Oan Trái - Cấm Luyến

Chương 75: Chương 75




Người đàn bà đó, chính là vợ của gã thị trưởng họ Lâm, có đứa con gái kênh kiệu đã xé áo Huyền Ngọc ngay từ ngày đầu tiên đến trường, hai anh chẳng làm gì ngoài việc đưa việc tham ô của ông ta ra ngoài ánh sáng. Con bé đó lại bị một nhóm khác bắt cóc đưa đến Châu Phi, chỉ có người đàn bà kia ôm hết tiền bỏ trốn mất dạng. Ai ai cũng suy đoán là bà ta đang sợ tội nên bỏ trốn, không ngờ bà ta điên cuồng tìm đủ mọi cách cứu con của mình, nhưng không được, sau đó bà ta sang Nhật Bản tập hợp tất cả mọi thế lực quen biết để chờ ngày ra tay với Huyền Ngọc.

Và ngày đó rốt cuộc cũng đã đến, có lẽ bà ta theo dõi Huyền Ngọc từ Đài Loan sang Nhật Bản nên mới rõ hành trình của bọn họ như vậy.

Cách đây 1 tháng, nghe nói bà ta mua một lượng xăng rất lớn vận chuyển đến đây, đó cũng là sau ngày Huyền Ngọc đến Nhật Bản được vài ngày, bà ta đã sắp đặt kế hoạch sẵn chỉ chờ đợi thời cơ chín mùi là ra tay ngay.

Hôm nay lại là thời cơ thuận lợi của bà ta, bởi vì mấy bang phái đang tranh đấu hỗn loạn với nhau, nên đã tạo cho bà ta cơ hội tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa.

Nghĩ đến đây, Huyền Thiên tức tối vung tay đấm mạnh vào thành xe. Lúc ban đầu, anh không nên nương tay với bọn họ. Quy tắc của các anh chính là diệt cỏ diệt tận gốc, nhưng từ ngày có Huyền Ngọc, các anh thầm nghĩ trời xanh đã ban cô cho các anh, món quà đó quá quý giá, nên gần như bào mòn hết máu hiếu sát trong người các anh. Để giờ đây hối hận không thôi.

**********

Lúc này trên đảo, bà ta đưa dao đến gần sát mặt cô, rồi bỗng như chợt nhớ ra điều gì đó, bà ta chợt dừng dao lại,

“Tố Như sợ nhất là người có diện mạo kinh tởm, không được, chỉ gạch một đường thôi. Hay là tao cắt gân tay chân mày nhé.”

Mặt mày bà ta trắng nhợt, đôi mắt ong lên sòng sọc một cách bệnh hoạn điên cuồng, bà ta đưa dao lên, cầm lấy cổ tay của Huyền Ngọc cắt xuống, một cơn đau nhói truyền đến từ bàn tay của cô, khiến cô đau đến mức gần như muốn ngất xỉu.

Sau đó bà ta đi xuống lầu, cô ngửi thấy mùi xăng càng lúc càng nồng nặc tràn đầy căn nhà, cô kinh hoàng vùng vẫy không ngừng, nhưng càng vùng vẫy thì dây thừng càng siết chặt, cơn đau từ hai bàn tay của cô truyền đến làm cho cô gần như mất đi ý thức, cô biết bà ta muốn thiêu rụi cả căn biệt thự này, lúc này, ý nghĩ ham sống trỗi dậy trong đầu cô, cô không muốn chết, cô vẫn còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, nhưng dường như đã dự đoán trước sợi dây cột ở cổ tay và chân của cô vô cùng rắn chắc, cho dù cô có vùng vẫy như thế nào, cùng không hề lay chuyển được dù chỉ mảy may.

Thân thể của cô nhiễm đầy máu tươi, không ngừng tràn ra trên khắp tấm ra trải giường màu trắng, hình ảnh trông thật đáng sợ

Lúc này, bà ta đã trở lại, trên tay bà ta là chiếc bật lửa, bà ta cười, nụ cười điên dại,bà ta lầm bầm vuốt ve tấm ảnh chân dung gần giống người thật kia, thì thào:

“Con đợi mẹ nhé, mẹ sẽ xuống với con ngay đây.”

Vừa nói xong bà ta bật quẹt ném vào góc tường, lúc này ngọn lửa chợt bừng lên, nóng bức, ngọn lửa nhảy nhót lan thật nhanh,

Huyền Ngọc tuyệt vọng, nắm chặt chăn không ngừng vùng vẫy, nhìn người đàn bà điên cuồng kia đang cười không ngừng. Bất chợt bà ta ngừng lại, lắng tai nghe, rồi bà ta móc khẩu súng ra, đưa mắt nhìn về phía cửa, bất chợt nổ súng.

Lúc này, ngoài cửa đã xuất hiện ba bóng người, ba bóng người đó nhanh nhẹn né tránh phát súng của bà ta, sau đó không biết là ai trong hai anh em, đã móc súng bắn vào ngực bà ta, bà ta trợn trắng mắt ngã xuống.

Trên gương mặt bà ta vẫn còn giữ nét kinh hoàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.