi không làm phiền anh nữa.” Cô không tin từ đây đến hết học kỳ anh không đổ.
“Thật?” Âu Tĩnh Kỳ hơi híp hai mắt lại nhìn Lục Như Ân, thấy cô gật đầu lia lịa, anh thở dài bất lực đồng ý dạy kèm cho cô: “Được thôi, tôi sẽ kèm cô học cho đến hết học kỳ, nhớ những gì mà cô vừa nói đó.”
Lục Như Ân không đáp lại chỉ gật gật đầu, Âu Tĩnh Kỳ chau mày, không hiểu sao anh cứ cảm thấy cặp mắt của Lục Như Ân cứ gian xảo làm sao ấy, chắc anh không có rơi vào bẫy của cô đâu nhỉ?