Bối rối đẩy anh ra, sau đó cô luống cuống sửa lại y phục của mình. Gương mặt đỏ đến mức không thể đỏ hơn, và lần đầu tiên, cô cảm thây mình thật xấu xa, cảm thấy mình thực sự đã phản bội hai anh.
Nụ hôn của anh ta hoàn toàn không giống với tên bẩn thỉu đã xâm phạm cô trước đây, nồng nàn, quyến rũ mang theo sự tôn thờ, khao khát vô hạn. Không chút thô lỗ tục tằn đáng kinh tởm kia.
Và lần đầu tiên cô kinh tởm bản thân mình! Dám có cảm giác với một nụ hôn của người anh trai mình! Cô cảm thấy mình thật ti tiện, thật đáng xấu hổ.
Cúi gằm mặt xuống, cô nói:
“Hay chúng ta về đi, tôi mệt rồi.”
Đôi mắt tinh nhuệ của anh ta nhìn ra được áy náy cùng bất an, cùng với sự thay đổi trong nội tâm của cô. Anh ta nói:
“Không được, em chưa đi được 1 phần của lễ hội chùa, nếu em mệt, không sao, tìm một nhà hàng nào đó, chúng ta ăn một chút gì, sau đó ta đi dạo tiếp. Có lẽ em không biết, đây là lần đầu tiên từ mẹ anh mất, anh mới được đi dạo hội chùa.”
Anh ta nói thật lòng, bởi vì khi mẹ còn sống mẹ thường hay dẫn anh ta đi khắp nơi để dự lễ. Khi mẹ mất, anh theo ba, nhưng chỉ là bàn chuyện làm ăn, hoặc bay sang quốc gia này đến quốc khác để tìm kiếm tung tích của hai người. Và khi ba ba mất đi, anh ta đã vì kế hoạch riêng của mình, tập trung vào học, làm, để mong có cơ hội như ngày hôm nay.
Cô vừa định lên tiếng phản đối thì nhìn vào đôi mắt với vẻ cầu xin chờ mong của anh ta, làm cô không có cách nào cự tuyệt đành phải gật đầu đồng ý.
Cả hai người hoàn toàn không biết, một nơi đàng xa kia, có một đám người đang giữ chặt một người thanh niên, anh ta đang gần như phát điên trước tình cảnh hai nam nữ vừa rồi đang hôn nhau. Cả đám vệ sĩ cùng với chàng trai có gương mặt giống hệt anh ta đang cố gắng giữ anh ta lại. Bởi vì hiện tại họ xông ra, khó tránh khỏi nhân lúc hỗn loạn này, tên biến thái Nhật Bản đó có lợi dụng lúc này mà rút súng bắn chết hai anh luôn không.
Bởi vì trong buổi chiều hôm qua, do hắn ta cứ khăng khăng giữ lấy ý định của mình không cho các anh gặp Huyền Ngọc thì hai bên đã xảy ra cuộc đọ súng quyết liệt, may mà không có ai tử vong, nhưng anh biết, thế lực của tên này ở nơi này tuyệt đối không tầm thường. Và anh tin rằng nếu như có cơ hội tên kia không ngại ngần gì mà không nổ súng bắn chết hai anh để trừ hậu hoạn, anh có thể nhìn ra trong đôi mắt khát máu đó.
Huyền Thiên vung tay ra, tránh thoát được đám vệ sĩ, quay sang chộp lấy cổ áo của Huyền Tú, anh rít gào:
“Em còn muốn đợi đến bao giờ, tên kia đã dám chạm đến bảo bối, em không giết nó thì để anh.”
Huyền Tú lạnh lùng:
“Liệu có chạm được vào anh ta không? Khi một đám bảo vệ liều mạng của hắn đông gấp năm lần của ta, điều đó chưa nói đến trong lúc đọ súng, rủi chẳng may đạn lạc làm bị thương bảo bói. Liệu anh có gánh nổi việc đó không?”
Bài học hôm qua, cả hai người đều e dè xem lại cách hành động của mình, bởi vì đây là địa bàn của hắn, trong khi đó thế lực của hắn hầu như có mặt ở khắp các ngõ ngách Nhật Bản. Nếu thành công cứu thoát được Huyền Ngọc thoát khỏi tay hắn, liệu có an toàn mang cô bé đến sân bay, an toàn cất cánh hay không?
