Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 17: Chương 17: CHƯƠNG 12: KHÔNG PHẢI LÀ CON ANH?




“Bất Trường Quân, em đây là đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi sao?”

Chân Dịch quát to, sau nhiều năm, đứng trước áp lực mạnh mẽ từ anh tôi phát hiện mình vẫn như ngày nào, không hề có tí nào tiến bộ, vẫn là bộ dáng sợ sệp anh ta như thế, anh ta chỉ hơi cao giọng lên là cái gan thỏ đế của tôi đã xẹp xuống.

Tôi cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không nhanh không chậm đáp:

“Anh đây là sao? Lẽ nào tôi chưa đền bù đủ tiền thiệt hại hợp đồng?”

Trước thái độ không hợp tác của tôi, Chân Dịch càng tức, hai mắt anh nhìn tôi sắc lẹm như muốn lấy đầu tôi xuống để bồi tội với anh.

Tôi ấm ức nghĩ, gì chứ? Tôi làm gì sai? Từ trước đến nay tôi luôn lấy sự vui vẻ của anh làm tiền đề mà? Không muốn anh khó xử, muốna nh vui vẻ bên cố gái xứng đáng tôi đã phải đem con phiêu bạt đến tận đây, khiến chúng thàng đứa trẻ không cha yêu thương chăm sóc, hưởng sự chăm nuôi tồi tệ từ số tiền ít ỏi của tôi. Vậy mà anh còn giận tôi ư?

“Giỏi... thật sự là quá giỏi rồi! Em giấu tôi đem con tôi đi vậy mà em còn dám nói những câu như thế ư? Đúng là đồ vô tâm vô phế!”

Tôi cười:

“Vô tâm vô phế? Anh nghĩ anh là ai? Tổng giám đốc Chân, anh suy nghĩ lại xem chúng nó có chút nào là con anh không? Con là tôi tự mang thai chín tháng mười ngày, tự mình vượt qua cửa tử để sinh ra, khó nhọc chăm sõ nuôi nấng đến bây giờ? Chúng là con của tôi của một mình tôi thôi hiểu chưa?”

Càng nói tôi càng tức khí, giọng ngày càng lên cao cho đến khi nước mắt trực trào ra mới cắn môi nén lại, cúi người bế hai đứa nhóc lên tôi lách người qua anh mở cửa đi vào nhà, còn anh đứng sững lại trước từng lời nói của tôi, cứ đứng yên ở đấy, tôi nhìn thoáng qua rồi khoá cửa lại, bất lực ngồi xuống. Một lúc lâu sau, bên ngoài trời sấm chớp loé sàn đánh một tia sét rạch ngang cả bầu trời tôi mới lôi mình ra khỏi suy tư, bên ngoài trời đổ mưa đã lâu, tiếng mưa như trút nước ầm ầm chạy trên mái tôn vang lên âm thanh nhức óc, tôi xoa xoa mi tâm nhìn hai đứa vẫn đứng ở bên cạnh tôi nói:

“Mẹ xin lỗi mẹ làm rớt túi đồ ăn rồi, tối nay mẹ nấu tạm cháo hai đứa ăn nhé!”

Hai đứa nhóc im lặng, không như mọi lần chúng lập tức phản đối rồi chê bai tài nấu ăn của tôi.

“Mẹ ơi chú ấy là ai thế ạ?”

Bất Hối hỏi

Tôi im lặng không biết đáp như thế nào. Dư Khả giọng run run hỏi:

“Mẹ đó là bố đúng không?”

Tôi vội ngẩng lên nhìn con trai mình, đường nét kia giống Chân Dịch như tạc từ 1 khuôn khiến tôi sợ hãi quay đầu đi.

“Mẹ mở cửa cho bố đi trời mưa to lắm mẹ ạ” Bất Hối nói.

Nhìn hai đứa tôi đau lòng khôn xiết, cuối cùng vẫn là huyết thống với nhau, chúng vẫn vô thức hướng về người bố lần đầu gặp mặt kia, trong bỗng chốc tôi thấy xấu hổ, giận dữ. Xấu hổ vì tôi là mẹ lại không cho chúng một người bố, xấu hổ vì tôi quá kém cỏi so với anh, qua 5 năm anh vẫn như vậy, vẫn là ánh hào quanh rực rỡ khiến mọi người bái phục còn tôi lại thê thảm như thế. Tôi sợ con tôi chê người mẹ nghèo là tôi, muốn đi theo người bố kia hưởng cuộc sống sung túc. Tôi giận dữ là bởi vì con tôi lại muốn nhận Chân Dịch làm cha.

Trong chốc lát tôi mất kiểm soát, tôi quát lên với hai đứa, thậm chí một tay kia còn đánh về phía hai đứa con tôi, Dư Khả tiến lên che cho em gái nó, tay xoẹt qua mặt nó tạo một vết dài màu hồng hồng.

Nhìn dấu vết đó, tôi sững người hối hận, vội vàng tiến lên ôm lấy con:

“Mẹ xin lỗi mẹ xin lỗi...”

