Oan Gia Hai Mặt

Chương 17: Chương 17: Em trai




Đến giờ tan học, Lục Đình Quân lại một lần nữa nhìn thấy Ngô An Nguyên đứng đợi trước cổng trường, anh quay sang nhìn Bùi Chi Nhật, mày hơi cau lại cất giọng: “Chi Nhật! Sao anh ta cứ xuất hiện ở đây mãi thế? Rốt cuộc anh ta đang có ý đồ gì vậy?”

“Em cũng không biết nữa, mấy ngày nay anh ta cứ luôn bám dính lấy em khiến em vô cùng khó chịu, em có nói với anh ta là đừng có xuất hiện trước mặt em nữa nhưng vẫn vô ích, như đàn gãy tai trâu vậy.” Bùi Chi Nhật nhíu chặt đôi mày khó chịu nói, thật không biết Ngô An Nguyên đang có âm mưu gì nữa, nếu nói muốn moi tin tức về chuyện Angel thì cũng không giống lắm, vì mấy ngày nay Ngô An Nguyên chỉ toàn dẫn anh đi ăn rồi đi chơi, trong phút chốc anh cứ ngỡ bản thân đang được đại gia bao nuôi vậy.

Bùi Chi Nhật hậm hực, mang vẻ mặt không vui vẻ, khó chịu đi về phía của Ngô An Nguyên, vì tránh gây sự chú ý của mọi người nên anh ngồi vào bên trong xe để cho Ngô An Nguyên chở đi một đoạn. Chạy được một lúc, Bùi Chi Nhật bày ra bộ mặt hình sự, lớn giọng nói: “Anh mau tấp xe vào lề đường đi, tôi có chuyện muốn nói rõ với anh.”

Ngô An Nguyên có chút ngạc nhiên đưa mắt sang nhìn Bùi Chi Nhật sau đó cũng nghe lời mà tấp xe vào bên trong lề, xe vừa dừng lại Bùi Chi Nhật đã ngay lập tức nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Sau này anh đừng có đến đón tôi nữa, anh có biết là tôi đang cảm thấy phiền lắm không hả? Rốt cuộc là anh đang có mục đích gì?”

“Tôi không có mục đích gì cả, vì tôi là con út trong nhà nên trước giờ tôi luôn muốn có một đứa em trai, chính vì vậy tôi đã xem cậu như em trai mà quan tâm chăm sóc.” Ngô An Nguyên cười trừ, gương mặt có chút ủ rũ, buồn bã khi thấy người con trai trước mặt chán ghét mình.

Cái quái gì vậy? Ngô An Nguyên có bị ấm đầu không thế? Không thân không quen biết gì, đùng một cái nói xem anh như em trai mà quan tâm chăm sóc, mua đồ rồi dẫn đi ăn như em trai thật vậy, dư tiền quá không biết tiêu vào đâu à? Muốn tìm em trai thì bên ngoài có một đống luôn đấy, sao lại phải là anh vậy chứ? Bùi Chi Nhật gãi đầu rồi vò đầu của mình rối tung lên khi thấy vẻ mặt đáng thương của Ngô An Nguyên, nó khiến cho anh có cảm giác bản thân đã gây ra một tội ác tày trời, anh mím môi nói: “Anh đừng có bày ra bộ mặt giống như cún con bị bỏ rơi với tôi, anh đang khiến tôi cảm thấy mình chính là một người độc ác đấy. Tôi không muốn nói gì thêm nữa, anh muốn thế nào thì thế đấy đi.”

Ngô An Nguyên nghe thế liền cười tít mắt, thế là kể từ bây giờ anh đã có em trai để cưng nựng rồi, nhớ lại lúc trước luôn cầu xin ba mẹ sinh thêm một đứa thì lại bị mắng, bảo nuôi hai đứa đã muốn chết rồi, sinh cái gì nữa mà sinh.

“Tại sao lại là tôi? Anh có thể tìm bất kỳ người nào đó mà, đâu nhất thiết phải là tôi đúng không? Còn nữa, anh rảnh rỗi lắm sao? Rảnh đến mức ngày nào cũng tìm tôi, không có việc gì khác để làm nữa sao?” Bùi Chi Nhật thắc mắc hỏi, người có tiền như Ngô An Nguyên thì muốn em trai như thế nào mà chả có, búng tay một cái là có biết bao nhiêu người đồng ý làm em trai rồi.

“Bởi vì cậu đáng yêu…” Ngô An Nguyên gãi gãi mũi, cười cười tiết lộ: “Tôi luôn thích cái gì đó dễ thương, mềm mềm, trắng trẻo, sau chuyện bắt cóc lúc gặp lại cậu ở trung tâm thương mại, ngay từ khoảnh khắc đó tôi đã muốn bắt cậu về làm em trai rồi. Alex! Cậu có muốn đến nhà tôi làm tam thiếu gia của Ngô gia không?” Vừa nói anh vừa véo cái má phúng phính, trắng trẻo, mềm mềm của Bùi Chi Nhật.