Hiện nay, đều cần nhất là trầm tĩnh tìm cách, chứ không thể manh động, chẳng may vẫn còn chưa chạm được góc áo của bảo bối đã bỏ mạng rồi.
Huyền Thiên lúc này mới trầm tĩnh lại, đúng vậy anh quá nóng vội rồi, tánh mạng mình anh có thể không cần, nhưng anh không thể liều lĩnh với sự an nguy của cô. Múc đích hai anh bỏ tất cả mọi chuyện để qua đất nước này là vì cô, nếu chẳng may cô xảy ra chuyện gì, chắc anh không còn muốn sống nữa.
Đành quay về tìm cách khác vậy, nhưng hình ảnh hai người quấn quýt ôm hôn nhau trên phố, làm anh không thể nào quên được. nhưng anh tin bé con của anh, anh biết cô là vì có lí do bất đắc dĩ nào đó, chứ tuyệt đối không phản bội hai anh em anh. Đáng chết nhất là tên người Nhật kia mà thôi!
Anh co bàn tay mình lại thành hai nắm đấm thật chặt, những ngón tay siết lại đến trắng nhợt, cúi đầu bước đi.
Nhìn Huyền Thiên lủi thủi bước đi, Huyền Tú đau lòng nhìn bóng dáng thất bại của người anh trai ra đời trước mình chỉ có vài giờ. Thực ra anh cũng đâu hơn gì Huyền Thiên, anh cũng rất muốn xông lên, tách đôi nam nữ đó ra, giáng thẳng một tay vào mặt tên khốn kiếp người Nhật đó, nhưng anh lí trí hơn, không phải vì anh yêu ít hơn Huyền Thiên mà không đau lòng. Anh biết mình chưa kịp chạm vào góc áo của tên kia đã bị bắn chết, chưa kể sẽ dọa cô bé con của các anh sợ. Hiện giờ anh ta không dám làm gì hai anh vì nể sợ thế lực của hai anh, nhưng chỉ cần cho anh ta một cơ hội, anh ta không từ bất cứ cơ hội nào để làm hai anh biến mất. Bây giờ chỉ còn trầm tĩnh tìm đối sách mới.
*****************
Dọc theo đường đi, những gian hàng và những trò chơi lạ mắt cũng không làm khơi gợi nổi hứng thú của cô, cô buồn bã nghĩ bản thân mình đã nhơ nhớp, dám có những tư tưởng không trong sáng với anh trai mình. Nhưng Triệt Nhất là ai chứ, làm gì để cho cô buồn bã, hắn đông kéo tây xả, kéo cô quấn quýt hết vào trò chơi này đến trò chơi khác. Làm Huyền Ngọc tạm thời quên đi nổi buồn cất chứa trong lòng.
Đến một gian hàng bắn súng, anh ta muốn lấy lại thể diện ở chỗ hồ cá, anh ta kéo tay Huyền Ngọc chạy đến bên đó.
Anh ta hỏi cô:
“Em có muốn chơi một chút không?”
Cô nhìn cây súng nặng nề trước mặt lúc lắc đầu, tay chân cô vốn vụng về, không khéo không nhắm vào bia mà bắn nhầm vào chủ gian hàng thì thật không may, nhớ có lần trong cuộc thi ném bóng ở trường, người ta đều nhắm ngay hồng tâm mà ném, cô vụng về cách nào ấy, cứ nhắm ngay hồng tâm mà lại bay sang thấy huấn luyện bên cạnh. Kết thúc buổi tạp với mũi thấy huấn luyện đầy máu chạy ra khỏi sân, từ đó về sau mỗi lần bảo cô thi ném cái gì mọi người đều tránh cô thật xa.
Anh ta cười nhìn cô, nhân dịp này phải lấy lại phong độ trong lòng của anh với cô mới được, mất mặt vụ những con cá vừa rồi thực làm cho anh ta xấu hổ, dù cuối cùng anh ta cũng đã gỡ gạc được chút ít, nhưng mất mặt thì vẫn là mất mặt.