Dư Khả tránh qua một bên không để tôi ôm kéo tay em nó vào phòng ngủ đóng cửa lại, còn tôi ở trước cửa chính bất lực mà khóc tiếng khóc to dần rồi trở nên nức nở.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa khe khẽ, tôi không buồn quan tâm, vẫn mãi khóc, tôi khóc như muốn đem hết mọi đau khổ tống đi.

“Quân... em mở cửa cho anh được không?”

Là tiếng của Chân Dịch, giọng anh hơi khàn khàn có lẽ là do im lặng quá lâu.

Tôi lau đi nước mắt trên mặt.

“Anh về đi trời mưa to đừng để cảm lạnh”

“Anh không đi, Quân em mở cửa ra được không? Mở cửa ra đi em?”

“Tại sao? Tại sao mấy năm qua đang yên ổn như thế mà bây giờ anh lại xuất hiện? Anh sao không cút đi sao không biến mất luôn đi? Để yên cho mẹ con tối sống? Anh có biết anh đã biến cuộc sống của tôi trở nên như thế nào không? Vất vả một mình nuôi con nhỏ, chịu bao nhiêu nhục nhã? Còn anh thì hay rồi, anh vẫn là anh vẫn hưởng những thứ tốt đẹp nhất, bây giờ tìm đến đây là muốn lấy nốt con của tôi sao? Tôi cho anh biết, anh đừng hòng, cho dù tôi có chết, dù tôi có chết biết không hả?”

Bên ngoài im lặng, chỉ nghe rõ tiếng mưa càng ngày càng to bên ngoài.

Cho đến khi tôi tưởng Chân Dịch đã đi rồi thì anh lại khe khẽ ngâm nga một điệu nhạc, giọng anh tuy không hay thậm chí trầm thấp khiến người ta mang áp lực nhưng lại vô cùng đúng thậm chí giống hệt từng nhịp nhạc mà ngày xưa tôi hay hát lệch đi. Anh ngâm:

“Khi chúng sinh bước lên con đường này,

Trước mắt là một màn sương,

Bao phủ bởi đố kị... và ràng buộc triền miên

Chỉ có thể âm thầm chấp nhận cho qua khổ ải

Khi thâm tình đã đến hồi kết thúc

Chỉ có thể dằn vặt trong cô đơn thinh lặng

Có quá nhiều nỗi đau...mà giá nào cũng không thể bù đắp

Chỉ có thể lặng lẽ khóc khi nhớ về hồi ức xưa...”

(Giác ngộ - Viên San San)

Tôi nghe anh hát bất chợt cười, gì chứ, giọng thật là tệ. Bài hát này ngày xưa tôi không biết đã hát trước mặt anh bao nhiên lần, mỗi khi tôi buồn bực căng thẳng đều hát, hát xong đều cảm thấy thoải mái, mọi chuyện sầu não sinh ly tử biệt đều là việc bình thường của mỗi con người không nên đau khổ làm gì.

Lần đầu tiên anh hát tôi nghe lại là cảnh tượng như vậy.

Tôi xoay người mở cửa, thấy Chân Dịch đang ngồi trước cửa nhà tôi, bóng lưng cao dựa vào mép tường bên cạnh đầu rêu phủ, bỗng chốc tôi như trở lại năm năm trước, cũng có một lần tôi thấy anh ở trước cửa nhà mình như vậy. Nhẹ nhẹ lắc đầu để không nghĩ linh tin nữa. Tôi đón ánh mắt trông chờ của anh nhàn nhạt nói:

“Vào nhà nói chuyện”

Sau đó xoay người đi thẳng vào trong để lại cho anh cánh cửa đang mở.

Anh đi vào theo sau tôi, ngẩng đầu quan sát cách bài trí trong nhà, thấy ngôi nhà chẳng có mấy đồ gia dụng anh khẽ nhíu mày. Thấy cái nhíu mày này của anh tôi cười chế nhạo:

“Sao? Thấy tôi sống thất bại quá ư?”

Anh không nói gì, chỉ ngồi xuống cái ghế sofa cũ kĩ đón nhận cốc nước tôi đưa tới, nước từ người anh nhỏ xuống làm phần đệm ướt sũng.

“Không có gã đàn ông nào ở cùng em ư?”

Chân Dịch bất ngờ hỏi, trong giọng điệu mang vài phần chắc chắn vài phần thoả mãn.

Tôi nghe thấy lại càng khó chịu, nhếch môi cười khẩy:

“Lẽ nào anh nghĩ tôi giống như anh?”

“Được rồi!” Tôi ngồi xuống đối diện anh nói.

“Tôi thừa nhận, chúng cũng là con của anh nhưng anh không có phận sự gì với chúng cả mà tôi cũng không cần, bây giờ mời anh về cho”

“Anh nghĩ em nên hỏi ý kiến của chúng?” Chân Dịch có vẻ đã lấy lại bình tĩnh, câu nào câu đấy nói đúng trọng tâm kiến tôi khó đáp

“Quân...chúng cũng là giọt máu của anh, em có thể cho anh cơ hội không?”

“Cơ hội gì cơ?”

“Anh không biết ngày ấy tại sao em lại giấu anh lại bỏ đi nhưng... để em và con một mình như thế là lỗi của anh hết, anh xin em cho anh cơ hội để anh cho em thấy anh xứng đáng với con với em có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.