“Anh bị điên à? Nhiều tiền quá không biết làm gì đúng không? Nếu vậy thì anh hãy dùng tiền đi làm từ thiện đi.” Bùi Chi Nhật gạt mạnh tay của Ngô An Nguyên ra khỏi mặt của mình, thật muốn đấm chết con người trước mặt này, sao có thể vung tiền hoang phí như thế?

“Đây chính là điểm khác biệt giữa cậu và những người kia, quả thật nếu như tôi muốn thì muốn bao nhiêu em trai cũng được, nhưng điều tôi cần ở đây là em trai chứ không phải là một trai bao.” Ngô An Nguyên nhìn thẳng vào mắt của Bùi Chi Nhật nghiêm túc mà nói.

Bùi Chi Nhật đứng hình mất mấy giây mới hiểu lời Ngô An Nguyên nói, anh không đáp lại chỉ hừ hừ vài tiếng, Ngô An Nguyên thấy người con trai bên cạnh không khó chịu, không tránh né, từ chối nữa thì mỉm cười hài lòng, tiếp tục lái xe. Thật ra muốn làm em trai cũng chỉ là một cái cớ mà thôi, nếu như nói thẳng ra là muốn yêu đương thì không phải Alex của anh sẽ xách dép chạy mất hay sao? Chậm mà chắc, anh không tin với gương mặt uy tín, tấm lòng chân thành này của mình mà không tán đổ được Alex.

- ---------------------------------------------------------

Dạ Tử Môn

Những thuộc hạ ở đấy nhìn thấy Lục Như Ân đến thì ngay lập tức chặn lại, cặp mắt sắc bén, hung dữ lớn giọng hỏi: “Cô là ai? Cô có biết đây là đâu không hả?”

“Biết chứ, đây là Dạ Tử Môn, tôi đến tìm Âu Tĩnh Kỳ, anh ấy đã hứa dạy kèm cho tôi rồi.” Lục Như Ân thản nhiên đáp lại.

Tất cả những người có mặt ở đấy bỗng nghệch ra, nhìn nhau đầy khó hiểu, có nhầm lẫn gì ở đây không thế? Nơi này từ khi nào mà biến thành nơi học tập vậy? Bọn họ chưa kịp mở miệng nói chuyện thì vội vàng đứng ngay ngắn, nghiêm túc cúi chào Hạ Tử Quyên qua màn hình điện thoại, Lục Như Ân biết thế nào cũng bị chặn lại bên ngoài nên đã nhanh trí gọi điện cho người phụ nữ quyền lực này.

Những người canh cổng vội vàng mời Lục Như Ân vào khi đã có sự cho phép của Hạ Tử Quyên, Lục Như Ân cười tít mắt cảm ơn Hạ Tử Quyên rồi nhảy chân sáo đi vào bên trong. Sự xuất hiện của cô đã thu hút mọi sự chú ý của những người ở bên trong, tất cả đều tự hỏi cô là ai? Sao có thể bước vào đây?

“Sao cô lại đến được đây?” Âu Tĩnh Kỳ nhíu mày, lạnh giọng hỏi khi thấy sự xuất hiện của Lục Như Ân, anh cùng Dạ Khải Hiên chậm rãi đi về phía của cô với gương mặt có chút đáng sợ.

Bày ra bộ mặt đó dọa ai vậy chứ? Lục Như Ân cố nở một nụ cười không thể thật hơn trả lời: “Em mang sách vở đến đây để anh dạy kèm, em nghe nói hôm nay anh bận việc ở đây sẽ về rất trễ nên em mới chủ động đến đây, còn về chuyện tại sao em có thể vào đây được đều là nhờ dì Tử Quyên.”

Nơi này có thể dạy học sao? Nghe nó cứ cấn cấn làm sao ấy, Âu Tĩnh Kỳ rất muốn đuổi Lục Như Ân đi ngay lập tức, ngày mai học không được hay sao? Anh lạnh nhạt cất giọng nói: “Cô thừa biết rõ nơi này là nơi nào, không đợi đến ngày mai được sao? Cô không thấy nơi này rất đáng sợ sao?”

Lục Như Ân khẽ cười một tiếng: “Anh đừng quên em là con gái của ai đấy, có gì mà đáng sợ chứ?”

Trong phút chốc Âu Tĩnh Kỳ quả thật là đã quên mất người trước mặt mình là con gái của ai, anh hít sâu một hơi bày ra vẻ mặt đáng sợ, hỏi: “Ngày mai tôi sẽ kèm học cho cô, còn bây giờ rời khỏi đây đi.”

“Anh thử đoán xem em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh rời khỏi đây ngay à?” Lục Như Ân nghiêng đầu, nhướng nhướng mày, trên môi vẫn là nụ cười gợi đòn ấy.

Tất nhiên… là không rồi, Âu Tĩnh Kỳ không thể nào đấu lại yêu tinh nên đành nghiến răng nghiến lợi ngồi xuống ghế kèm tiểu yêu tinh học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.