Lúc này ngọn lửa đã lan rất nhanh, lan không ngừng, trần nhà như có dấu hiệu sắp đổ sập, Triệt Nhất đang loay hoay cởi trói cho cô, nhưng cởi mãi không được, anh dùng con dao thụy sĩ giấu ở dưới bắp chân loay hoay cắt, bàn tay anh có chút run run khi thấy những giọt máu không ngừng tuôn ra từ người của cô, thân thể của cô mềm oặt như con rối bằng vải rách nát, môi cô mấp máy, nhưng không thể thốt thành tiếng, anh không dám nhìn lâu vì sợ mình kiềm không nổi mà ôm cô vào lòng, bây giờ quan trọng nhất là việc mang cô ra khỏi nơi này. Anh sử dụng tay trái nên động tác hơi có phần lóng ngóng, còn Huyền Thiên và Huyền Tú thì đang cắt phần dây trói ở chân cho cô.
Cuối cùng khi những sợi dây rốt cuộc cũng được cơi ra, Huyền Thiên ôm lấy Huyền Ngọc trên tay, Triệt Nhất cũng Huyền Tú xông ra ngoài trước để dọn đường.
Lúc này trần nhà đã phát ra những tiếng vang răng rắc thậm chí còn có những tiếng nổ mạnh vang từ những nơi gần đó, mặt đất chấn động rồi lại chấn động, như báo hiệu trước dấu hiệu sắp sửa sụp đổ, tường và trần nhà không thể khống chế được thế công của ngọn lửa hung tàn.
Huyền Thiên chỉ chăm chú nhìn về phía trước, lúc này đây anh không hề dám sơ sẩy một mảy may, bởi anh biết, chỉ cần anh nhìn xuống gương mặt xanh mét đầy máu không có chút sức sống của cô anh sẽ trở nên điên cuồng mất.
Người con gái mà anh yêu tha thiết, giờ đây xanh mét tái nhợt, vết máu loang lỗ, tay chân cô không ngừng tuôn ra máu, hình ảnh đó khi vừa bước vào gian phòng đã khắc sâu vào tâm trí anh, có lẽ suốt cả đời này anh vẫn sẽ không thể nào quên được.
Anh biết Huyền Ngọc còn sống, nhịp tim của cô dẫu yếu ơt, nhưng nó vẫn đập bên cạnh tim anh, thân thể của cô nóng lên một cách bất thường chứng tỏ sự sống của cô, nhưng đồng thời cũng chứng tỏ cô đang sốt.
Anh không dám nhìn nhưng không thể khống chế suy nghĩ như điên cuồng không ngừng trào dâng trong đầu.
Anh né trành một mảng tường đổ ập xuống, chật vật bế Huyền Ngọc ra khỏi đó với sự giúp sức của Triệt Nhất, Huyền Tú, đưa tay đỡ anh lên, anh vươn tay đòi bế Huyền Ngọc từ trên tay của Huyền Thiên, nhưng Huyền Thiên cương quyết lắc đầu. Lúc này đây, không có ai, không có bất cứ một ai có thể cướp được Huyền Ngọc từ tay anh, cho dẫu đó là người anh em sinh đôi với anh cũng vậy.
Nếu có thể anh sẽ mang Huyền Ngọc đi thật xa, tránh xa hết tất cả mọi người, chỉ để Huyền Ngọc là của anh, chỉ riêng của một mình anh, sẽ không chia sẻ với bất cứ một người nào nữa cả.
Làm người ai lại không ít kỉ, anh biết cá tính ích kỉ cùng chiếm hữu của anh hơn bất cứ ai, nhưng đó là em trai của anh, mà nếu không có nó, anh biết chưa chắc với cá tính đáng sợ của mình, chưa chắc chiếm được một vị trí nhỏ nhoi trong trái tim của Huyền Ngọc, nhưng điều đó cũng không ngăn được niềm khao khát được độc chiếm cô của anh.
Cửa ra đã ở phía trước, ánh sáng cùng không khí mát mẻ dù vô cùng nhỏ nhoi như cũng đã mang sức sống đến cho cả ba người, ba người vừa định thở phào nhẹ nhõm một hơi thì lúc này, một vách tường bên cạnh không thể chịu nổi thế công của ngọn lửa hung tàn đã vang lên ầm ầm đổ xuống.
Mệt mỏi cùng sức nặng trên tay đã khiến Huyền Thiên phản ứng hơi chậm chạp, Triệt Nhất phản ứng nhanh nhất, anh ta lao đến trước tiên, ôm lấy Huyền Ngọc lộn một vòng tránh thoát khỏi bức tường, chân của anh ta cũng vì thế mà kẹt lại trong mảng tường nặng nề đó.