Anh ta lấy súng, lên đạn, sau đó nhìn cô hỏi:
“Cát Ưu thích gì, nói đi, anh sẽ lấy cho em.”
Nhìn vào đôi mắt trông mong của anh ta, Huyền Ngọc lơ đãng chỉ vài món trước mắt mình.
Anh ta mỉm cười đưa súng lên, gần như không thèm nhắm “Bang, bang, bang” Vài tiếng vang lên, đều trúng ngay mục tiêu không hề sai trật. Ông chủ gian hàng nhặt hơn mười món đồ ở độ cao khó đều bị bắn rơi xuống, lòng thầm nghĩ hôm nay đã gặp phải cao thủ rồi.
Sau đó Huyền Ngọc thờ ơ nhìn đám bảo vệ ôm những món quà tặng cồng kềnh đi ra khỏi gian hàng.
Nhìn lên bầu trời đầy sao, thấy sắc trời đã khuya, cô miễn cưỡng ngáp một cái. Nhìn thấy vẻ uể oải cùng với sự mệt mỏi của cô, anh quan tâm cởi áo khoác trên vai xuống choàng lên vai cô, thấy cô rụt người lại né tránh, anh cương quyết choàng lên, sau đó quy quy cũ cũ đứng cách xa cô.
Anh biết giờ trong nội tâm cô đang bối rối giằng xé, anh không muốn làm cô đau buồn hay khó xử, chỉ mong thời gian trôi đi.... Cô sẽ tiếp nhận được anh.
Anh nghĩ anh đã chờ đợi hơn mười năm rồi, bây giờ nếu có chờ đợi thêm một khoảng thời gian nữa thì chắc không có vấn đề gì.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, mà dạo gần đây kiên nhẫn của anh càng ngày càng kém, ngoài việc lo đối phó với hai tên đáng ghét không ngừng quấy phá đó, trong lòng anh nửa muốn nửa không.
Anh thực sự rất muốn rút súng bắn chết hai tên đáng ghét kia, nhưng anh nghĩ lại Huyền Ngọc, cô được tự tin được sống thoải mái như ngày hôm nay cũng nhớ hai tên đó ban tặng.
Bản di chúc kia là do lão già quá cố khốn kiếp kia để lại cho cô. Thật sự anh đã tìm hiểu đủ mọi cách vẫn không thể hiểu nổi ông ta nghĩ gì khi để lại tất cả tài sản cho Huyền Ngọc, mà không là bất kì ai trong gia tộc của ông ta.
Trừ Huyền Ngọc ra, ông ta còn có đến mười hai đứa cháu, nổi bật nhất là tên Hắc Huyền Lam, sau đó đến tên Hắc Huyền Tú và Hắc Huyền Thiên, những người còn lại dù là những tinh anh nổi trội, nhưng không có được sự xuất sắc như thế này.
Lúc ấy, nếu Huyền Thiên và Huyền Tú không lên tiếng lấy gia tài đổi lấy tính mạng của cô, anh nghĩ với sự hiểm độc thâm sâu của gia tộc hào môn đó, liệu Huyền Ngọc có sống được đến bây giờ hay không?
Anh rùng mình. Không! Chắc chắn là không, bởi vì những thủ đoạn mà tên Hắc Huyền Lam đó đối phó với những đối thủ của anh ta thật đáng ghê tởm. lúc nào cũng nhanh, chuẩn, chính xác và vô cùng hiểm độc.
Nước xa không cứu được lửa gần, anh sẽ chẳng bao giờ cứu được cô bé của mình từ tay hai tên kia, đó cũng là lí do, anh tha cho hai tên kia một mạng. Nên hai tên đó mới còn sống đến bây giờ.
Nếu không. Hừ! Hai tên đó ngày đầu tiên vừa đặt chân đến Nhật Bản đã chết mất xác rồi, đâu còn đến làm phiền anh nhức óc mấy ngày nay.
Một phần là vì nhớ ơn. Một phần vì sợ bé con của anh ta thương tâm, nên anh ta mới nhẫn nhịn. Chỉ là đừng vượt quá giới hạn mà thôi.
Sự nhẫn nại của anh, cũng chỉ đủ dùng, một khi anh mất kiên nhẫn thì chuyện gì sẽ xảy ra, anh thực sự không dám tưởng tượng.