Huyền Tú cũng kịp thời phản ứng, gần như đồng thời, gàn như phản ứng cùng một lúc, khi Triệt Nhất vừa ôm lấy Huyền Ngọc thì Huyền Tú đã đẩy Huyền Thiên sang một bên văng mạnh ra ngoài.
Nhưng nói thì nhanh, làm thì chậm, Huyền Thiên may mắn văng mạnh ra xa, nhưng Triệt Nhất thì hất văng Huyền Ngọc đi, một chân của anh ta đã nằm dưới đống gạch, đau đến mức gần như sắp ngất đi, trước khi cơn hôn mê chiếm lấy đầu óc anh ta, nh ta đưa mắt nhìn bảo bối của mình:
“May quá, đã an toàn.”
Đó là hình ảnh Huyền Ngọc nằm an toàn ở một khoảng cách xa gôi nhà một đoạn, khoảng cách đó đủ để an toàn cho đến khi người cứu viện đến mà không bị những tảng đá hay bức tường làm nguy hiểm đến tánh mạng. Và cũng là hình ảnh cuối cùng mà Triệt Nhất còn nhìn thấy trước khi rơi vào cơn hôn mê sâu.
Huyền Tú thì không may mắn như thé, anh bị chôn vùi dưới đống gạch. Huyền Thiên gầm một tiếng, anh lao vội đến bới đống gạch để lôi người em trai của mình ra.
Trong lúc vô vọng thì từ đằng xaxa vang lên những âm thanh của những bước chân nhộn nhạo không ngừng.
Gần như lập tức một đám áo đên hơn trăm người xuất hiện khi nghe tiếng gào thét của Huyền Thiên, cả đám vội vã xông vào cứu hộ.
Một phát súng vang lên, Huyền Thiên bất chợt thấy mình lại bị đánh văng ra một lần nữa, lúc này cơn đau nhói dưới chân không còn làm anh quan tâm, anh nhìn về phía xuất phát ra tiếng súng.
Là bà ta, bà ta ôm vết thương ở ngực đầy máu bò xuống sau họ, nét mặt bà ta điên cuồng, như cố ý phải giết hết cả ba người bọn họ bà ta mới cam lòng, bà ta điên cuồng nổ súng, nhưng mỗi phát súng đều nhắm vào Huyền Ngọc đang nằm bất tỉnh đằng xa
Những viên đạn không ngừng bay về hướng cô, Huyền Thiên không ngừng bò về hướng cô anh thét gọi ra lệnh cho những nhân viên đang lôi được Huyền Tú ra ngoài bảo vệ cho bảo bối của anh, nhưng đã quá muộn, nước xa không cứu được lửa gần, những viên đạn không ngừng bay, mắt thấy sẽ bắn nát cô thành mảnh vụn, thì một bóng đen chợt lóe lên, máu văng tung tóe, đồng thời lúc này cũng vang lên tiếng hét thảm gần như bị chìm trong hàng loạt tiếng súng vang trời.
Gần hơn trăm người đều đồng loạt nổ súng bắn về phía người đàn bà điên cuồng kia, tiếng súng vừa dứt, trong màn khói dày đặc là hình bong kinh hoàng với thân thể đầy vết đạn, mắt bà ta trợn ngược nhưng đã không còn sinh khí.
Cánh tay của bà ta vẫn còn giơ ở không trung, nhưng đôi mắt đã đứng tròng không có tiêu cự, chậm rãi, cánh tay cũng khẩu súng rơi trên nền đất, âm thành hòa nhịp với tiếng cắn nuốt của ngọn lửa không còn nghe thấy gì nữa.
Lúc này Huyền Thiên đã không còn bận tâm đến việc bà ta chết hay sống nữa, mà anh không ngừng bò về phía Huyền Ngọc, chân của anh bị trúng mấy phát đạn, không thể đi được, nhưng anh muốn đến bên cô, muốn nhìn thấy cô, muốn ôm lấy cô, để cảm nhận được cô trong vòng tay của anh.
Khi này anh mới phát hiện Huyền Ngọc đã bị một thân thể cao to nằm đè lên người, thân thể anh ta không ngừng phun ra máu tươi.
Lật người anh ta lại mới phát hiện đó là Triệt Nhất, thì ra những phát đạn kia, hoàn toàn đã bị Triệt Nhất đỡ hết, bên dưới anh ta là gương mặt hôn mê của Huyền Ngọc, nhưng thân thể cô đã nhuộm đầy vết máu của Triệt Nhất, nhất là dòng máu không ngừng tuôn xối xả từ thái dương của anh ta.
Huyền Ngọc như bị chấn động làm cho tỉnh lại, cô chớp mắt thấy trước mắt mìh là một màn đỏ thẩm, cô định nâng tay dụi mắt, nhưng tay đã không thể cất lên nổi, cô đành vùi mặt vào cái thứ gì đó đen đen trước mắt để xóa bớt chất lỏng nhầy nhụa trên mắt mình.
Khi ánh mắt đã có thể nhìn rõ thì đầu tiên là cô phát hiện Triệt Nhất đang nằm trên người cô, chất lỏng nhầy nhụa trên người cô là máu trên người anh, cô thét lên khóc không thành tiếng:
“Anh hai. Anh hai...”
Đám nhân viên bảo vệ vội vã tiến lên giúp cô một tay, nhưng cô không hề rời khỏi người của Triệt Nhất một khắc nào cả, tay chân của cô cũng ôm anh, quấn chặt lấy anh làm những người đó vất vả lắm mới kéo cả bốn người họ ra khỏi khu biệt thự đang cháy phừng.
Vừa ra hỏi gian nhà thì gian nhà nổ ầm ầm vài tiếng, căn nhà cháy bùng lên sáng rực cả màn đêm đen kịn, sáng rực rỡ cả một vùng biển mênh mông.
Huyền Ngọc ôm lấy Triệt Nhất không ngừng khóc gọi tên anh:
“Anh hai, anh hai tỉnh lại đi.......”
Anh ta không thể tỉnh lại, vế thương trí mạng nơi thái dương của anh ta như đã rút đi hết sự sống trong con người anh ta, anh ta vẫn nằm đó, bất động. Máu không ngừng tuôn ra, như g bàn tay thì vẫn nắm chặt lấy tay cô, không hề có dấu hiệu buông lỏng.
Huyền Ngọc vùi vào thân thể của anh ta khóc thất thanh.
Lúc này. Cả đám nhân viên bảo vệ điều phi cơ trực thăng đến, nhân viên cấp tốc đưa cả bốn người bọn họ lên phi cơ, nhưng Huyền Ngọc không hề rời khỏi Triết Nhất, Huyền Tú thì được Huyền Thiên ôm lấy nằm ở một bên.
Huyền Thiên chua xót đưa mắt nhìn Huyền Ngọc không ngừng vùi đầu vào ngực của Triệt Nhất khóc kể.
Cô hét gọi tên anh, cô bảo anh về đi, về với cô đi, chỉ mới mấy tháng trời sống gần gũi bên nhau, từng giọng nói tiếng cười, từng vẻ mặt xấu xa của anh đã ăn sâu vào tim óc của cô.
Với hai anh, cô mất thật lâu mới có thể chấp nhận, còn với người anh trai này, không biết có phải phần máu mủ thiêng liêng hay không, mà vừa gặp anh, cảm giác thân thiết tràn đầy trái tim của cô.
Huyền Thiên ôm lấy Huyền Tú đưa mắt nhìn cô đầy đau xót, anh không thể bỏ người em trai của mình để an ủi cô, anh hận không thể ôm cô vào lòng để chia sẻ nổi đau mất mát của cô. Giờ đây, khi cô đang ôm người đàn ông đó trong tay, trong lòng anh không có hận, không oán cũng không có ghen tị, tình yêu tuy là duy nhất là chiếm hữu, nhưng anh biết người con gái mà anh yêu đó, không thể chỉ thuộc riêng về một mình anh.
Tình yêu của anh cùng Huyền Tú đối với cô, có lẽ..... có lẽ cũng chẳng bằng tình cảm mà người đó đối xử với Huyền Ngọc, các anh sẵn sàng hy sinh tính mạng cho Huyền Ngọc, nhưng mối tình khắc cốt ghi tâm từ thuở ấu thơ, kéo dài đến lúc trưởng thành, thậm chí không thể tiếc hy sinh tất cả thế giới này chỉ vì muốn một nụ cười của cô, các anh làm được, nhưng người kia, còn làm xuất sắc hơn cả các anh.
Nếu thiếu các anh, anh biết cô sẽ không sống nổi, nhưng nếu thiếu người đó, anh biết, cuộc sống của cô cũng sẽ chẳng còn có niềm vui, vì người con gái mình yêu, anh cam chấp nhận mọi thứ.